Tống Xuân Anh được tâng bốc đến nỗi lâng lâng, bà ta cầm bát trên bàn lên, uống một ngụm lớn:
"Vậy...!Thím à, thím chắc chứ?"
Hoàng Kim Bình vỗ ngực, nói đầy ẩn ý:
"Đương nhiên rồi, con bé đó hiếm khi ra ngoài, đến lúc đó, bảo con trai cô đến trước mặt nó nhiều hơn.

Chuyện giữa nam nữ đó, không cần tôi nói cô cũng hiểu chứ nhỉ..."
"Được rồi." Tống Xuân Anh ra vẻ ta đây: "Nhà tôi cũng không nhất quyết phải lấy cho bằng được con bé nhà bà, chỉ là đã nói rồi mà đột nhiên đổi ý sẽ khiến người khác nghĩ rằng nhà họ Lưu chúng tôi dễ bị bắt nạt."
Hoàng Kim Bình bĩu môi, cứ như không ai biết nhà họ Lưu vậy, có một bà mẹ chồng ác độc như Tống Xuân Anh, thật sự không có mấy nhà muốn gả con gái vào đó.
Có điều để đạt được mục đích của mình, thành công gả con nhãi chết tiệt đó đi, bà ta chỉ có thể xuôi theo nói:
"Đúng vậy, nhà cô là nhà tốt đến mức thắp đèn lồ ng cũng không tìm được, con bé đó có phúc rồi."
Nói xong, bà ta vỗ tay Tống Xuân Anh, nói chắc nịch:
"Yên tâm đi, chắc chắn chuyện này sẽ thành công, cô cứ việc chờ thêm một đứa con dâu hiếu thảo với cô mà thôi."
"Được, có lời này của thím, tôi đã yên tâm rồi.

Vậy tôi về trước nhé, hẳn là lúc này Khải Đăng nhà tôi đã về đến nhà rồi."
Tống Xuân Anh đứng dậy định rời đi, Hoàng Kim Bình vội vàng ngăn bà ta lại.
"Cô thông gia à, là thế này, cô có thể cho chúng tôi mượn ít lương thực trước được không? Lần này dọn về vẫn chưa có cơm tối, coi như cô đưa tiền sính lễ gì đó trước vậy."
Tống Xuân Anh vốn không tình nguyện.

Vào thời kỳ giáp hạt này, nhà nào có thể có lương thực thừa để cho mượn cơ chứ?
Nhưng ngẫm lại cũng cảm thấy có lý.

Nếu đã đính hôn rồi, coi như chuyện này đã thành công 80% rồi.
"Vậy tiền sính lễ này, nhà thím định thế nào?"
Hoàng Kim Bình cũng không hét giá trên trời:
"Cứ theo số đông, nhà khác thế nào thì chúng tôi làm theo thế đó, quần áo giày dép các thứ thì quy đổi ra lương thực.

Bây giờ cứ đưa cho chúng tôi trước, còn mấy món đồ lớn thì không làm khó nhà cô nữa, bởi vì chúng tôi không cần.

Cộng thêm một cặp cá, hai con gà, mười cân thịt heo nữa là được, tiền thì đưa một trăm tám mươi là được."
Quả thật yêu cầu này không cao, ba thứ quan trọng nhất khi kết hôn vào thời điểm này đều không đòi.
Chỉ là Tống Xuân Anh không hài lòng cho lắm, bà ta cảm thấy đối phương tính toán rất chi li, quần áo giày dép đều đổi thành lương thực vào bụng nhà họ Trương hết.
"Vậy thì nhà thìm chuẩn bị của hồi môn thế nào?"
Hoàng Kim Bình cười mỉa nhìn bà ta:
"Tôi cũng không đòi hỏi gì nhiều, thế mà cô còn đòi hỏi của hồi môn gì đó.

Đến lúc đó tôi sẽ tự làm, nhà khác còn mua cả máy khâu, phải mất hai, ba trăm đấy.

Cô phải biết đủ chứ, coi như không mất tiền mà có được một cô vợ."
"Muốn cưới vợ, không thể không bỏ ra một xu nào chứ."
Tống Xuân Anh nuốt những lời định nói xuống, cắn răng nói: "Được, cứ quyết định vậy đi.

Nhưng thím phải đảm bảo, chuyện này phải thành công."
Quay về, bà ta phải đi tìm Tống Kiến Hoa một lần nữa, con trai kết hôn, dù sao cũng phải bỏ ra chút máu chứ.
"Yên tâm đi, chắc chắn sẽ thành công."
Tống Xuân Anh về đến cửa nhà, vừa khéo nhìn thấy Lưu Khải Đăng đang ngồi nghỉ trong sân.
Bà ta mừng rỡ tiến lên nắm tay con trai:
"Ôi, con về rồi đấy à? Lại gầy đi rồi."
Lưu Khải Đăng mặc cho bà ta quan sát một phen, hai mẹ con bắt đầu thì thầm nói chuyện một hồi lâu.
Toàn Tiểu Quỳnh bụng mang dạ chửa đi ra khỏi bếp, chứng kiến cảnh tượng này thì không hài lòng bĩu môi.

Ả ta đi về phòng, đẩy đẩy người đàn ông đang ngủ say như chết:
"Này, tôi nói này, mẹ anh thật thiên vị.

Chú út vừa về đã cười tươi như hoa, sao không thấy bà ấy đối xử với anh nhiệt tình như vậy nhỉ?"
Lưu Diệu Đường bị đẩy tỉnh thì mất kiên nhẫn lật người, thở ra một hơi nồng nặc mùi rượu, tiếp tục ngáy khò khò...
"Uống uống uống, uống chết anh đi, hai đồng kia của tôi đều bị anh lấy trộm đi mua rượu uống hết rồi." Toàn Tiểu Quỳnh tức giận véo eo hắn mấy cái, lại nhìn dáng vẻ vô dụng của hắn, trong lòng tức tối.

Sao lúc trước ả ta lại dây dưa với hắn nhỉ? Không bằng gả cho lão giết heo ở thôn Chu Gia cũng tốt hơn gả cho nhà họ Lưu này, mang thai rồi mà đến một quả trứng gà cũng không được ăn.
Ả ta quay người ra khỏi phòng, đi vào bếp.
Ả ta mở nồi mì trứng ra, trong lòng không ngừng oán thán.

Thật bất công, đều là con trai, dựa vào đâu mà chồng ả ta và mấy người khác đều không được ăn, trong khi chú út lại được ăn hai quả?
Ả ta còn đang mang trong bụng cháu trai của nhà họ Lưu cơ mà.
Thôi kệ, hôm nay ả ta phải ăn cho bằng được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play