11
Việc Chu Tuyết phạm tội đã được xác định.
Nhưng cô ta không bị kết án.
Bố mẹ cô ta vội vàng chạy tới, kể chi tiết với cảnh sát về tình trạng của cô ta.
Hóa ra không lâu sau khi bị x.âm p.hạm, trạng thái tinh thần của cô ta đã trở lại bình thường rồi.
Cô ta được điều trị y tế ở nước ngoài, bị chẩn đoán mắc bệnh: rối loạn căng thẳng sau chấn thương, tâm thần phân liệt.
Mẹ cô ta nói, triệu chứng hoang tưởng của Chu Tuyết vô cùng nghiêm trọng.
Cô ta vẫn luôn hoang tưởng Tống Dã trong nước vẫn luôn chờ đợi cô ta, vẫn yêu cô ta giống như trước, là loại tình yêu bất chấp không tính toán điều gì, chỉ chuyên tâm yêu mình cô ta.
Những suy nghĩ hoang tưởng này kích thích cô ta, khiến cô ta bất chấp sự phản đối của cha mẹ, lén lút chạy về.
Nhưng sau khi cô ta quay lại lại phát hiện. tất cả mọi thứ đều đã thay đổi.
Tống Dã không còn đứng đó chờ đợi cô ta nữa.
Hắn đã quay đầu tìm cô gái thích hắn, hai người ở bên nhau, đã đến giai đoạn bàn chuyện cưới xin rồi.
Cô ta không thể nào chấp nhận được điều này.
Trong đầu cô ta lại sinh ra một loại hoang tưởng mới.
Hoang tưởng Tống Dã là người yêu của cô ta, hai người đã ở bên nhau rất nhiều năm, nhưng khi cô ta ra nước ngoài, Tống Dã lại lén lút phản bội sau lưng cô ta.
Cô ta muốn làm cho Tống Dã quy lại.
Nhưng Tống Dã lại chặn liên lạc của cô ta.
Điều này khiến cho cô ta vô cùng tức giận.
Cô ta nghĩ, chỉ cần nhốt Tống Dã lại là được.
Chỉ cần như vậy, Tống Dã vẫn sẽ là của cô ta.
Vì vậy, cô ta mới ra tay.
Cảnh sát khẽ thở dài, lấy ra giấy tờ chẩn đoán, tư liệu y tế do bố mẹ Chu Tuyết cung cấp.
Gia đình cô ta nộp đơn xin kiểm định bệnh tâm thần.
Sự việc đều là thật.
Chu Tuyết bị cưỡng chế đưa vào bệnh viện tâm thần.
Sau khi biết Chu Tuyết đã vào viện tâm thần, tình trạng của Tống Dã đã được cải thiện rất nhiều.
Dù sao đối với hắn, so với việc bị một bệnh nhân tâm thần làm hại, việc bị tổn thương bởi người mình thích còn khó chấp nhận hơn rất nhiều.
Tôi lo lắng hắn cũng sẽ mắc phải chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương, vì vậy đã đặc biệt tìm một chuyên gia tâm lý trong trường làm đánh giá cho hắn.
Kết quả hiển thị, vẫn tốt.
Mặc dù bị Chu Tuyết dùng gạch tấn công, còn bị cô ta ngược đãi, nhưng tất cả đều diễn ra khi hắn đang trong trạng thái hôn mê.
Đối với những việc này, hắn không hề có chút ký ức nào.
Trí nhớ của hắn chỉ dừng lại ở việc ngã trên mặt đất và được đưa vào bệnh viện.
Hắn chỉ nhớ có người đã chụp ảnh hắn.
Nhưng mà, sau khi cảnh sát tìm hắn để tìm hiểu tình hình, bác sĩ giúp hắn chữa trị, hắn cũng hiểu được đại khái.
Hắn xuất hiện những phản ứng chán ghét, ghê tởm, nhưng với sự bầu bạn của tôi, hắn rất nhanh đã vượt qua tất cả một cách suôn sẻ.
Nhưng mà, tôi vẫn còn lo lắng một việc khác.
Tôi lo lắng, Chu Tuyết sẽ có thai.
Tôi liên lạc với người bạn làm ở bệnh viện tâm thần, nhờ cô ấy để mắt giúp tôi.
Sau đó, tôi vẫn luôn niệm phật, thỉnh cầu phật tổ phù hộ, phù hộ Tống Dã sẽ không phải chịu thêm bất kỳ tổn thương gì nữa.
Một tháng sau, Chu Tuyết có kinh nguyệt, tôi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tôi lại lén làm kiểm tra cho Tống Dã.
Tất cả mọi thứ đều bình thường.
Chu Tuyết được đưa vào bệnh viện làm kiểm tra thể chất, ngoại trừ vấn đề về mặt tinh thần ra, không có vấn đề gì khác.
Tôi còn đặc biệt xem xét nghiệm AIDS, kết quả là âm tính.
Lúc này Tống Dã mới được coi là hoàn toàn an toàn.
Các bạn học nói với tôi, Chu Tuyết thảm quá.
Một cô gái xinh đẹp như vậy, vậy mà bây giờ lại phát điên.
Tôi cũng không tiện bình luận.
Người như cô ta, lúc bình thường chưa từng cho Tống Dã cơ hội, cũng chưa từng dây dưa với Tống Dã, cũng coi như là một người không tồi.
Nhưng sau đó, cô ta lại bị ảo giác chi phối, làm tổn thương Tống Dã, cho dù cô ta có là bệnh nhân, cũng rất khó có thể nói một lời thông cảm.
Tổn thương vẫn là tổn thương.
12
Rất nhanh, tất cả các chỉ tiêu của Tống Dã đều trở về bình thường.
Tôi đã làm thủ tục xuất viện cho hắn.
Đám anh em bạn bè của hắn đều đến, nói với hắn, có chị dâu thật tốt.
Hắn nép sát vào người tôi.
Kể từ khi nhập viện, hắn trở nên ỷ lại vào tôi hơn rất nhiều.
Tôi cũng không hề bài xích.
Không lâu sau, sức sống của hắn đã hồi phục trở lại, nhậm chức, trở thành giáo viên thể dục.
Phòng gym cũng được mở ra, đối tượng phục vụ chủ yếu là học sinh, đặc biệt là những học sinh béo phì.
||||| Truyện đề cử:
Vợ Trước Đừng Kiêu Ngạo (Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy / Vợ Yêu Đem Con Bỏ Trốn Em Dám Sao) |||||
Bởi vì phí không cao nên cũng thu hút được rất nhiều học sinh.
Thân là một trong những ông chủ, cũng kiêm chức huấn luyện viên.
Sau khi trải qua chuyện của Chu Tuyết, hắn cũng trở nên phòng bị với phái nữ hơn, chỉ có thể tiếp nhận những học sinh nam.
Đối với điều này, tôi đương nhiên cũng khá vui.
Bây giờ, ngoài tôi ra, không có cô gái nào có thể đến gần hắn được, vì vậy cảm giác an toàn của tôi cũng được nâng cao.
Tuy nhiên, cũng có vấn đề khác.
Điều đó cũng có nghĩa là, hắn không tiếp tục thử thăm dò để tiến hành bước cuối cùng với tôi nữa.
Trong lịch sử tìm kiếm, đều là hôn nhân vô tính liệu có thể lâu dài không? Đàn ông bị cưỡng ép liệu có bị vợ ghét bỏ không?
Trong lòng tôi nặng trĩu.
Kết hôn thì vẫn kết hôn, nhưng lại còn vô tính?
Chỗ đó của hắn không được nữa rồi?
Hay không được là do trong lòng tạo ra? Hắn sợ tôi sẽ ghét bỏ ta?
Tôi sẽ ghét bỏ hắn sao?
Nếu như hắn thực sự không được rồi, tôi có thể chấp nhận không?
Tôi tự hỏi rồi lại tự trả lời, có lẽ không được.
Nhưng tôi lại tưởng tượng đến việc sẽ có một người con gái khác không ghét bỏ, tìm đến hắn. Vừa nghĩ đến việc hắn cũng không thể đáp lại người phụ nữ khác, trái tim tôi lại bắt đầu đau nhói.
Haizz, nhận mệnh thôi.
Đời này của tôi, chỉ có thể là Tống Dã thôi.
Cho dù hắn có thế nào, tôi đều có thể chấp nhận.
13
Sau khi Tống Dã xuất viện, Chu Tuyết hoàn toàn biến mất không được nhắc đến lần nào nữa.
Lúc nhập viện, Tống Dã từng nói:
“Cô ta là bệnh nhân tâm thần, có muốn cũng không thể được, anh thật là xui xẻo nhất trên đời này mà!”
Kể từ sự kiện ấy, hắn hoàn toàn phớt lờ mọi chuyện về Chu Tuyết.
Nhưng tôi vẫn đi theo cô ta, sợ cô ta lại tìm cơ hội làm tổn thương Tống Dã lần nữa.
Sau khi Chu Tuyết nhập viện, tình trạng của cô ta đã được kiểm soát đáng kể sau khi điều trị một cách chuẩn chỉnh.
Cha mẹ Chu Tuyết muốn đưa cô ta ra nước ngoài và cả gia đình dự định sẽ di cư đến một đất nước với nền an ninh tốt.
Chu Tuyết không có ý kiến gì ngoài một yêu cầu, đó là trước khi rời đi được gặp Tống Dã một lần cuối.
Tống Dã không muốn.
Chính cha mẹ Chu Tuyết đã phải đến cầu xin tôi.
Mặc dù tôi không đồng ý nhưng vẫn nói chuyện này với Tống Dã.
Tống Dã suy nghĩ một lúc rồi hỏi liệu hắn có thể đi được không?
Tôi nghĩ nếu hắn đã hỏi vậy thì có lẽ trong lòng thực sự muốn đi rồi.
Cho nên tôi đã đi cùng hắn.
Chu Tuyết đã trở lại bộ dạng như trước khi ra nước ngoài. Trên người mặc bộ váy trắng giống như công chúa Bạch Tuyết, trìu mến nhìn Tống Dã.
Nhưng Tống Dã lại hoàn toàn thờ ơ.
Cô ta tỏ ra rất xấu hổ rồi nói xin lỗi với chúng tôi.
Tống Dã không có phản ứng, hắn chỉ hỏi Chu Tuyết làm thế nào bắt có.c hắn được, lúc đó hắn rõ ràng không phải là đang không tỉnh táo.
Hóa ra đây chính là lý do hắn muốn gặp Chu Tuyết.
Chu Tuyết nói, lúc đó Tống Dã đang nói chuyện điện thoại rất tập trung nên không phát hiện có người theo dõi mình.
Tôi nhớ rồi, hôm đó quả thực Tống Dã đã gọi điện cho tôi.
Hắn nhắc tôi nhớ dậy sớm.
Tôi ậm ừ rồi đặt điện thoại xuống, buồn ngủ quá đi. Hắn cũng nói với tôi mấy từ gì đó.
Sau khi giải quyết xong thắc mắc, Tống Dã dần bình tĩnh lại.
Đã hiểu rồi, sau này nhất định sẽ chú ý hơn.
Tôi cũng không chấp nhận lời xin lỗi của Chu Tuyết.
Những hành động mà cô ta đã gây ra, ngay cả khi bị bệnh tâm lý cũng ảnh hưởng rất lớn đến Tống Dã và tương lai của chúng tôi.
Nhìn thấy sự thờ ơ của chúng tôi, Chu Tuyết đột nhiên trở nên hưng phấn.
Cô ta hét lên:
"Anh coi thường tôi à? Chuyện đã xảy ra rồi, anh sẽ không bao giờ có được hạnh phúc nữa! Rồi cuối cùng anh cũng có kết cục giống tôi thôi!"
Đoạn cô ta quay qua mắng tôi:
"An Bình, giờ cô kiêu ngạo lắm phải không? Tống Dã không chịu quay về với tôi chỉ vì cô, vậy thì sao!? Cho dù như thế tất cả những gì cô nhận được cũng chỉ là rác rưởi! Ngày hôm đó tôi đã dùng mọi cách, nhưng hắn vẫn không được, hắn không được, không được.....”
"Kẻ xấu còn có thể, thế nhưng Tống Dã, người thích tôi, lại không thể... Tại sao? Tại sao chứ!??”
Cô ta lại quay ra mắng Tống Dã:
"Tống Dã, anh bị sao vậy? Tại sao anh không thấy tôi, ngăn tôi lại? Anh bị sao vậy! Tôi bị người khác hãm hại, nhưng anh còn không có nổi năng lực hãm hại người khác. Tôi với anh mới là một đôi tuyệt phối! Tôi đã bị hủy hoại rồi, anh cũng thế! Nếu anh tìm An Bình, chắc chắn sẽ không được hạnh phúc. Cô ta sẽ nhanh chóng chán anh rồi tìm người khác!”
“Tại sao, tại sao chứ, tại sao Tống Dã lại không muốn tôi nữa? Bây giờ tôi đã thích anh rồi cơ mà...”
La hét, cuồng loạn, ầm ĩ,...
Chu Tuyết lại phát bệnh.
Nhưng Tống Dã cùng tôi rất ngạc nhiên.
Hắn nhìn tôi, tôi cũng nhìn hắn, cùng lúc đó, nước mắt ướt nhòe.
Tôi hiểu, anh ấy hiểu, tôi hiểu, anh ấy hiểu, anh ấy hiểu, tôi hiểu.
Chúng tôi phớt lờ Chu Tuyết đang điên loạn.
Cùng nắm tay nhau chạy ra khỏi bệnh viện và đi thẳng đến căn nhà thuê của tôi.
Đôi mắt hắn rực cháy và tràn ngập lửa tình.
Hắn ôm tôi, run rẩy hỏi: “Được không?”
Tôi gật đầu.
14
Ngày hôm sau, chúng tôi đến Cục Dân chính để lấy giấy kết hôn.
Không giống như ly hôn, thời gian cân nhắc là một tháng.
Cặp vợ chồng mới cưới có thể nhận được giấy chứng nhận kết hôn ngay trong ngày.
Sau khi nhận được giấy kết hôn, Tống Dã vui vẻ ôm tôi nhảy múa điên cuồng trong hội trường để bày tỏ sự phấn khích.
Sau khi ra ngoài, hắn nóng lòng thì thầm với tôi:
“Hôm qua em phát hiện ra phải không?”
Tôi nói, "Phát hiện cái gì?"
Hắn: "Cái đó đó."
Tôi bối rối: "Cái nào?"
Hắn: "Đặc điểm của em với đặc điểm của anh."
“Anh đã thề là sẽ giữ mình trong sạch, em xài là biết thôi.”
Tôi chợt nhớ ra vào ngày tôi đưa hắn đến phòng thí nghiệm giảng giải về các mẫu tiêu bản bộ phận sinh s.ản, hắn vẫn nhớ.
Làm thế nào bây giờ.
Tôi hạnh phúc quá.
Tống Dã vẫn còn nhớ những gì tôi nói, thật tốt quá.
Tôi không nói gì với hắn, thực ra là không biết nên nói gì bây giờ.
Nhưng vì hắn đã tin cho nên thôi, cứ để hắn tin vậy.
Dù sao thì hắn cũng không đến nỗi đi tìm chuyên gia để hỏi lại đâu nhỉ=))
Tôi nghĩ tôi nên làm hắn tin thêm chút nữa thì hay hơn. Thế nên tôi bèn thì thầm vào tai hắn:
“Sau này khi anh già đi và hiến xác, giảng viên giải phẫu sẽ nói với học trò rằng người đàn ông này cả đời chỉ yêu vợ mình. Nhìn xem, đặc điểm của anh ta quá rõ ràng.”
Mặt hắn đỏ bừng nhưng ánh mắt lại chứa đầy niềm tự hào.
Tôi cũng rất tự hào.
Tôi tự hào vì đã yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên.
Chúng tôi tự hào nhờ những bà mối mai mối cho chúng tôi.
Tôi tự hào vì hắn đã quay lại nhìn tôi và tôi đã trả lời.
Tôi tự hào vì đã không bỏ rơi hắn lại.
Chúng tôi cùng tự hào vì có nhau.
- Hết