Một tháng nữa lại trôi qua, Tống Dã vẫn chưa liên lạc với tôi, tôi nghĩ, có lẽ chuyện giữa chúng tôi thực sự đã kết thúc rồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, cảm thán cho duyên phận của chúng tôi ngắn ngủi giống như mùa thu của bắc Kinh vậy.
Nhưng tôi cũng không để bản thân bi quan lâu, dù sao cuộc đời cũng rất ngắn ngủi.
Những suy nghĩ, cảm xúc về hắn đều bị tôi xử lý, sắp xếp lại.
Nên đi tìm thầy phó hướng dẫn rồi.
Thầy phó hướng dẫn là một người đàn ông trưởng thành ổn định, ngoại hình, công việc đều không tồi, lớn hơn tôi 5 tuổi.
Đối với tôi mà nói, đây là một đối tượng kết hôn rất tốt.
Tối thứ sáu mỗi tuần thầy ấy đều chơi cầu lông trong phòng thể dục.
Tôi thay bộ đồ thể thao rồi đi xuống lầu, định đánh cầu lông với thầy ấy trước, sau đó tiện đường đi ăn tối rồi xác định mối quan hệ.
Kết quả vừa bước ra khỏi tòa nhà, tôi đã nhìn thấy Tống dã, người đã biến mất hơn một tháng.
Vừa nhìn thấy tôi, hắn liền giống như trước giờ chưa từng cố ý biến mất, khóe môi cong lên, khuôn miệng hé mở.
Vẻ mặt tràn đầy sự vui vẻ giống như gặp lại người yêu sau khi xa nhau một khoảng thời gian dài.
Tôi có chút vui vẻ, cũng có chút tức giận, đứng nguyên một chỗ không nhúc nhích, đợi hắn chạy về phía tôi.
Hắn nhanh chóng chạy về phía tôi, đứng trước mặt tôi.
Tôi nói, "Sao vậy, nghĩ kỹ rồi? Sẽ không biến mất nữa chứ?"
Hắn gật gật đầu, hứa: “Nghĩ kỹ rồi, sau này anh sẽ không bao giờ biến mất nữa.”
Hắn bước tới, nắm lấy tay tôi, tôi cố ý vặn vẹo: “Cung phản xạ của anh dài quá, suy nghĩ quá lâu, tôi rất thất vọng.”
Hắn nắm chặt tay tôi, cười nói: “Anh sẽ thay đổi, đảm bảo với em, sau này cung phản xạ của anh sẽ siêu nhanh!”
Tôi vui vẻ mím môi, để hắn nắm tay, cùng nhau đi đến trường học.
Trên đường đi, tôi hỏi hắn: “Tại sao nghĩ lâu vậy mới thông? Em nghĩ chúng ta đã kết thúc rồi chứ”.
Hắn: “Bởi vì rất khó mới có thể nghĩ thông được. Hơn 20 năm nay, thứ anh nhìn thấy đều là lớp da bên ngoài của người, vậy mà em lại trực tiếp để cho anh nhìn x.ương người.”
"Loại cảm giác đó giống như từ trên bầu trời tươi đẹp rơi thẳng xuống đất vậy".
“Nghe anh nói kìa, còn rơi thẳng xuống đất nữa chứ? Không đau sau?” Tôi nói đùa.
Hắn mỉm cười: “Đau lắm, nhưng mà đau cũng tốt, cảm giác rất chân thực”.
Nghe hắn nói như vậy, tôi rất vui.
Bởi vì hắn như vậy, có chút giống với tôi.
Chúng tôi dừng lại ở một nhà hàng bán sủi cảo.
Tôi gọi hai đĩa sủi cảo và hai đĩa đồ ăn kèm.
Hắn nói: “Mọi người đều nói những người học y đều rất lý trí”.
Tôi đặt đũa xuống: “Anh cảm thấy thế nào?”
Hắn nói: "Anh cũng nghĩ vậy, nhưng em dũng cảm thật đất. Cả ngày phải nhìn thấy những thứ đó, em có sợ không? Sau khi tôi quay về, rất lâu sau vẫn còn mơ thấy ác mộng."
Tôi: “Lúc ban đầu cũng rất sợ hãi, nhưng nhìn lâu rồi, em nghĩ đó mới là dáng vẻ thật sự của con người, vì vậy cũng không sợ nữa”.
Hắn nhìn thẳng vào tôi: “Không ngờ tới, bạn gái anh vậy mà lại dũng cảm đến vậy.”
Tôi đang gắp sủi cảo trên đĩa, nghe thấy lời hắn nói, bàn tay khẽ run, chiếc sủi cảo trên đầu cũng theo đó mà rơi xuống. Giọng tôi hơn run run: “Anh vừa nói bạn gái, là nói em đúng không?"
"Chúng ta cứ vậy ở bên nhau rồi sao?" Tôi căng thẳng bưng chiếc đĩa lên.
Hắn mỉm cười: “Đúng vậy, bên nhau rồi, bạn gái của anh.”
Một đĩa sủi cảo bị tôi úp lên mặt bàn.
6
Sau khi xác định quan hệ.
Tôi lập tức muốn tăng tốc, được voi đòi tiên, bắt hắn phải thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai.
Hắn cũng rất chiều tôi, muốn gì cũng được, thực hiện nghĩa vụ của một người bạn trai một cách vô cùng có trách nhiệm.
Đừng có mà nghĩ xiên nghĩ vẹo.
Tôi đây là nghiên cứu sinh y khoa.
Nhiệm vụ của hắn với tư cách một người bạn trai chính là nằm trên giường, để lộ nửa người trên, để cho tôi chạm vào.
Tôi muốn ghi nhớ cấu tạo cơ thể con người thông qua đọc sách, quan sát mẫu vật và cả người sống.
Nhưng mà, lúc sờ mó tôi thực sự vô cùng tập trung, chăm chú đến nỗi quên cả sự tồn tại hắn.
Sau khi kết thúc, hắn kéo quần áo xuống, nói: “Về sau đến đến bệnh viện khám bệnh trong lòng anh cũng sinh ra ám ảnh tâm lý mất.”
Xem hắn phàn nàn kìa.
Tôi mau chóng hành động, chủ động ôm hắn, còn chủ động hôn hôn lên mặt hắn an ủi.
Trong chớp mắt, hắn hơi sững người.
Tuy rằng trong lòng hắn tương tư Chu Tuyết đã lâu, nhưng rốt cuộc thì cũng chưa từng thực sự thân mật lần nào.
Hẳn là chưa trải qua cảm giác với người yêu tương tự như vậy bao giờ.
Mặt hắn đỏ bừng, trông đáng yêu chếc đi được.
Tôi không nhịn được, tiến đến ôm mặt hắn rồi thăm dò từng chỗ một từ trán, mắt, mũi...
Ngoại trừ miệng.
Hắn mặc kệ cho tôi hôn, nhưng khi thấy tôi dần rời đi không hôn nữa thì bắt đầu trở nên lo lắng, chủ động vòng tay trái qua ôm eo rồi đi.ên cuồng gặm miệng tôi.
Mặc dù có chút vụng về nhưng vẫn kiên trì cố gắng.
Tôi run lên vì nụ hôn, chỉ sau một chốc, toàn thân tôi đã nhũn ra yếu ớt.
Còn không dừng lại nữa thì tôi nghẹt thở nằm lăn ra đây mất thôi.
Cảm giác như tôi sắp chếc tới nơi rồi ý, may là nhịn lại được.
Thế nhưng chúng tôi vẫn không tiến đến bước tiếp theo, mặc dù cả hai mắt đều đã đong đầy ham muốn.
Tôi 24 tuổi, hắn 22 tuổi, thực ra cũng không sao cả.
Nhưng vấn đề không phải vậy.
Hắn đè thấp giọng, kiếm chế nói, đợi đến khi công việc ổn định mới tính tiếp, tóm lại, hắn muốn có đủ khả năng nuôi được tôi trước.
Tôi gật đầu.
Sau lần đó, mỗi khi nhìn thấy tôi, hắn chắc chắn sẽ lao tới hôn đến mức chân tôi nhũn hết cả ra.
Hừm, có lần là do tôi trêu chọc hắn, là thế đấy...
Cũng có lần hắn trêu chọc tôi trước, có lúc không.
Có lần lỡ trêu quá trớn, khi ấy hắn như thể muốn vứt bỏ tất cả để mạo hiểm, nghiến răng nghiến lợi nói: Hôm nay chúng ta nhất định phải làm thêm một bước nữa.
Hắn thì đang hừng hực lửa tình, còn tôi thì bỏ chạy với nụ cười nhăn nhở.
Hắn không vui: “Sao em lại không hợp tác? Anh đã hoàn thành tất cả nghĩa vụ của bạn trai rồi, chẳng lẽ không được thực hiện quyền của bạn trai sao?”
Tôi đưa ra lời giải thích cuối cùng:
“Đây là điều mà người chồng đáng được hưởng chứ không phải bạn trai.”
Hắn cạn lời:
"Bình thường thì coi anh như mẫu vật, hết chạm lại sờ mó anh, lúc đấy thì hiện đại lắm cơ. Cứ đến lúc đòi chạm vào em thì lại như quay về thời tiền sử ý.”
Tôi tự tin nói: “Đúng rồi, ngủ với anh bây giờ có khác gì ăn cơm trước kẻng đâu, lấy anh về rồi mới ngủ với anh được.”
Hắn đầu hàng:
“Mau nó cho anh biết, khi nào em mới cho anh đến cầu hôn đây?”
Tôi chỉ cười rồi chạy biến đi.
Một năm đã trôi qua, hắn đối xử với tôi rất chân thành, chúng tôi cũng vô cùng hòa hợp.
Cha mẹ hai bên cũng đã gặp nhau và đi đến quyết định cuối cùng của một cuộc tình.
Nhưng trong lòng tôi vẫn còn chút do dự.
Sự do dự đó chính là Chu Tuyết, ánh trăng sáng của hắn, thứ hắn từng theo đuổi mãi vẫn không thể có được.
Lý thuyết thì đã chuẩn rồi nhưng vẫn cần kiểm nghiệm lại bằng thực tế.
Khi ở bên tôi, trong mắt trong tim hắn chỉ có tôi.
Thế nhưng, khi Chu Tuyết trở về thì thế nào?
Dù không tin vào tiểu thuyết nhưng tôi vẫn phải cảnh giác.
Vô số tiểu thuyết Zhihu đã nhắc nhở rằng ngay khi ánh trăng sáng xuất hiện, người đàn ông sẽ không do dự mà quay lưng với người yêu mình, từ trai tốt thành trai tồi trong nháy mắt.
Thế còn Tống Dã thì sao, liệu hắn có như vậy không?
Khi Chu Tuyết còn ở đây, hắn đã từ chối tôi vì Chu Tuyết.
Khi Chu Tuyết không còn ở đây, hắn đã ngỏ lời với tôi, yêu tôi coi tôi như báu vật.
Hiện tại khi Chu Tuyết đã trở lại, hắn sẽ quyết định như thế nào?
Thành người hay thành ch.ó đây?
7
Tôi đợi Chu Tuyết đến thử nghiệm Tống Dã.
Nhưng cô ấy mãi không xuất hiện.
Tôi nghe nói Chu Tuyết đã về nước được một thời gian rồi.
Tống Dã chưa bao giờ nhắc đến cô ấy trước mặt tôi.
Ngoài việc hẹn hò với tôi, hắn còn bận rộn với công việc nữa. Hắn đang thu xếp làm giáo viên thể dục ở một trường cấp hai.
Đồng thời, tôi cũng mở phòng tập gym cùng một vài người bạn. Rất bận rộn và thường xuyên vắng mặt.
Mấy ngày hôm nay tôi thấy bạn bè của hắn còn nhiều hơn chính hắn nữa.
Đám bạn bè của hắn, tôi đều đã quen mặt.
Truyện Teen HayVừa thấy tôi liền gọi tôi là chị dâu.
Bình thường có đau ốm gì cũng đều đến tìm tôi.
Bình thường gặp tôi họ đều tỏ ra vô cùng nhiệt tình.
Thế mà gần đây, mỗi lần gặp tôi đều phải đối mặt với những ánh nhìn sâu xa bí ẩn của bọn họ.
Trong lòng chợt cảm thấy nặng trĩu.
Tiểu thuyết có nói rồi, nếu bạn bè của người đàn ông mà tỏ ra như vậy, thì hẳn là có việc gì mờ ám trong bóng tối không muốn người yêu biết rồi.
Tống Dã, anh sẽ không bí mật đi tìm Chu Tuyết đâu đúng không?
Tôi tìm đến phó thầy hướng dẫn để nhờ giúp đỡ, thầy ngay lập tức giúp tôi bằng cách liên hệ với các học sinh trong trường.
Những học sinh đó đều là gián điệp của thầy, cho nên không có chuyện gì trong trường thoát khỏi con mắt tinh tường của thầy cả.
Hỏi han cuối cùng cũng không ra kết quả, thầy gõ đầu tôi nói: “Em phải có chút tự tin vào bản thân mình đi chứ, có em rồi thì còn đi đâu yêu ai được nữa?”
Tôi tự nghĩ, đó là sự thật.
Đối với một cô gái như em, càng ở bên em sẽ càng nhận ra em tốt như thế nào, sẽ không thể sống thiếu em được nữa phải không?
Cho nên nếu không phải Tống Dã ngoại tình, thì có lẽ tôi nên nghĩ đến một khả năng khác.
Chẳng lẽ, Tống Dã hắn định cầu hôn tôi sao?
Cẩn thận nhìn lại trong mắt đám bạn kia, trong mắt có chút lấp lánh nhưng rõ ràng ẩn chứa niềm vui.
Đúng thế, nên là một màn cầu hôn.
Tim tôi lại bắt đầu đập loạn xạ.
Bài hát hiện lên trong đầu tôi: "Hôm nay, anh sẽ cưới em..."
Tôi vừa vui vừa có chút tự phụ. Nếu hắn ngỏ lời cầu hôn, tôi có nên đồng ý ngay không?
Vừa muốn mà lại vừa không muốn.
Nếu giả vờ đưa đẩy, nhỡ đâu Tống Dã bỏ đi rồi tìm yêu người khác thì sao, chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn kết hôn với người khác, mặc đồ cưới đẹp đẽ, cùng uống rượu giao bôi, rồi hắn sẽ lo lắng vò tóc đứng ngoài phòng sinh, đi qua đi lại chờ đứa con của hắn cùng người phụ nữ khác ra đời...
Tôi nghiến răng, cảm giác như có thể xé tan cái áo cưới ra thành hàng trăm mảnh.
Thôi được, tôi thua.
Không cần khoa trương gì cả, tôi chỉ muốn Tống Dã của tôi thôi.
Không thể không có Tống Dã được.
Vì vậy, bất kể khi nào, chỗ nào, chỉ cần hắn thực sự muốn, thì tôi sẽ luôn xuất hiện ngay bên cạnh.
Tôi suy nghĩ đã vô cùng kỹ càng, kịch bản vô cùng đẹp.
Kết quả là tai nạn lại ập đến bất ngờ.
Đúng như dự đoán, Tống Dã vui vẻ hẹn gặp tôi ở công viên Ung Hòa ngay ngày hôm sau, nói rằng hắn có chuyện vô cùng quan trọng muốn nói với tôi.
Nơi đây đã từng có rất nhiều cặp đôi đến cầu hôn.
Tim tôi đập thình thịch, cuối cùng ngày này cũng đến.
Thế nhưng, hắn không đến.
Tôi đợi từ sáng đến trưa.
Gửi cho anh ấy rất nhiều tin nhắn, gọi cho hắn rất nhiều lần.
Điện thoại di động của hắn luôn tắt.
Không thể liên lạc được, tôi bắt đầu lo lắng, rõ ràng hắn đã hứa với tôi là sẽ không bao giờ biến mất lần nữa.
Tống Dã luôn giữ lời hứa mà.
Tôi gọi điện cho bạn bè của hắn, mọi người đều ngạc nhiên không hiểu đã có chuyện gì.
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng nên đã gọi điện nhờ thầy hướng dẫn để xin lời khuyên.
Trong vòng mười phút, một học trò của thầy đã gửi cho tôi một bức ảnh.
Ảnh chụp màn hình vòng tròn bạn bè của người học trò đó. Học trò này là bạn học của Chu Tuyết.
Trên vòng bạn bè của tài khoản WeChat Chu Tuyết hiện lên một bức ảnh mới được đăng tải.
Nội dung bài viết ghi: Đã định chuyện chung thân.
Trong ảnh là tay Chu Tuyết cùng Tống Dã đang đan vào nhau.
Tôi nhìn chằm chằm bức ảnh, cả người run rẩy.
Chỉ cần nhìn thoáng qua tôi đã nhận ra đó là tay Tống Dã.
Đã biết bao lần tôi tỉ mỉ chạm vào từng khớp, thậm chí nằm lòng từng chi tiết kết cấu làn da, hướng đi của mạch máu của đôi tay ấy.
Tim tôi như rớt mạnh xuống đất.
Cuối cùng thì hắn vẫn thuộc về cô ta.
Nhưng tôi không muốn gọi hắn là con ch.ó.
Cả ngày lo lắng chỉ sợ hắn xảy ra chuyện gì, tinh thần tôi cũng đang kiệt sức quá rồi, không thể nghĩ thêm được gì nữa.
Miễn là hắn vẫn được an toàn.
Tuy nhiên, tôi vẫn có một số nghi ngờ.
Tại sao Chu Tuyết lại thay đổi nhiều như vậy?
Cô ta từ coi thường Tống Dã cho đến giờ đây vừa về nước đã quyết định chuyện chung thân đại sự với hắn chỉ trong vòng 1 năm sao?