Nhìn cục bông xinh đẹp như thế này, Miên Tuyến với Miên Cầu rục rịch ngóc đầu dậy, cũng muốn để cho em gái nằm trên lòng bàn tay mình, thân thiết với em gái.
Sự thật là vảy rắn trên người chúng đã cực kì rắn chắc và sắc nhọn rồi, trừ cái đuôi nhọn vẫn tính là mềm mại thì những nơi khác rất dễ cứa làm em gái bị thương, chỉ có thể tạm thời nhịn sự dao động này lại.
Ba con con đều đã ra đời rồi, bây giờ bọn họ cũng không phải bắt buộc ở lại núi Tường Vân nữa, tính ngày tháng, qua thêm mấy ngày nữa là tới ngày họp chợ của bộ lạc núi Xà Thần rồi, Sơ Niệm muốn đi xem một chút xem có cái nào cần mua hay không.
Quan trọng nhất là, da thịt Miên Hoa quá non mềm, quần áo làm bằng da thú cũng tính là mềm mại, nhưng mà cho dù sử dụng da thú mềm mại nhất, thì cũng có chút nặng đối với một con rắn con chỉ bằng ngón tay cái.
Sơ Niệm muốn tới bộ lạc núi Xà Thần đi tìm Tần Minh Nguyệt xem xem tằm cô ấy nuôi đã có thể dệt được tơ tằm chưa.
Nếu như có thể, cô sẽ mang mấy tấm về thử làm quần áo.
Rắn lớn nói, “Miên Tuyến với Miên Cầu đã lớn rồi, có thể tự chăm sóc bản thân. Ta đi với nàng.”
Hai con rắn con từng nghe rất nhiều chuyện về bộ lạc con người qua lời kể của Sơ Niệm, nhưng từ trước tới giờ chưa từng được gặp bộ lạc loài người. Mặc dù chúng rất rất muốn tới bộ lạc loài người để chơi, nhưng mà sự xuất hiện của chúng chỉ sợ khiến người ta bị dọa sợ chết khiếp.
Miên Cầu hưng phấn tới mức mắt trừng lên, cũng chỉ có thể bị anh trai nhấn đầu biểu thị bản thân có thể chăm sóc tốt bản thân.
Sơ Niệm nhìn hai đứa con trai hiểu chuyện, vẫn không yên tâm như cũ.
Nhưng lại không nói lại được sự kiên trì của ba cha con, chỉ có thể nói: “Cha mẹ đi rồi có thể trở về trong ngày, các con ở nhà ngoan ngoãn nhé.”
Tiểu Miên Hoa mặc dù không nghe hiểu mẹ đang nói gì, nhưng cũng gật đầu cùng với hai anh trai, trong miệng phát ra tiếng “Oa oa.”
Bởi vì có con, lần này trước khi xuất hành một ngày Sơ Niệm đã chuẩn bị đồ ăn thức uống cho hai con rắn con đủ chúng nó ăn một ngày.
Vào ngày hôm sau khi mặt trời còn chưa ló dạng, dùng da thú bọc lấy Miên Hoa, mang theo Miên Hoa xuất phát.
Muốn nhanh chóng tới được nơi, tốc độ nhanh nhất chính là rắn lớn mang họ bay tới.
Tiểu Miên Hoa lần đầu tiên được bay trên trời, hưng phấn chui ra từ da thú đang bọc lấy mình, ôm lấy ngón tay mẹ, quấn chặt lấy cái đuôi tránh cho bản thân bị rơi xuống dưới.
Nhìn thấy bản thân trên trời, trên trời còn có ánh sao sáng với ánh trăng, Tiểu Miên Hoa phát ra tiếng cười khanh khách, nhưng bởi vì tiếng cười quá nhỏ, nên đều bị gió thổi bay đi.
Sơ Niệm sợ cô bé xảy ra chuyện, nên ôm lấy cô bé trong lòng bàn tay.
Cho dù như thế, Tiểu Miên Hoa cũng không sợ, vẫn hưng phấn muốn giơ tay ra hái sao vào tay như cũ.
Cô bé hình như rất thích mấy thứ đồ sáng như sao.
Lúc tới bộ lạc, trời đã lờ mờ sáng.
Trong bộ lạc đã có người dậy sớm, bày hàng trên sạp của mình, bắt đầu chuẩn bị buổi họp chợ.
Để phòng ngừa Miên Hoa bị phát hiện, Sơ Niệm chuyển Miên Hoa từ lòng bàn tay của mình tới lòng bàn tay của rắn lớn. Rắn lớn lúc nào cũng ngăn chặn tên nhóc này trốn ra ngoài, vẫn luôn bảo vệ nó.
Mà Sơ Niệm tới thẳng nơi cần tới lần này, đi vào bộ lạc tìm Tần Minh Nguyệt.
Bởi vì chuẩn bị họp chợ, nên Tần Minh Nguyệt cũng dậy rất sớm, nhìn thấy Sơ Niệm tới vào lúc này thì hơi sửng sốt một lát, hai mắt mở to, còn tưởng rằng bản thân mình còn chưa thức giấc.
Mãi tới khi Sơ Niệm ôm tới, cô ấy mới hưng phấn nói, “Lâu lắm rồi không có tin tức gì, thật sự là khiến người ta lo chết đi được.”
Sơ Niệm cười nói, “Còn không phải là do bận chăm con sao?.”
Con của Tần Minh Nguyệt vừa tròn hai tháng, hiểu nhất tâm trạng này của Sơ Niệm, cô cười kéo Sơ Niệm vào phòng, chia sẻ những thứ tốt của mình, “Nhìn xem, đây chính là vải do tơ tằm làm ra đó, nhẹ mỏng thoáng khí, hơn nữa em còn thử nhuộm màu nữa, đẹp không”
Sơ Niệm cũng lấy cái túi trên người mình xuống, “Quà cho em bé này.”
Kẻ hám tài Tần Minh Nguyệt sờ sờ một chút thì biết bên trong chứa đầy da thú, mắt cười tươi như hoa.
Cho dù nghiên cứu ra vải lụa tơ tằm, nhưng trong chốc lát cũng không thể có số lượng lớn để sử dụng được, nhất là vải tơ tằm quá nhẹ, vào mùa đông vẫn là da thú dày dặn mới che mưa tránh tuyết tốt được, đây là đồ tốt không thể thay thế được.
“Tới thì tới, chị còn mang theo đồ làm gì.” Lời thì nói như thế, thật ra cô đã cất đồ vào trong tủ đựng đồ của mình rồi, cười thành tiếng, lại lấy một cái túi nhỏ ở bên trên, “Tằm vừa mới nuôi không nhiều, cũng mới sản xuất ra được mấy cuộn vải này, cho chị Giang Nhu một cuộn, ở đây còn hai cuộn, cho chị với em bé của chị đó.”
Nói rồi nhìn về phía sau, “Em bé của chị, tính ra chắc cũng hai tháng rồi nhỉ, đang ở đâu thế?”
Em bé của Tần Minh Nguyệt đang ngủ ngon lành ở phía sau.
Sơ Niệm lại có chút không biết nên nói bản thân mình đã có ba đứa con như thế nào.
Con của cô không phải hai tháng tuổi như Tần Minh Nguyệt nói, hơn nữa độ tuổi lớn nhỏ của ba đứa con, kích thước cơ thể, thậm chí là hình thái đều không giống nhau.
Cô chỉ nói mình sinh ba, không đưa tới đây, hai nam với một nữ.
Sau khi biết Sơ Niệm tới, Giang Nhu cũng đuổi tới, đúng lúc nghe thấy câu này.
Hai người phụ nữ vây quanh nhìn Sơ Niệm nửa ngày, kinh ngạc nói, “Làm sao cô có thể sinh ba rồi lại có thể hồi phục nhanh chóng trong thời gian ngắn như vậy chứ.”
Ba người phụ nữ buôn chuyện nửa ngày, trời đã sáng rõ rồi, họp chợ sắp bắt đầu rồi.
Sau khi Sơ Niệm dạo một vòng, tỏ ý bản thân phải về rồi.
Đã có được thứ mình cần, trong nhà còn có hai con trai đang đợi, cho dù giá trị võ lực của chúng rất cao có thể tự săn bắn và tự bảo vệ bản thân, nhưng đây chính là con của mình, làm sao cũng không thể yên tâm hết được.
Mọi người đều biết tình hình của cô, cũng không ngăn lại.
Lúc trở về vừa mới qua buổi trưa, mặt trời trên trời rất lớn, thời gian còn sớm, Sơ Niệm với rắn lớn đưa Tiểu Miên Hoa đi vào con đường trong rừng.
Tiểu Miên Hoa lần đầu tiên được rời khỏi hang, lúc buổi sáng vẫn luôn ở trong sân với cha, ăn rồi ngủ ngủ rồi ăn, hôm nay đã ngủ đủ rồi.
Nhìn thấy lá cây ở bên ngoài đều tò mò muốn sờ một chút.
Lúc đi tới bên bờ sông, Sơ Niệm nhìn thấy một vườn hoa đang nở rộ, cô dừng lại hái một bó hoa, chuẩn bị phơi thành hoa khô để điểm xuyến lên trên quần áo.
Tiểu Miên Hoa nhìn thấy đóa hoa thì hưng phấn vỗ tay, còn muốn nhảy từ trên lòng bàn tay của cha xuống bên dưới, Sơ Niệm nhìn thấy bộ dạng vội vã của cô bé, chọn một bông hoa trong bó hoa đưa cho nó, nó thế mà lại có thể trực tiếp ngủ luôn trong đóa hoa, còn có thể lăn qua lăn lại trong đó.
Sau khi lăn qua lăn lại trong phấn hoa, con rắn con lại bắt đầu ghét bỏ sự dính dớp bẩn bẩn trên người mình.
Sơ Niệm dở khóc dở cười ôm lấy nó tới bờ sông để tắm.
Vừa chơi vừa đi, vẫn trở về nhà trước khi trời tối.
Bọn họ vừa vào cửa, thì thấy Miêu Cầu vội vã chạy ra, dùng cái đuôi của mình vẽ mấy chữ trên đất “Không thấy anh trai đâu cả.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT