Mèo suýt gào to thì bị chặn miệng, cả mặt lọt vào một bàn tay lạnh băng. Nó không thể há miệng, cũng không thể gào thành tiếng.
Mèo hoảng hốt nhìn bàn tay nắm đầu mình. Xương ngón tay thon dài rõ ràng, gân xanh nhô lên làm làn da mu bàn tay hơi gồ. Mùi xà phòng trên tay chui vào mũi mèo… là tay Lâm Gia.
Mắt mèo hướng lên trên, thấy Lâm Gia khẽ thở dốc.
Đèn flash chỉ có một chùm sáng, giúp Lâm Gia giảm bớt ứng kích bóng tối.
Mèo đảo đầu lưỡi, muốn ậm ừ hỏi một câu: Cậu ổn không.
Lâm Gia lắc đầu, ý bảo nó đừng lên tiếng.
Mèo quan sát Lâm Gia. Sắc mặt Lâm Gia còn tái nhợt, trên trán chảy một lớp mồ hôi mỏng, thở gấp chưa hòa hoãn.
Xác định mèo sẽ không kêu, Lâm Gia mới buông nó ra. Cậu chọn một góc nghiêng mà mình có thể thấy khe cửa, giơ điện thoại chiếu đèn thẳng vào khe cửa.
Mèo bị hành vi lớn mật tìm đường chết của Lâm Gia dọa hoảng, tưởng Lâm Gia phát điên, nhưng bị Lâm Gia liếc mắt cảnh cáo, mèo liền đơ máy không nhúc nhích… xem ra vẫn ổn.
Mèo mở đèn flash đã được một khoảng thời gian, đôi mắt đỏ tươi cũng quan sát trong nhà hồi lâu, lại không có động tác tiếp theo. Có vẻ người chết không nhạy cảm với ánh đèn.
Cũng vì nguyên nhân này, Lâm Gia mới dứt khoát chiếu đèn xuống khe cửa.
Nếu đã như vậy, không bằng xem cho rõ, không chừng sẽ có thêm manh mối.
Ngoài cửa truyền đến động tĩnh ‘soạt soạt soạt’, so với động tĩnh trước đấy nhanh hơn, rất nhanh, tốc độ nhanh gấp mười lần.
Nếu ngã cầu thang mà chết, tất nhiên cơ thể bị va đập bị thương nặng, không đến mức nát bấy nhưng cũng không sai biệt lắm, ít nhất đứng dậy không nổi. Xét theo tử trạng nằm trên mặt đất của người chết, động tĩnh ‘soạt soạt’ hẳn là âm thanh phát ra khi nó bò lê bằng tay hoặc khuỷu tay, không thì Lâm Gia tưởng tượng không ra người chết kéo cơ thể di chuyển như thế nào.
Hiện tại âm thanh ‘soạt soạt’ vang lên, đôi mắt ngoài khe cửa biến mất, chứng tỏ người chết lại bắt đầu di chuyển.
Không biết người chết theo dõi ai.
Mèo và Lâm Gia suy nghĩ khác nhau. Vừa rồi mèo cũng nghe thấy người chết ‘soạt soạt’ rời đi, nhưng sự thật không phải là như thế. Người chết không những không rời đi, vẫn nằm ngoài cửa nhà 103 chờ đợi, còn dõi mắt quan sát bên trong nhà.
Mèo cho rằng người chết lại dở trò cũ.
Mãi đến khi chung cư phát ra một tiếng hét lớn thảm thiết, mèo mới từ bỏ ý tưởng người chết tử thủ ngoài cửa.
Một người một mèo rũ mắt tự hỏi tiếng hét thảm này thuộc về ai. Dưới cơn hoảng sợ cực độ, thanh âm biến dạng, thêm tiếng mưa rơi ồn ào, rất khó thông qua âm sắc phán đoán là ai xảy ra chuyện.
Điều duy nhất có thể xác định là, tiếng kêu thảm thiết là giọng nam, và chỉ có một giọng.
Là một trong ba người đầu húi cua, Lưu Ảnh và Nam Cao.
Trời vẫn đang mưa, không hề có dấu hiệu vơi bớt. Sàn nhà 103 càng ngày càng ướt, màu thâm đen đại diện ẩm ướt bao phủ mặt đất nhạt màu, không còn chỗ nào khô ráo, trong nhà bốc mùi tanh đặc trưng ngày mưa, khiến người ta buồn nôn.
Rời nhà trước khi trời tạnh mưa chắc chắn sẽ chết, bây giờ không phải lúc xem xét ai xảy ra chuyện. Việc có thể làm chỉ có chờ đợi, và bị động lắng nghe.
Nối sau tiếng hét thảm là tiếng vang ‘rầm rầm’ lớn hơn nữa. Nghe có vẻ là người chết lại bắt đầu vòng lặp ngã cầu thang, nhưng cũng chưa chắc. Không tận mắt nhìn thấy, ai biết thứ lăn từ trên cầu thang xuống là người chết hay là người sống sờ sờ trước lúc trời mưa.
Mưa mãi không ngừng, âm thanh quái dị vang không ngừng, làm chung cư tràn ngập áp lực nặng nề.
Không biết qua bao lâu, cơn mưa ngớt dần, sau một khoảng thời gian rất dài, mưa ngừng, bầu trời ngoài cửa sổ khôi phục diện mạo vốn có: Ban đêm.
Tiếng động bên tai tạm ngừng.
Cơ thể người chết không tồn tại lâu, sẽ biến mất sau vài phút. Đầu húi cua nói sẽ bị Người cá ăn mất.
Nếu tiếng hét thảm đại biểu có người xảy ra chuyện, Lâm Gia cần đi xem tình hình.
Thi thể biết nói. Tử trạng sẽ miêu tả cách thức người đó chết.
Chung cư có điện lại, Lâm Gia vặn cửa đi ra ngoài.
Nhà 103 gần Người cá nhất, cũng gần chân cầu thang nhất. Bởi vậy, Lâm Gia mới vừa bước ra khỏi 103, ngẩng đầu liền thấy thi thể nằm ngã ở mấy bậc thang cuối cùng.
Không thấy mặt thi thể, Lâm Gia không định dùng tay đụng vào. Nhìn quần áo trên người, người xảy ra chuyện là Nam Cao. Xem ra đầu húi cua đã từ chối yêu cầu ở chung của Nam Cao.
Lâm Gia giương mắt, ánh mắt hướng lên trên.
Trên cầu thang có một đường máu rõ ràng. Cậu theo đường máu uốn lượn dẫm lên bậc thang, mèo vừa tránh đường máu vừa bám theo cậu. Mùi máu gay mũi, mèo nhịn dữ lắm mới không nôn ọe.
Lâm Gia đi dọc theo đường máu tới lầu 3.
Giống với suy đoán khi ở trong nhà, người chết ngã cầu thang bắt đầu từ tầng 3 tầng cao nhất. Lâm Gia nhìn chăm chăm cửa nhà 303 đóng chặt, lui trở về lầu một.
Khi cậu trở về, mọi người trốn trong nhà cũng lục tục ra ngoài.
Nhưng họ không thấy thi thể Nam Cao, chỉ thấy người cá đang chép miệng.
Lâm Gia nhìn người cá. Người cá không có biểu cảm gì trên mặt, thoạt nhìn không vừa lòng với đồ ăn không tươi. Tròng mắt nó lồi ra nhìn chòng chọc mọi người, so với thi thể, nó thích ăn người sống hơn.
Theo tầm mắt Lâm Gia, Lưu Ảnh cũng nhìn thoáng qua Người cá. Một cái liếc mắt làm hắn dựng ngược lông tơ. Nửa trên Người cá không còn giống bù nhìn cột trên giá gỗ, nó bắt đầu có thể cử động, tay thò vào trong cổ, móc ra một miếng thịt nát mắc răng, sau đó lại ném vào miệng nhai nuốt.
Nó còn quơ hai tay hướng mọi người. Nếu không phải hai chân bị cố định trên sàn nhà, nó đã như xác sống nhào lên, bắt người gặm cắn.
“Muộn… muộn nhất ngày kia sẽ…” Mặt mũi Lưu Ảnh khó coi cực. Hắn không dám nhìn Người cá, sợ hãi cúi đầu: “Hoàn toàn biến dị.”
Một tin tức cực kỳ tệ. Bọn họ vừa mới tìm được manh mối mấu chốt của Nước súp, nhưng bọn họ chưa phát hiện gì thêm từ manh mối này, thậm chí bị manh mối này đe dọa mạng sống. Mỗi người đều cảm thấy bất an.
Chị Phương thấy Lâm Gia đi xuống từ cầu thang, đoán là cậu đi xem nguồn gốc vết máu.
Bọn họ ra ngoài chậm, chỉ nhìn thấy máu tươi uốn lượn chứ không thấy thi thể, không biết là ai xảy ra chuyện, càng không biết tình hình như thế nào. Vừa định hỏi Lâm Gia có biết hay không, đầu húi cua tới chậm quát: “Đi vào nhà nói!”
Chị Phương thoáng chốc im tiếng, sợ sệt liếc Người cá.
Cô nhìn về phía Lâm Gia. Có vào nhà nói hay không, còn phải xem Lâm Gia.
Trời tối, chưa đến thời gian đổi mới câu hỏi, nói chuyện ở đại sảnh không khác gì tự đẩy mình vào hố lửa.
Lâm Gia vẫn chọn vào một căn hộ khác gần cầu thang, nhà số 102.
Mọi người theo đuôi.
Lâm Gia mới vừa vào nhà, chị Phương gấp không chờ nổi hỏi: “Thằng bé chết như thế nào?”
Người sáng suốt đều nhìn ra Nam Cao lăn xuống từ bậc thang trên cao. Chị Phương muốn hỏi là, Nam Cao làm gì mà bị người chết theo dõi, bị người chết giết.
Lâm Gia: “Không biết.”
“Mọi người nói mình đang làm gì khi trời mưa đi.”
Nam Cao đã làm gì, mọi người không có con mắt thứ ba nên không biết. Thi thể chỉ chứng minh hắn bị ngã chết, còn việc hắn chọc người chết chú ý như thế nào, thi thể không nói.
Nhưng bọn họ còn sống, chứng minh hành vi của bọn họ khi trời mưa là an toàn. Tìm ra điểm chung từ quỹ đạo hành động người sống, ví dụ như ‘không lọt vào camera nhà 303’, tương đương với cách tránh bị giết chết.
Đầu húi cua suy nghĩ cẩn thận, bội phục mà nhìn Lâm Gia. Những người khác tục tục nghe hiểu, chỉ có mèo đau khổ nghĩ: Nam Cao chết vào ngày mưa, Lâm Gia hỏi những người khác có tác dụng gì?
Đầu húi cua nói đầu tiên: “Tôi buộc mình đi ngủ.”
Hắn rất là kiên trì, không nghỉ ngơi tốt thì không đủ sức ứng phó ngày mai.
Lưu Ảnh lại lấy di động, dây nghe quấn quanh di động: “Tôi nghe thấy âm thanh lạ liền đeo tai nghe.”
Kéo âm lượng lên mức cao nhất, lừa mình dối người, xem như mọi thứ vẫn bình thường.
Tiểu Môi nhìn chị Phương đầy cảm kích, mở miệng: “Em… Tối hôm qua em bị dọa khóc, chị Phương vẫn luôn an ủi em.”
Chị Phương gật đầu chứng thực lời Tiểu Môi.
Mọi người đã nói xong, ánh mắt rơi trên người Lâm Gia.
Lâm Gia nhàn nhạt: “Nựng mèo.”
Lâm Gia nói dối, mèo ngẩng đầu nhìn cậu.
Biết mèo sẽ không lật tẩy mình trước mặt mọi người, Lâm Gia không sợ.
Sợ bóng tối dẫn tới mất ý thức, Lâm Gia không đời nào nói nhược điểm này cho người khác biết. Nói chung đều là trần thuật, cậu không tìm được điểm chung.
Ngủ, nghe nhạc, khóc thút thít và an ủi, điểm chung là gì?!
Kể cả có thêm thông tin bên cậu, cũng không có điểm chung nào.
Rốt cuộc cách tránh bị chết là gì, không có hành vi trùng lặp rất khó biết đáp án, cũng làm điều kiện người chết giết người khó bề phân biệt. Có lẽ mọi người vẫn còn sống vì người chết không chọn bọn họ thì sao, trận mưa tiếp theo sẽ như thế nào, ai biết được.
Mọi người nhất thời thất vọng. Nhưng ngẫm lại, manh mối mấu chốt cụ thể hóa tử vong sao có thể dễ dàng tìm được cách tránh né.
Lưu Ảnh thống khổ ôm đầu: “Nước súp tìm không ra, không biết tránh bị giết như thế nào, Người cá thì sắp biến dị hoàn toàn. Chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Tốc độ Người cá biến dị làm mọi người cảm thấy khủng hoảng. Đầu húi cua nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nặng nề nói: “Chờ tới hừng đông phải hỏi, phải biết án mạng chung cư và các hàng xóm có liên quan với nhau hay không.”
Tiểu Môi căng mặt: “Nhưng người chết mới vừa bị cụ thể hóa, lại hỏi để cụ thể hóa mới xuất hiện ư? Hàng xóm không… không chỉ có một người…”
“Chứ không chờ Người cá ăn sạch chúng ta hả?!” Đầu húi cua quát: “Không hỏi là chết, hỏi may ra còn có đường sống!”
Tiểu Môi không phản bác, chỉ che mặt khóc thút thít.
Đầu húi cua báo Lâm Gia: “Chờ hừng đông tôi sẽ đi hỏi.”
Lâm Gia không tỏ ý kiến, liếc nhìn sắc trời: “Còn một khoảng thời gian nữa mới tới hừng đông.”
Đầu húi cua khựng người: “Cậu muốn làm gì?”
Lâm Gia: “Chỉ có ba câu hỏi, chẳng lẽ không cần sắp sẵn câu hỏi hợp lý?”
Nếu không phải không còn biện pháp khác, đầu húi cua nào muốn đặt câu hỏi về hàng xóm. Hắn biết Lâm Gia có ý tưởng bước tiếp theo, vội hỏi: “Chúng ta nên làm như thế nào?”
Để sống sót, bọn họ sẵn sàng phối hợp vô điều kiện cùng Lâm Gia.
Nhận được thái độ của đầu húi cua, Lâm Gia nhàn nhạt nói: “Nhà số 303.”
“Nhà số 303?” Đầu húi cua ngẩn người: “Xóa video?”
Chị Phương hỏi: “Không phải blogger Tiểu Ngô không chịu ra cửa à?”
Lâm Gia sửa đúng: “Tìm manh mối người chết, có thể dùng logic suy đoán thì đừng lãng phí số lượt hỏi, cái nào nghĩ không ra mới hỏi.”
Tiểu Môi: “Vì sao phải tìm ở nhà 303?”
Lưu Ảnh: “Blogger Tiểu Ngô có liên quan đến người chết?”
Mọi người ồn ào hỏi tôi một câu anh một câu. Đợi mọi người hỏi đã đời, Lâm Gia thống nhất đáp: “Có người chết nên người dân chung cư không ra khỏi nhà. Mọi người nói xem, là ai từng sống ở căn hộ của blogger Tiểu Ngô?”
Mọi người đều ngẩn người, sắc mặt Tiểu Môi đổi liên tục: “Là… người chết.”
Lưu Ảnh vội hỏi: “Nghĩa là nhà blogger Tiểu Ngô có dấu vết của người chết? Lỡ vào nhà 303 mà không thấy có dấu vết, khác nào… khác nào đi chịu chết?”
Lâm Gia hỏi ngược: “Không phải anh sốt ruột Người cá biến dị hả? Vạn nhất có dấu vết thì sao? Anh có chắc không?”
Sắc mặt Lưu Ảnh hiện chút xấu hổ.
Đầu húi cua đánh nhịp: “Đi! Không muốn chết đều mẹ nó theo ông đây đi tìm! Muốn chết thì giơ tay, ông đây giúp mày đạt thành ước nguyện.”
Bị đầu húi cua uy hiếp, mọi người không ai phản bác.
Chị Phương hỏi: “Tìm như thế nào? Trước cửa nhà 303 có camera.”
Lâm Gia từng nói, camera trước cửa nhà 303 có vấn đề, bởi vậy không ai dám phá hư.
Lâm Gia mở miệng: “Cắt điện.”
Camera ngoài cửa nhà 303 là loại cố định. Loại này có công suất lớn không giống camera mini, cần nối dây điện mới có thể sử dụng.
Lưu Ảnh nhìn xung quanh liếc đầu húi cua một cái, xúc động hỏi: “Nếu… Nếu trong nhà 303 còn có camera thì sao bây giờ? Khác nào đưa tư liệu sống đến tận tay blogger Tiểu Ngô.”
Đầu húi cua mắng: “Mày bị ngu hả, đều đi nhà 303, trực tiếp xóa mấy video là xong. Vấn đề không phải camera, mà là dụ blogger Tiểu Ngô mở cửa như thế nào.”
Giúp Lâm Gia kéo dài thời gian một lần, mấy người đầu húi cua đã vào sổ đen blogger Tiểu Ngô. Một ngày trôi qua, nhà 303 im ắng, chỉ sợ bọn họ gõ cửa, blogger Tiểu Ngô sẽ không chịu mở cửa nghênh đón bọn họ vào nhà.
Trước đó có Nam Cao biết mở khóa, nhưng Nam Cao đã chết.
Cửa chất lượng kém, bọn họ lại không thể dùng bạo lực xông vào nhà. Blogger Tiểu Ngô là NPC được cụ thể hóa, không phải thứ vô hại.
Tuy nhiên Lâm Gia đề xuất đi nhà 303, đầu húi cua chắc chắn Lâm Gia có biện pháp vào nhà.
Lâm Gia: “Có một hạ sách.”
Mọi người: “Là gì?”
Lâm Gia: “Diễn một tiết mục đau mắt.”
Thời đại ngày nay muốn nổi tiếng cần vắt rất nhiều chất xám, đú fame đủ kiểu để gây chú ý. Công việc của blogger Tiểu Ngô là quay video và đăng lên internet, nội dung càng tự nhiên thú vị càng thu hút người xem.
Bọn họ dâng tư liệu sống đến trước mặt blogger Tiểu Ngô, blogger Tiểu Ngô sao lại từ chối được.
Đầu húi cua suy nghĩ cẩn thận, hỏi: “Thế diễn cái gì?”
Lâm Gia lần lượt nhìn về phía Tiểu Môi và đầu húi cua: “Cô gái bắt quả tang bạn trai ngoại tình.”
Một cái liếc mắt, ai đóng vai gì được định đoạt.
Cậu nhìn về phía Lưu Ảnh, ngữ khí bình đạm: “Đối tượng ngoại tình là đàn ông.”
Lưu Ảnh: “…”
Đầu húi cua: “…”
Mèo: “…”
Cậu vẫn chưa nói xong, chuyển sang nhìn chị Phương: “Cô gái cùng mẹ combat tại hiện trường bắt gian.”
Chị Phương: “…”
Tiểu Môi: “…”
Mèo một lời khó nói hết. Đường đường là CEO của một tập đoàn niêm yết, chả biết cậu ta coi cái gì mỗi ngày.
Mọi người ho khan. Đầu húi cua lúng túng hỏi: “Cái này… Có cái khác… Có kịch bản nào khác hấp dẫn người xem không.”
Lâm Gia: “Có.”
Mọi người đều không thích đóng vai tiết mục máu chó, vội hỏi chi tiết.
Lâm Gia nói: “Xúi giục kỳ thị vùng miền, xung đột giai cấp trở nên gay gắt, gia tăng khinh miệt nghề nghiệp, bôi nhọ hình ảnh người khác, chỉ trích từ góc độ thấp hơn, góc nhìn tiêu cực… vân vân.”
Cậu nhấc mắt nhìn mọi người: “Đều là các chủ đề câu view tốt, mọi người chọn cái nào?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau. Chị Phương cười mỉa một tiếng: “Thôi… Chọn, chọn cái đầu tiên đi.”
Những người khác cũng nghĩ như vậy.
Tiểu Môi nói: “Cần tập luyện một lần trước không? Em sợ… Em sợ kỹ thuật diễn quá giả bị blogger Tiểu Ngô phát hiện, sẽ không chịu ra.”
Cẩn thận là tốt, bọn họ gật đầu đồng ý.
Đầu húi cua xác nhận nhân vật từng người, chỉ vào mình rồi chỉ chỉ Tiểu Môi: “Tôi diễn vai bạn trai, cô diễn bạn gái, ông diễn tiểu tam, chị Phương diễn người mẹ mắng chửi…”
Đầu húi cua nghĩ tới cái gì, nhìn về phía con mèo ngồi xổm bên chân Lâm Gia: “Vậy còn nó?”
Lâm Gia: “Mèo qua đường.”
Đầu húi cua: “…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT