“Niệm Niệm, vừa mưa xong đất rất trơn, không được nghịch.” Người đàn ông đỡ cô, để cô đứng vững hai chân chạm đất, còn dùng bàn tay ôm lấy bả vai cô, phòng cô bay mất lần thứ hai.

Thì ra hắn đã nhìn ra cô có mưu đồ bất chính từ lâu.

Sơ Niệm đưa giỏ rau trong tay qua, không chút khách khí chỉ huy nói: “Đi hái cà chua ở bên kia đi.”

Phần rớn rau quả sau khi chín đều phải hái xuống, nếu không sẽ già, ăn không ngon.

Loại quả như cà chua nếu như chín quá, bên ngoài sẽ nứt ra, lại bị phơi dưới mặt trời, e rằng sẽ thối ngay trên cây.

Hái cà chua xong, Sơ Niệm lại chỉ rau xanh bên cạnh: “Những cây đó cũng phải hái rồi.”

Sau khi hái xong, giỏ rau đầy ắp.

Người đàn ông xách giỏ rau, sau lưng cõng một con lợn rừng lớn, đi theo Sơ Niệm về hang động.

Lúc đi qua bọn Bạch Tuyết, Sơ Niệm từ trong giỏ rau lấy ra một ít rau xanh cho bọn nó ăn.

Sau khi về hang động, người đàn ông theo thông lệ lột da lợn rừng, chặt rời tứ chi, nội tạng, xương sườn, mỡ thì để lại. Món rau xào được xào cùng với mỡ lợn là ngon nhất, không tanh không ngấy, hơn nữa rất thơm.

Sau khi xử lý xong, bình thường người đàn ông đều sẽ mang thực phẩm đến kho lạnh trên đỉnh núi. Thịt đông lạnh hoàn toàn chỉ cần không bị rã đông có thể để rất lâu, trên mức độ nhất định có thể giải quyết nguy cơ thiếu thốn thực phẩm trong mùa đông.

Nhưng rắn lớn của hôm nay sau khi xử lý lợn rừng xong, bọc thịt lợn lại vác sau lưng, ngoảnh đầu nhìn Sơ Niệm nói: “Niệm Niệm có muốn lên nhìn thử kho chứa rau quả và kho lạnh không?”

Sơ Niệm chỉ nhìn qua một lần vào lúc chọn độ cao và lúc xây dựng kho chứa rau quả lúc đầu, những lúc khác đều là cô đưa rau quả đã hái cho rắn lớn, rồi rắn lớn mang đồ lên.

Mỗi lần cô đi lên quá rườm rà, phải mặc quần áo mùa đông trong mùa hè, nếu không lúc lên trên sẽ bị chết cóng.

Sơ Niệm lắc đầu: “Không muốn lên.”

Hình dáng của núi Tường Vân rất đặc thù, bên bọn họ sống là một đỉnh núi chín mươi độ bằng phẳng, hơn nữa gần như không có một ngọn cỏ, như được dao cắt.

Chỗ bọn họ ở là ở giữa mặt cắt này, ngoài đường hầm mê cung dưới núi, không có nơi nào có thể đến thẳng hang động đang ở hiện giờ của bọn họ.

Trừ phi cua biết leo núi, đi đến lưng chừng núi, sau đó bò ngang.

Cô có thể ngồi lên người rắn lớn để đi kho lạnh, nhưng nói thật, quá lạnh, lúc bay lên có gió, thổi qua mặt cô đau như dao cắt. Mặc quần áo từ trên xuống dưới cũng phiền phức.

Rắn lớn lại nói: “Bây giờ có thể đi thẳng lên rồi.”

Sơ Niệm nghi ngờ hỏi: “Đường hầm của chàng đào xong rồi?”

Rắn lớn gật đầu.

Sơ Niệm hơi tò mò: “Cao như thế, đào xong hết cả rồi?”

“Ừ.”

Vậy thì nhất định phải đi lên xem. Dù sao đó cũng là một phần của nhà bọn họ. Mặc dù rắn lớn đều quay về mỗi ngày, nhưng sau khi có đường hầm trên núi, về sau khi rắn lớn không có nhà, cô lấy đồ cất đồ đều tiện hơn rất nhiều.

“Đợi ta một chút, ta đi lấy một viên đá phát sáng.” Sơ Niệm nhanh chóng vào nhà kho cầm lấy một viên đá phát sáng.

Đã có một đường hầm mê cung đến hang nơi bọn họ ở rồi, cho nên đường hầm trên núi không ngoằn nghèo nhiều như vậy nữa, một con đường dẫn thẳng đến kho chứa rau quả, lên trên lại dẫn thẳng đến kho lạnh.

Đường hầm là dốc thoai thoải, đi cũng không mệt, đối với thể lực bây giờ của Sơ Niệm mọt hơi đã có thể đi đến kho chứa rau quả rồi.

Quan trọng nhất là, trong đường hầm cứ cách một đoạn sẽ có một cửa động nhỏ, có thể thông gió để cho trong này không quá bức bối, hơn nữa những tia sáng nhẹ nhàng còn có thể chiếu vào.

Thiết kế rất là chu đáo.

Sau khi đi đến kho chứa rau quả, Sơ Niệm nhìn thấy trái cây bọn họ hái trước đây, được phân loại thành đống bày ở trong kho.

Nhiệt độ ở đây rất thích hợp để bảo quản rau quả, giống như ngày trước sau khi thu hoạch trái cây sẽ được kéo vào kho lạnh bảo quản. Có thể bảo quản trái cây mấy tháng ở trong này, thậm chí sau khi phủ lên một lớp sáp có thể bảo quản càng lâu.

Rắn lớn thường đưa về rất nhiều cây ăn quả, bên ngoài khu vườn đã thành một mảnh rừng cây ăn quả rồi. May mà đều có thể hái xuống để ở đây.

Sơ Niệm cầm một quả táo muốn cứ thế mà ăn, còn chưa đưa vào miệng đã bị rắn lớn chặn lại: “Niệm Niệm, vỏ có lớp sáp, không thể ăn trực tiếp.”

Sơ Niệm lấy tay lau lau vỏ ngoài, cười nói: “Bên đó phủ sáp, những quả này thì không.” Ban đầu hái xong cô đã tính toán hết cả rồi, một phần phủ sáp để bảo quản trong thời gian dài, một phần có thể ăn luôn.

“Vậy cũng không được, chưa rửa.” Người đàn ông kiên quyết cầm quả táo Sơ Niệm còn chưa kịp ăn đi, dặn dò: “Tý nữa xuống, có thể mang xuống dưới rửa rồi ăn.”

Đây quả thực là quản nghiêm hơn cả bà ngoại cô.

Sơ Niệm nhỏ giọng lầu bầu: “Thực ra không rửa ăn cũng không sao, hồi nhỏ thường hái xong là ăn luôn.”

Rắn lớn nghe thấy câu này, khóe miệng nhếch lên một chút, hỏi: “Còn có thể trèo tiếp lên trên không?”

Đây là một loại tín hiệu.

Tín hiệu hắn muốn cõng cô.

Bởi vì không ăn được táo Sơ Niệm không vui mất hết hứng thú, lắc đầu: “Không thể, chân đau, đùi cũng đau, đau khắp người.”

“Vậy ta xoa bóp cho nàng nhé?” Người đàn ông hỏi lại.

Hai người đã tiến vào đường hầm lên trên, đường hầm hẹp chật chội, hai người gần như dán vào nhau.

Lúc này mà xoa bóp không phải là ý kiến hay gì.

Sơ Niệm lắc đầu như trống bỏi: “Lại không đau nữa rồi.”

Rắn lớn cười nhẹ, trong giọng nói kèm theo ba phần cưng chiều, hai phần bất đắc dĩ: “Vậy rốt cuộc là đau hay không đau.”

Sơ Niệm có hơi xoắn xuýt: “Hình như có hơi….” Nhìn thấy người đàn ông cúi người, âm cuối của cô kéo dài: “Đau…..”

Rắn lớn cúi người đặt cô lên lưng mình, nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của cô, cười khẽ: “Sợ cái gì, không gian nhỏ như này, nàng cảm thấy ta có thể phát huy được gì?”

Sau khi Sơ Niệm suy nghĩ một chút lại cảm thấy không đúng, bắt đầu đứng đắn nghiêm trang khiển trách: “Sao đầu chàng toàn những chuyện đó thế hả.”

Người đàn ông dừng lại, thở dài: “Niệm Niệm, không được uốn éo lung tùng trên người rắn đực trưởng thành đang trong thời kỳ động dục.”

Sơ Niệm: “…..”

Đúng nha, suýt chút nữa thì cô quên mất, bây giờ chính là thời kỳ đỉnh điểm trong kỳ phát dục của con rắn nào đó.

Đúng là người đàn ông kiểm soát quá tốt rồi.

Bây giờ cô ghé lên người người đàn ông không dám nhúc nhích.

Không gian đường hầm chật hẹp nhấp nhô, khi Sơ Niệm được hắn cõng cảm thấy đỉnh đầu sắp đụng lên nóc đường hầm.

Lại đi thêm một lát, người đàn ông đột nhiên dừng lại.

Sơ Niệm nghi ngờ: “Sao thế?”

“Đi tiếp sẽ lạnh, nàng mặc quần áo dày lên đi.” Rắn lớn nhắc nhở.

Trên người cô đã nổi một lớp da gà rồi, bị nhiệt độ thấp kích thích.

Rắn lớn lấy một cái áo choàng đến gối rất lớn, lớn đến có thể phủ cô từ đầu đến chân.

Sơ Niệm kinh ngạc hỏi: “Chàng chuẩn bị cái này từ lúc nào thế?”

Rắn lớn trả lời: “Lúc nàng tìm đá phát sáng.”

Cô vừa nghe được đường hầm đã được đào xong, hưng phấn chỉ để ý đến tìm đá phát sáng, quên luôn cả mang quần áo. Không ngờ rắn lớn suy nghĩ rất tinh thế, chuẩn bị chu toàn mọi thứ.

Không thể không nói, người già sẽ nghĩ nhiều.

Như rắn lớn này không biết đã sống được bao lâu rồi, hẳn là đã rất lâu rồi.

“Sao chàng chỉ đem theo một cái?” Cô nhớ hắn cũng sợ lạnh.

“Ta không sao.”

Da lông bên trên áo choàng lớn này dài mà dày, đè nặng lên cơ thể. Sơ Niệm từ trong áo choàng lồng chui đầu ra, giang hai cánh tay cũng nhét người đàn ông vào trong sự che chắn của áo choàng, trong lòng cuồn cuộn ngọt ngào.

“Chúng ta cùng mặc.”

Rắn lớn được bao bọc khóe miệng cũng nhếch lên.

Hắn chỉ mang một cái áo quả nhiên không sai, hai người đều rất ấm áp.

Đi đến kho lạnh trên núi, đã không nhìn thấy ráng màu bên ngoài hang động nữa, mặt trăng to trong treo trên bầu trời, tròn như đĩa, ánh sao vụn vặt lấp lánh xung quanh, thoạt nhìn thuần khiết như thế giới truyện tranh.

Diện tích của kho lạnh còn rộng hơn so với lúc trước cô từng đến một chút.

Lúc đến trước kia, thịt trong kho lạnh chỉ là đặt cùng một chỗ theo loại, thậm chí da thú đều đặt ở trên, còn nguyên xi đông lại.

Từ sau khi rắn lớn hiểu được tác dụng của da thú, bây giờ sau khi xử lí da thú sẽ tiện thể lột da thú xuống, trực tiếp dùng gio than thuộc da làm thành da thú mềm mại cất đi.

Bây giờ thịt trong kho lạnh cũng phân chia ra các loại như lợn, cừu, bò, chỉ là một phần con mồi đã được cắt thành miếng nhỏ, còn có một phần là còn nguyên con. Chất đống cực kỳ ngăn nắp.

“Những thứ này đều là chàng làm?” Sơ Niệm hỏi.

Rắn lớn gật đầu.

Chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế của hắn rất là nghiêm trọng, tất cả con mồi đều chỉnh tề một hướng, xếp theo từ lớn đến nhỏ, giống như xếp hàng từ cao xuống thấp.

Loại thịt khác nhau cũng có khu khác nhau.

“Chàng giỏi quá đi.” Sơ Niệm tán dương.

Cô hưng phấn khoa tay múa chân, người đàn ông ấn chặt cô lại, nhét cô vào lại trong áo choàng.

“Chúng ta quay về thôi.” Rắn lớn nói.

Vốn dĩ chính là đưa cô đi xem thành quả đường hầm mình mới đào, bây giờ đã xem xong hết rồi, nhiệt độ trên núi thấp, ở lâu dễ bị cảm lạnh.

Lúc quay về, vẫn là rắn lớn cõng cô, cô dùng áo choàng bao lấy một người một rắn.

Đá phát sáng trên tay phát ra ánh sáng êm dịu, vừa vặn chiếu sáng đường hầm phía dưới hai người.

Bước chân người đàn ông vững vàng, Sơ Niệm ghé lên bả vai hắn, chỉ lộ ra chóp mũi hồng phấn, mở miệng định nói, lại ăn phải một miệng lông. Cô nhích lên trên một chút, mới cách xa lông trên áo choàng, có thể mở miệng nói chuyện: “Cửu Di, ngày mai chàng ở nhà đi.”

Bình thường đều là có chuyện, Sơ Niệm mới để hắn ở nhà, tránh cho Sơ Niệm ngủ dậy, hắn đã ra ngoài đi săn.

“Được.”

Cây trúc Sơ Niệm ngâm ở phía sau đã đủ một trăm ngày rồi, theo phương pháp làm giấy xa xưa nhất, thời gian vừa đúng.

Lúc tiến hành thí nghiệm làm giấy, cô cần chuẩn bị đầy đủ vật liệu trước, trong đó có độ khó nhất chính là vôi và tường sấy khô.

Vôi nguyên thủy đều được làm ra bằng việc đốt đá vôi.

Lúc Sơ Niệm bắt đầu ngâm trúc, đã bắt đầu thu nhập đá vôi, bây giờ đã tích được một đống kha khá, toàn bộ được xếp đống ở ngoài khu vườn.

Cô cần rắn lớn giúp cô làm một bức tường sấy khô.

Thức dậy vào sáng sớm hôm sau, Sơ Niệm nói cho rắn lớn yêu cầu của mình, còn lấy cây gậy đơn giản vẽ ra hình dáng trên mặt đất.

Một người một rắn tiến hành phân công, rắn lớn xây tường, cô nhóm lửa đốt đá vôi.

Chất đá vôi và cành cây khô như bánh bích quy kẹp nhân, đốt lửa, Sơ Niệm bèn cùng rắn lớn nghiên cứu làm ra một bức tường sấy khô khiến người ta hài lòng kiểu gì.

Đầu tiên, tường phải hấp thụ được nhiệt, được xây rỗng ruột, có thể truyền nhiệt. Mặt tường cũng phải bằng phẳng, như vậy tờ giấy được làm ra mới không bị nhăn.

Cuối cùng tường sấy được xây ở một vị trí trống trải bên ngoài hang động.

Có kinh nghiệm làm bếp lò và lò bánh mì với Sơ Niệm, tường sấy khô đơn giản hơn rất nhiều. Xẻng và cào đều được dùng đến.

Sơ Niệm dùng cào cuốc đất, rắn lớn xúc đất vào trong bao chuyển đến nơi đã chọn.

Bên trong tường sấy khô là hỗn hợp lúa mì khô và đất sét vv…., xây tường giống như nhà đất ở nông thôn thế hệ trước, giữa bức tường được xây là rỗng, tiện cho việc truyền nhiệt.

Tầng ngoài cùng được xoa hết sức bằng phẳng, mặt cắt bóng loáng như gương.

Sơ Niệm tò mò hỏi: “Ta chỉ nói với chàng ta muốn như thế nào, sao chàng làm được bằng phẳng như này!”

Hình như rắn lớn không cảm thấy có gì kỳ quái, hắn nói: “Nghĩ cách theo yêu cầu của nàng thôi.”

Tuy rằng ngoài những vật có sẵn trong tự nhiên, những thứ khác đều là con người nghĩ cách tạo ra.

Nhưng đó đều là tổ tiên phải trải qua suy nghĩ rất lâu và thực hành mới đúc kết được, hình như hắn còn nhanh hơn người khác một chút.

Rắn lớn nghiêm túc nói: “Ta cũng đã trải qua suy nghĩ và thực hành, lần đầu tiên không bằng phẳng, ta nghĩ cách để lần hai bằng phẳng hơn.”

Câu nói này thật làm người ta tức giận.

Sơ Niệm nhỏ giọng nói: “Đúng là giỏi mất phần người khác mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play