Ba câu hỏi mỗi ngày đã dùng hết, hơn nữa còn nhiều ra một câu. Không tìm thấy manh mối khác trong chung cư độc thân, chỉ có thể tuyên bố kết thúc công việc tìm kiếm hôm nay.
Thạch La nói: “Vừa vặn có tám nhà mở cửa, mọi người tự chọn một nhà đi. Vào nhà rồi tận lực không ra ngoài, đêm Bong bóng cá so với ban ngày khó sống hơn, chờ ngày mai đổi mới lượt hỏi lại tiếp tục.”
Nam Cao nào dám ở một mình, rụt cổ hỏi: “Cái kia, cái kia anh Thạch La.” Hắn giơ hai ngón tay, ý là hai người một nhà: “Có thể chứ?”
Thạch La: “Tùy mấy người.”
Cửa tòa nhà chung cư độc thân bị khóa, xuyên qua kẹt cửa mơ hồ có thể thấy sắc trời, cách thời gian trời tối còn một khoảng thời gian. Mắt kính sốt ruột rời Bong bóng cá, không đành lòng lãng phí thời gian, nói: “Không phải số 303 là nhà Tiểu Ngô hả? Chúng ta có thể đi xem nhà số 303, có lẽ sẽ phát hiện được mạnh mối.”
Đầu húi cua nói: “Muốn đi thì tự đi.”
Mắt kính cãi lại: “Tìm Nước súp không phải việc một người.”
Lúc này có người lôi kéo mắt kính, nhỏ giọng khuyên nhủ: “Bị ngốc à? Quên nhiệm vụ người cá?”
Chỉ thấy Lâm Gia đứng đối diện người cá, như thể chưa phản ứng lại sự thật mình đã kích hoạt Nhiệm vụ người cá.
“Đi thôi đi thôi.” Người khác khuyên: “Tìm Nước súp không vội, ngày mai lại nói.”
Người ở đại sảnh lầu một lục tục bỏ đi, cuối cùng chỉ còn Lâm Gia đứng thẳng tắp như cây tùng và con mèo đen.
Lâm Gia không điếc, thính lực khá tốt. Người khác khuyên mắt kính lọt trọn vẹn vào tai, Lâm Gia không nhúc nhích, vẫn lẳng lặng nhìn thẳng Người cá.
Nhiệm vụ Người cá làm mắt kính bỏ qua ý tưởng thăm dò số 303, chứng minh mục đích Nhiệm vụ Người cá không phải là Lâm Gia đi gõ cửa nhà số 303, mà là bảo Lâm Gia đi chịu chết.
Nhà số 303 có nguy hiểm cực đại.
Lâm Gia đương nhiên không tin Thạch La quên nói vấn đề số lần cho người mới. Dù Thạch La quên mất, ở đây còn có năm người cũ, bọn họ đều mất trí nhớ tập thể?
Tất nhiên không có khả năng.
Là cố tình, để người mới đi dò mìn.
Thậm chí mấy câu bàn luận ‘Tiểu Ngô là người tốt’, ‘Cụ thể hóa chưa chắc sẽ giết người’ cũng là cố ý dụ dỗ.
Lâm Gia đứng trước mặt Người cá trong chốc lát, xoay người đi nhà số 103.
Trong chung cư độc thân, các căn hộ có đuôi số 3 đều bị ngăn cách bởi cầu thang. Nhà số 103 gần Người cá nhất, không ai chịu ở nhà này.
Đi vào nhà số 103, Lâm Gia gỡ mèo trên vai xuống, ném lên giường. Hành động không tính là dịu dàng, mèo cũng không oán trách. Thứ nhất Lâm Gia vốn không phải người ôn hòa, thứ hai nó không kịp nhắc nhở vấn đề số lần đặt câu hỏi.
“Xin lỗi.” Mèo áy náy nói: “Tôi… Tôi cũng mới nhớ ra.”
Lâm Gia quét con mèo trên giường, nằm xuống nhắm mắt: “Người đầu tiên là thiên tài, người sau bắt chước đều là đồ ngu.”
Lại dùng lý do ‘quên’ để tỏ vẻ mình vô tội.
Mèo vội vàng giải thích: “Tôi quên mất thật, rất nhiều thứ cần nhắc nhở mới nhớ tới.”
Lâm Gia không tỏ ý kiến, hỏi: “Mày?”
Mèo không hiểu đầu cua tai nheo: “Cái gì?”
Lâm Gia: “Là thứ gì?”
Mèo dừng một chút, cứng đờ nói: “Trước tiên cậu nên nghĩ hiện tại nên làm sao bây giờ đi đã.”
Lâm Gia đọc từng chữ: “Rau trộn*.”
Giới kinh doanh không thiếu mày lừa tao gạt, có người thắng có người thua, Lâm Gia từng thắng cũng từng thua, thắng nhiều cũng thua nhiều, đổi qua nơi nào cũng vậy. Chẳng qua ở chỗ này thua là chết.
Mèo nhảy đến cạnh Lâm Gia, nói: “Cậu nhận thua? Không thử liều một lần? Lỡ sống sót thì sao?”
Lâm Gia nói: “Trời tối lại nói.”
Dứt lời, cậu nghiêng người chuẩn bị ngủ. Suýt quên điều gì, cậu đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Tiếc là không có đồ dùng tẩy rửa, cậu chỉ đành ngậm hai ngụm nước súc miệng, rồi tạt nước vào mặt mình.
Trở về giường, Lâm Gia cởi áo khoác nằm xuống.
Mèo vội hỏi: “Chẳng lẽ cậu có biện pháp?”
Lâm Gia không để ý nó.
Ban ngày cùng đêm tối không có giai đoạn chuyển giao, sắc trời sáng trưng chớp mắt biến thành tối đen.
Đầu mèo ủi ủi cánh tay Lâm Gia, “Trời tối.”
Lâm Gia mở mắt, trong phòng không bật đèn, một mảnh đen nhánh. Đồng tử cậu run nhẹ, hô hấp nặng nề vài phần: “… Bật đèn.”
Mèo nhảy lên bàn, duỗi cơ thể, ‘tách’ mở đèn.
Có ánh đèn, Lâm Gia chậm rãi điều chỉnh hô hấp. Nỗi sợ hãi bóng đêm tan đi hết, cậu mới đứng dậy.
Đi vào phòng rửa mặt đơn giản, cậu cầm áo khoác thiết kế riêng giá trị xa xỉ từ nhà 103 đi ra ngoài. Mèo nhanh nhẹn lách qua kẹt cửa chuồn ra theo. Bước chân thắp sáng đèn cảm ứng cầu thang, Lâm Gia đứng trên bậc thang thứ nhất tạm dừng, xoay người nhìn về phía góc đại sảnh.
Người cá còn ở đó. Sau khi Lâm Gia xuất hiện, ánh mắt nó vẫn luôn dính vào Lâm Gia.
Người cá ban đêm so với ban ngày càng thêm khủng bố quỷ dị.
Lâm Gia chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu, nhịp chân đều đặn đi lên lầu 3 nhà số 303. Tới lầu 3, rẽ phải chính là nhà số 303, Lâm Gia lấy di động nhìn lượng pin, còn thừa 60%, vậy là đủ rồi.
Cậu mặc áo khoác vào, mở chức năng đèn pin trên di động, hơn nữa kéo độ sáng lên mức lớn nhất, giơ song song với mặt mình.
Chờ đèn cảm ứng cầu thang tắt hết, cậu mới bước nhẹ nhàng chậm chạp tới cửa nhà số 303. Từ cầu thang đến cửa nhà số 303, tiếng bước chân không hề làm đèn cảm ứng sáng lên.
Cốc cốc cốc…
Cậu gõ cửa.
Mèo đứng bên chân Lâm Gia, không khỏi thả chậm hô hấp.
Cốc cốc cốc.
Lâm Gia gõ cửa không dùng sức mấy, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh có hơi đột ngột.
Cốc cốc cốc.
Lần thứ ba Lâm Gia gõ cửa, đỉnh đầu ‘két’ một tiếng rất nhỏ, camera nhà số 303 nhắm vào Lâm Gia.
Lâm Gia nghe thấy tiếng, lại không ngẩng đầu, mà như cũ dựa theo Nhiệm vụ Người cá hoàn thành hành động gõ cửa.
Tuy nhiên gõ xong lần này, Lâm Gia ngừng gõ cửa, lẳng lặng chờ đợi.
Không biết qua bao lâu, một tiếng ‘răng rắc’ vang giữa đêm, làm dậy bầu không khí sởn tóc gáy.
Cửa nhà số 303 chầm chậm mở ra.
Dựa theo nhiệm vụ người cá, sau khi Lâm Gia gõ cửa cần nghiệm chứng nhà số 303 có phải nhà của Tiểu Ngô hay không. Trong nhà đen nhánh, Lâm Gia trước nay từ chối bước vào bóng tối. Cậu cầm di động, chiếu flash điện thoại vào phòng.
Trong video đã xem, nhà Tiểu Ngô bày biện rất đơn giản, nhưng được dụng tâm sắp xếp ổn thỏa. Đối diện cửa nhà là một khung cửa sổ, trên cửa sổ có một chậu cây xanh, bàn đặt liền kề cửa sổ.
Nhờ đèn flash chiếu sáng, Lâm Gia thấy một chậu cây xanh cao, bên cạnh là một bộ bàn ghế thủ công, trên bàn có máy tính, camera, vài cuốn sách cùng văn phòng phẩm của Tiểu Ngô.
Bên cạnh bàn ghế là giường, khăn trải giường màu lam mộc mạc.
Mép giường có một tấm gương cao 1m6, gương to phản chiếu ánh đèn của Lâm Gia, hiện một vầng sáng rỡ. Dù vầng sáng làm mặt kính bị chói, nhưng không khó để nhìn thấy thứ phản chiếu trên gương.
Lâm Gia mơ hồ phân biệt, mặt kính phản chiếu…
Trong phòng, cạnh cửa, có một người đang đứng dán tường.
Blogger Tiểu Ngô.
–
Một cái chớp mắt, đêm tối đổi thành hừng đông.
Thạch La nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, không sốt ruột rời nhà 203, lấy trong túi ra một bao nilon. Cởi bao nilon, bên trong có đồ ăn hắn chuẩn bị cho mình, đều là lương khô.
Ăn miếng lương khô uống nước chỗ vòi nước, lúc này hắn mới mở cửa đi ra.
Vừa lúc đầu húi cua đi ra khỏi nhà 201. Hai người xa xa nhìn nhau một cái, Thạch La nói: “Lau miệng đi, tôi không muốn người mới biết chúng ta có đồ ăn, bị quấn lấy xin đồ ăn không thấy phiền hả?”
Đầu húi cua lau miệng, phủi vụn bánh mì bên miệng.
Thạch La: “Những người khác đâu? Còn chưa dậy?”
Đầu húi cua đi gõ rầm rầm cửa nhà 202, mắt kính từ trong nhà 202 đi ra. Đầu húi cua nhìn mặt mũi mắt kính, mắng: “Còn chưa ngủ tỉnh?”
Mắt kính vội vàng đeo kính, nói: “Nửa đêm trước không dám ngủ, sau nửa đêm mới ngủ một lát.”
“Muốn đi lầu một hả? Tôi ăn chút gì đã.”
Đầu húi cua nói: “Ăn cái rắm, ngày hôm qua tuy có bốn manh mối, nhưng chưa dùng được cái rắm gì. Đi xem Người cá trước.”
Mắt kính nghĩ thấy cũng đúng, không còn tâm tình ăn uống.
Vài người đi xuống lầu, mắt kính ngẩng đầu nhìn lầu phía trên, nói: “Không biết người kia còn sống không.”
“Có sống hay không không cần mày đánh rắm.” Đầu húi cua nói.
Mắt kính: “Cảm giác cậu ta rất thông minh.”
“Có thể, tố chất người mới cao.” Thạch La nói: “Đáng tiếc hai đứa còn lại rắm cũng không dám đánh một cái, chỉ có thể để cậu ta hỏi câu thứ tư. Tôi cũng không có biện pháp, thêm một câu hỏi là thêm hy vọng tìm được Nước súp.”
Trong lúc trò chuyện, ba người đi từ lầu hai tới lầu một.
Bởi vì nhà số 303 đại biểu cho nguy hiểm, tối hôm qua không ai chọn ở nhà lầu 3. Hai người cũ ở nhà 101, hai người mới ở nhà 102. Bọn họ nghe ngoài cầu thang truyền đến nói chuyện, liền mở cửa đi ra ngoài.
Bảy người tập hợp tại đại sảnh lầu một.
Nam Cao cho rằng lại muốn hỏi, sợ mình sẽ giống Lâm Gia trở thành pháo hôi, đứng cách Người cá rất xa.
Năm người cũ không rảnh chú ý Nam Cao, bọn họ nhìn về phía Người cá, biểu tình ngưng trọng.
Đầu húi cua: “Đệt.”
Mắt kính nghẹn họng nhìn trân trối: “Thế này… Thế này cũng quá nhanh.”
Ngày hôm qua Người cá không giống Người cá lắm. Người cá hôm qua chỉ có hàm răng cá, hiện tại trừ hàm răng, phần da thịt lỏa lồ bắt đầu mọc vảy.
Mặt, cổ, tay, nơi nơi đều có vẩy cá phản quang quỷ dị.
Nữ sinh người mới khó hiểu, nơm nớp lo sợ hỏi người nữ còn lại, “Chị Phương, vậy… là sao?”
Chị Phương: “Người cá sẽ biến dị theo thời gian, chờ Người cá hoàn toàn biến thành cá, sẽ ăn thịt từng người chúng ta.”
Điều này tương đương với lời đầu húi cua từng nói, hạn chế thời gian.
“Mẹ nó.” đầu húi cua mắng, “Với tốc độ này, không tới mấy ngày sẽ biến dị hoàn toàn.”
“Không thể lo trước lo sau sợ cụ thể hóa, nên hỏi phải hỏi.” Thạch La mở miệng.
Dứt lời, Thạch La trực tiếp hỏi: “Bóng trắng là người phải không?”
“Không.” Người cá nhếch miệng cười.
Nó nói: “Không bằng mày tự mình đi nghiệm chứng bóng trắng là cái gì.”
Thạch La sửng sốt.
Mọi người đều sửng sốt.
Thạch La: “Này… Lúc này mới là câu hỏi thứ nhất…”
Đột nhiên nghĩ tới cái gì, hắn xoay người, phát điên hướng những người khác hét lớn: “Mẹ kiếp ai đã hỏi! Ai! Ai đã hỏi ba câu hôm nay?!”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Rất mau, phía sau bảy người truyền đến một giọng nói bình tĩnh.
“Tôi.”
Mọi người theo tiếng nhìn lại, Lâm Gia dù bận vẫn ung dung đứng sau đám người.
Con mèo nằm trên đầu vai cậu.*凉拌: Hong biết nghĩa là gì, dùng tool dịch ra salat
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT