Trận tuyết đầu năm nay so với năm ngoái tới chậm hơn hai ngày, nhưng với không khí lạnh lẽo, bọn họ đã sớm dọn xuống phòng ngủ dưới đất.
Bởi vì năm nay thêm một con kỳ lân nhỏ, Sơ Niệm xây lại cho nó một cái ổ nhỏ ấm áp.
Tuyết rơi, rắn lớn cũng không tiếp tục ra ngoài tích trữ quả xanh và hương thảo nữa.
Một người một rắn ở trong gian bếp nhỏ chuẩn bị bữa lẩu đầu tiên đón trận tuyết này.
Trận tuyết này rất lớn, bên ngoài một mảnh trắng xóa, Sơ Niệm nhìn thấy tất cả vật nuôi mình nuôi đều trốn vào rơm rạ cô đã chuẩn bị sẵn cho chúng để giữ ấm, đàn bò lại chẳng khác gì thường ngày, lười biếng thong dong, qua một đoạn thời gian trên người tuyết đọng nhiều quá mới rũ xuống một chút.
Trước khi đến mùa đông, trên người bọn chúng đã dự trữ lớp mỡ vừa dày vừa nặng cộng với lớp lông thật dài.
Lúc Sơ Niệm đi xuống hái rau cải đông, không kiềm được hâm mộ nghĩ nếu như trên người con người vào mùa đông cũng sẽ mọc ra lông vừa dày vừa nặng giữ ấm thì thật tốt biết bao.
Nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nếu như trên người mọc ra lông vũ rất dài, vậy khẳng định không phải là đáng yêu như chó hay mèo, mà là có chút quỷ dị.
Nghĩ tới những thứ này, cô lập tức lắc đầu lia lịa, quẳng cái suy nghĩ kỳ quái ấy đi, hái một ít rau tươi trở về hang
Rau xanh còn sống được vào mùa đông cũng chỉ có cải đông và cà rốt.
Còn lại là những loại rau củ khác đã cất trong kho, cũng không biết có thể giữ bao lâu.
Rửa sạch tất cả cải đông, rắn lớn ở một bên thuần thục thái thịt bò và thịt cừu cuốn lại thành cuốn thịt mong mỏng, bỏ vào cái đĩa đã bỏ sẵn đá cục.
Trên cái bếp lò nhỏ đặt một cái nồi lẩu uyên ương, một bên nồi đỏ rực màu cà chua sôi sùng sục, một bên nồi ùng ục mỡ bò đo đỏ.
Tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, Sơ Niệm kích động xoa xoa hai tay, cười tươi nói với rắn lớn: “Tới ăn trước đã, không đủ lại thái tiếp, chàng đã thái nhiều như vậy rồi.”
Trước tiên thả những thứ tương đối lâu chín như khoai tây vào, rồi thêm vào một ít đậu phụ khô, Sơ Niệm múc hai chén canh cà chua, lại nhúng mấy miếng thịt bỏ vào, rắc một ít hành lá tươi cắt nhỏ.
“Canh cà chua mỡ bò, mau nếm thử.”
Sơ Niệm đẩy một cái chén sang.
Canh cà chua rất đậm đà, những đốm váng mỡ bò phủ đều mặt chén nước cạnh, hớp một ngụm chua ngọt thơm ngon, cộng thêm mùi thơm của hành lá cắt nhỏ.
Một chén canh nóng vào bụng, dạ dày cũng ấm lên, Sơ Niệm hạnh phúc híp mắt lại: “Ngày tuyết ăn lẩu, thật tuyệt.”
Bữa lẩu này coi như là hoàn toàn làm bình ổn lại tâm trạng căng thẳng mấy ngày gần đây do rắn lớn bị bệnh.
Sơ Niệm ăn thật nhiều, cuối cùng không chống đỡ nổi trực tiếp tựa vào ghế nằm ôm bụng khó chịu, không chịu được nhưng vẫn còn muốn uống thêm một ly trà quýt bưởi mật ong nữa.
Rắn lớn thu dọn xong thấy bộ dạng này của cô, ngồi xuống một góc cái ghế dựa, bàn tay âm ấm man mát cách lớp quần áo nhẹ nhàng xoa ở bụng cô.
Sơ Niệm thoải mái tựa vào người hắn, lên giọng chỉ huy: “Sang bên trái một chút, dạ dày ở bên trái cơ.”
“Làm gì ăn nhiều như vậy.”
Rắn lớn vừa xoa vừa bất đắc dĩ nói.
Sơ Niệm lầm rầm hai tiếng, cọ cọ lên góc áo của hắn: “Còn không phải là vì vui sao.”
“Vui cũng không được ăn như vậy.”
Rắn lớn bày tỏ khiển trách đối với loại hành vi vui vẻ là ăn uống không biết chừng mực này của cô: “Còn khó chịu không?”
Sơ Niệm kéo dài giọng, tủi thân nói: “Vẫn còn hơi tức một chút, chàng cho tay vào xoa cho ta đi mà, cách quần áo dày như vậy làm sao có cảm giác.”
Cô nắm tay rắn lớn luồn vào trên bụng mình, đột nhiên kêu lên một tiếng, lại nhanh chóng kéo bàn tay kia ra: “Tay của chàng lạnh quá đi.”
Cô nhớ năm ngoái nhiệt độ cơ thể của rắn lớn không phải là không cao, nhưng mà đã quá lâu rồi, cô đã không nhớ rõ loại cảm giác này.
Nhưng mà cô vẫn loáng thoáng cảm giác, dường như năm nay thân nhiệt của hắn thấp hơn so với năm ngoái.
Rắn lớn cho là mình bị chê, trên bàn tay chợt truyền đến cảm giác ấm áp dễ chịu, khiến hắn có chút kinh ngạc. Cúi đầu thấy cô vợ bé nhỏ đang dùng bàn tay nhỏ bé của mình tận lực bao lấy bàn tay hắn, lại còn há miệng hà hơi vào tay hắn, quắc mắt mắng hắn: “Chàng lạnh thì phải nói với ta chứ, ta làm cho chàng thêm mấy bộ quần áo dày hơn.”
Ủ một hồi, một bàn tay rốt cuộc cũng ấm lên, Sơ Niệm lại nhét cái tay đó của hắn vào trong túi mình, yêu cầu hắn giơ ra một bàn tay khác.
“Lấy ra đây, tránh cái gì.”
Mắt mày cô đều là nụ cười cưng chiều.
Thấy hắn không có phản ứng, Sơ Niệm dứt khoát tự mình động thủ, kéo cái tay còn lại của hắn về phía mình, bàn tay nhỏ bé cô gắng ủ ấm tay hắn.
Ủ một lúc, Sơ Niệm sờ lên gò má hắn thì phát hiện, hóa ra hắn không chỉ lạnh bàn tay, mà là cả người đều lành lạnh thế này.
Sơ Niệm xuống khỏi ghế, kéo hắn đang ngồi trên ghế dậy: “Chúng ta đi.”
Bây giờ vừa mới bước vào mùa đông, mặc dù tuyết đã rơi, Sơ Niệm mặc một cái áo lông cừu, lại mặc thêm một cái áo khoác lông ngắn, nên không cảm thấy lạnh mấy.
Rắn lớn mặc quần áo như cô, cũng chỉ mặc có chút như vậy.
Sau khi xuống phòng ngủ dưới đất, Sơ Niệm lấy một ít củi, vốn định khời đống lửa cho cái con rắn chỉ biết cứng đầu này sưởi ấm, nhưng mà củi gỗ quá ẩm ướt, nhóm lên chỉ có khói đen sặc sụa, Sơ Niệm sặc khói nước mắt nước mũi trào ra.
Rắn lớn chút trái cây đến thì thấy cô vợ bé nhỏ của mình đang bị hun trong đống khói không tìm được phương hướng, xuýt chút nữa cuốn cả vào trong đống lửa.
Sau khi được kéo ra, vành mắt Sơ Niệm đỏ ửng giống như một con thỏ, trên mặt thì đầy tro bụi đen thui lem luốc, nhìn vô cùng tả tơi.
Đến khi trước mắt sáng sủa hơn, cô nhìn khói mù cùng một đám hỗn độn chung quanh, giải thích: “Ta chỉ muốn đốt đống lửa sưởi ấm.”
Rắn lớn thở dài một cái, ánh mắt nhìn cô không biết phải làm sao: “Không có ta, nàng phải làm sao đây?”
Cho dù là tình nhân nhỏ hay là vợ chồng lâu năm nghe được câu này, phản ứng đầu tiên của Sơ Niệm chính là cãi bay: “Lúc trước ta nhóm lửa được mà, chẳng qua là lần này chưa làm xong thôi.”
“Ừ, Niệm Niệm giỏi nhất.”
Hắn đi tủ quần áo cầm một cái áo khoác của mình, bọc cô từ đầu đến chân, sau đó đưa đến căn phòng gỗ của kỳ lân, dặn dò: “Ta vào trong sửa sang đống lửa, thuận tiện tản bớt hơi khói.”
Sơ Niệm gật đầu: “ Được.”
Rắn lớn đi rồi, cô nhìn ba con kỳ lân đang cuộn lại sưởi ấm, cười nói: “Bạch Tuyết, Bạch Tuyết già, Bạch Tuyết con. Chủ nhân của các ngươi tới ở nhờ một lúc.”
Bạch Tuyết thấy cô thì rất hưng phấn, Bạch Tuyết con cũng rời khỏi người bố mẹ, xà đến chỗ cô đầu tiên.
Bạch Tuyết già vẫn không hoàn toàn bị thuần hóa, đối với Sơ Niệm không lạnh không nóng, giống như là một anh con rể mới đến thận trọng lại mang theo chút phòng bị, làm ổ tại chỗ không nhúc nhích, nhìn vợ con mình lấy lòng cô.
Sơ Niệm ở trong ổ kỳ lân hưởng thụ một khoảng thời gian trái ôm phải ấp, mới thấy người đàn ông từ trong hang đi ra, chắc là hắn tới kêu cô trở về.
Trong hang không chỉ đốt lại một đống lửa mới, đống bừa bãi vừa rồi cô bày bừa ra cùng hơi khói cũng đã hết sạch, không khí nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ như lúc ban đầu.
“Vẫn chưa đỡ khó chịu sao?”
Rắn lớn hỏi.
Đồ ăn vào dạ dày nào có tiêu nhanh như vậy, loại cảm giác tức anh ách khó chịu, sẽ không đau đến không chịu nổi, nhưng cũng sẽ không dễ dàng biến mất.
Trước kia uống hai viên thuốc dạ dày là sẽ khỏi ngay, bây giờ chỉ có thể chờ thức ăn trong dạ dày từ từ tiêu hóa hết.
Bây giờ thể chất của cô tốt như vậy, cô tin tưởng nhất định sẽ nhanh ổn thôi.
Bên cạnh đống lửa trải hai cái đệm dưới đất, đủ cho một người một rắn ngồi.
Sau khi Sơ Niệm ngồi xuống, rắn lớn ngồi xuống bên cạnh cô, kéo eo cô để cho cô nằm ở trong ngực mình, đưa tay hong trước ngọn lửa sưởi ấm, lúc này mới lại đưa vào trong quần áo cô, phủ trên bụng cô.
Cảm giác ấm áp dễ chịu làm cho Sơ Niệm khoan khoái thốt lên một tiếng: “Thật thoải mái, mạnh hơn chút nữa.”
Rắn lớn thêm chút lực tay, số đồ ăn cô cố gắng nhồi nhét vào dạ dày bắt đầu theo sự xoa bóp của bàn tay hắn từ từ rục rịch.
Xoa một lúc, rắn lớn lại đưa tay ra hong lửa, sau mấy lần như vậy Sơ Niệm phát hiện, cho dù ngồi ở bên cạnh đống lửa, người hắn cũng không ấm lên, vẫn rất lạnh.
“Ta khỏi rồi.”
Sơ Niệm ngẩng đầu nhìn người đàn ông nói.
Rắn lớn đỡ cô lên, Sơ Niệm ngồi vào người hắn, lấy tay áp lên mặt hắn, nghi ngờ hỏi: “Có phải chàng vẫn chưa khỏi ốm hay không?”
Năm ngoái, thân nhiệt của hắn cũng thấp hơn nhiệt độ bình thường một chút, nhưng lúc đó bọn họ ngủ chung trong một cái túi ngủ, hắn vẫn có thể được cô sưởi ấm lên.
Năm nay quả thật cứ thấy hắn thật sự là quá lạnh.
Thân thể rắn lớn hơi cứng ngắc khác thường, hồi lâu mới rủ mày, thấp giọng nói: “Năm nay lạnh hơn so với năm ngoái.”
Những lời này Sơ Niệm rất tán đồng.
Cô đi đến tủ chứa đồ lựa ra tấm da thú dày nhất, lại lấy ra giỏ kim chỉ, ngồi ở bên cạnh đống lửa nói: “Ta cũng cảm thấy năm nay lạnh hơn năm ngoái một chút. Thời điểm này năm ngoái vẫn chưa có tuyết rơi.”
Bởi vì tấm da thú quá dày, có chút không giống với quần áo bình thường, Sơ Niệm dùng bút than vẽ kích thước trên da thú, rồi quay sang người đàn ông bên cạnh nói: “Chàng đứng lên một chút, ta đo kích cỡ một chút.”
Quả nhiên, da thú quá dày làm quần áo phải lớn hơn so với bình thường một chút, nếu không quần áo không thể nào mặc vào được.
Xác định kích thước phù hợp xong, Sơ Niệm cười nói: “Ta thật không ngờ rắn lại sợ lạnh như vậy.”
Trước kia cô luôn nghĩ một cách phiến diện, cảm thấy rắn là loại động vật máu lạnh không có tình cảm.
Đây thật là một nhận thức nghiêng trời lệch đất.
Hắn chỉ là một con rắn nhỏ đáng thương vô cùng sợ lạnh.
Có tình cảm nóng bỏng thuần túy nhất trên thế giới này.
Chỉ có người không quen thuộc giống loài này mới có cách nhìn phiến diện như vậy đối với bọn họ.
Quá trình làm quần áo khá là khô khan nhàm chán, chỉ có thỉnh thoảng cây kéo cắt đầu chỉ mới phát ra tiếng tách tách.
Rắn lớn luôn ở bên cạnh cô, dần dần thậm chí biến thành nguyên hình rắn, cuộn thành một vòng như vòng hương chống muỗi khổng lồ, ngay cả đống lửa cũng trở lên nhỏ bé.
Ngủ say, hắn còn trở mình, đổi phương hướng rồi lại cuộn lại một lần nữa.
Vừa đáng yêu vừa ngốc nghếch.
Sau khi hắn xoay mình, Sơ Niệm lại nhìn thấy mấy cái vảy rắn rơi cạnh đống ‘hương chống muỗi khổng lồ’.
Vảy ở trên người hắn dường như cũng trở nên rất yếu ớt, tùy tiện trườn trên đất một chút, lại rớt xuống mười mấy cái.
Lúc Sơ Niệm thu thập thì phát hiện, diện tích không có vảy trên người hắn lớn hơn rất nhiều so với lần trước thấy hình thái rắn của hắn.
Mùa đông đúng là quá tệ.
Nhất là đối với rắn sợ lạnh mà nói.
Cô gia tăng động tác trong tay. Thậm chí còn nghĩ, da thú của bọn họ đã nhiều như vậy, cô có nên may cho hình rắn của hắn một món đồ thật dày, giống như lần trước may cho hắn một cái thảm lớn vậy.
Nhưng mà rắn mặc quần áo, nghĩ vậy thôi đã thấy có chút buồn cười.
Cô không nhịn được cười ra tiếng, lại nhanh chóng kịp phản ứng, rắn lớn còn đang ngủ, nhỏ tiếng của mình lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT