Lúc Mộ Trì nhắc đến quán cà phê, kỳ thật khiến tôi nhịn không được mà bật cười. Sau chia tay tôi còn cố tình viết lại ngày hôm đó vào nhật ký của mình là “sự cố ở quán cà phê”. Tôi cho rằng có thể nhắc nhở tôi nhớ mãi về khoảng thời gian đó, kết quả là sau này chuyển nhà thuê quá nhiều lần, vô tình làm mất cuốn nhật ký. Khoảng thời gian đó cũng bắt đầu trở nên mơ hồ, may mà Mộ Trì còn nhớ.
Đúng như Thiên Thiên dự đoán, có rất nhiều người tụ tập ở tầng ba bên ngoài quán cà phê, mang theo súng dài pháo ngắn sẵn sàng, như thể sợ bỏ lỡ tin tức gì đó.
Mộ Trì bao hết toàn bộ quán, ngồi đó một mình khuấy cà phê, thỉnh thoảng còn liếc nhìn cửa. Trên thực tế thì từ góc độ của anh ta tất cả những gì có thể nhìn thấy là hàng tá cái camera và một đám đông fan đang la hét.
Tôi phải tốn sức chín trâu hai hổ mới chen được vào bên trong, mấy người xung quanh tưởng tôi là fan của Mộ Trì nên họ phàn nàn vài câu. Cho đến khi thấy tôi không chớp mắt đẩy cửa đi vào, mới nhận ra tôi là một người khác trong cuộc mà họ chờ đợi hôm nay.
Lúc Mộ Trì nhìn thấy tôi hai mắt anh ta hơi sáng lên, vui mừng nói:
- Miểu Miểu, em đến rồi.
- Mộ Trì, hôm nay tôi tới là để chấm dứt hoàn toàn với anh.
Tôi không muốn nói mấy lời vô nghĩa nên đi thẳng vào vấn đề.
Đôi mắt anh ta tối tăm lại giống như mười năm trước, hỏi một cách chắc chắn:
- Anh đã đạt được thành tựu lớn như này rồi, chẳng lẽ chúng ta không thể bắt đầu lại từ đầu sao?
Bắt đầu lại từ đầu, thực sự là không thể.