Trong nháy mắt kia, dường như tất cả mọi thứ chung quanh đều yên lặng, thế giới trở nên không còn một tiếng động, bên tai anh chỉ quanh quẩn tiếng tút tút…
Tần Thụ Dương nhìn về phía căn biệt thự kia, cách màn mưa, anh mơ hồ nhìn thấy có bóng người lờ mờ không thấy rõ trên gác mái ấy.
Tần Thụ Dương thô lỗ đút điện thoại vào trong túi nhưng không đút vào được, di động rơi xuống bùn, anh nhanh chóng nhặt lên lau đi rồi lại cất vào trong túi.
Gió thổi phần phật, lá cây bị cơn gió mạnh thổi tung bay, điên cuồng run rẩy trong không trung. Mưa mãi không ngớt, từng hạt mưa rơi xuống người anh lộp bộp.
Một tiếng sấm bật chợt vang rền ở ngay trên đỉnh đầu khiến anh sợ tới mức run bần bật.
Cứ như vậy cũng không được, không bị sét đánh chết thì cũng bị mưa xối chết mất.
Tần Thụ Dương ngừng tay lại nhìn bốn phía một lượt, đây là vùng hoang vu hẻo lánh, không có chỗ nào có thể trú mưa, anh hít một hơi sâu.
Kiếm tiền nào có dễ dàng gì. Sấm sét ầm ầm, mưa giông gió giật, quả thực sắp đội mây đội mưa đến mức thăng thiên rồi.
Ầm ầm ầm…
Lại một tiếng sấm rền.
Tần Thụ Dương lau mặt, nhìn về phía ngôi biệt thự.
Hay là qua đó tránh mưa nhỉ?
Tự hỏi hơn nửa phút, anh bắt đầu đẩy xe đi về hướng đó. Tuy rằng đã mặc áo mưa nhưng quần áo bên trong của anh đã sớm ướt nhẹp, áo mưa cũng bị rách đến mức không nhìn ra hình dạng.
Đi tới cửa, Tần Thụ Dương móc di động ra, định gọi điện thoại cho Lâm Đông thì tiếng chuông vang lên.
Đang nghĩ xem nên mở miệng như thế nào thì người đã tới rồi, anh vui vẻ bắt máy: "A lô."
"Tần Thụ." Trong tiếng gió, tiếng mưa rơi, tiếng sấm dồn dập, giọng nói của cô trở nên mờ mịt xa xôi: "Sao anh lại quay lại rồi? Xe anh bị hỏng à?"
"Sao cô biết?"
Lâm Đông đi xuống từ trên gác mái, nói một cách hết sức dửng dưng: "Tôi nhìn anh đi suốt một đường."
"… Tôi có thể tạm thời tránh mưa ở chỗ của cô không?"
Lâm Đông không trả lời.
"Trời sắp tối rồi, xe của tôi cũng không sửa xong trong chốc lát được, chắc một lúc nữa sẽ còn có mưa to."
"Sao anh biết?"
“...” Nói cái mọe gì vậy? Nhìn trời thôi là đủ hiểu rồi còn gì?
“Trời tối sầm thế kia mà, tôi đoán thế.”
"Ồ."
"Được không? Tôi chỉ ở dưới hành lang thôi, sửa xong tôi sẽ đi ngay."
Không nghe thấy gì nữa.
"Không tiện thì thôi vậy."
"Không phải anh đã tới cửa rồi sao."
"…"
"Vào đi."
Anh vui vẻ trong lòng: "Cảm ơn."
Lâm Đông cúp điện thoại, Tần Thụ Dương cất di động đi rồi dắt con xe máy vào bên trong. Mới vừa đi vào, Lâm Đông đã đi tới từ đầu bên kia hành lang, cô nhìn dáng vẻ chật vật đó của anh từ đầu đến chân, nghiêm túc hỏi: "Anh lăn vào trong bùn đấy à?"
"…"
"Sao anh lại rách rưới đến mức này?"
"…"
"Trông cứ như con khỉ bùn ấy."
"…" Trên mặt anh dính bùn và dầu máy, Tần Thụ Dương dùng cánh tay lau đi nhưng vệt cặn dầu lại càng kéo dài ra: "Tôi không vào nhà mà ở bên ngoài này thôi, lát nữa tôi cũng sẽ rửa sạch sẽ chỗ sàn này của cô."
Lâm Đông nhìn vết đen trên mặt anh, bên trái một vết bên phải một vết, chỗ này một vệt chỗ kia một vệt, cô nói: "Biết trước như thế đã cho anh trần trụi đi ra ngoài rồi."
"…"
"Ý của tôi là không đưa áo mưa cho anh."
Tần Thụ Dương cúi đầu liếc nhìn chính mình một cái, không chỉ bẩn mà quần mưa còn bị rách một mảng nhỏ: "Thật ngại quá, tôi bị ngã xuống hố."
Lâm Đông đột nhiên ôm bụng, mày hơi chau lại.
Tần Thụ Dương hỏi: "Cô làm sao vậy?"
Cô đứng thẳng lưng: "Không sao, anh sửa xong thì đi đi."
“Ừ được."
Lâm Đông ngẩn ra hai giây mới xoay người rời đi.
…
Trời tối rất mau, trên hành lang vốn dĩ sáng đèn lại đột nhiên tắt.
Tối om, không trông thấy gì sất cả.
Tần Thụ Dương hong động cơ, dựa tường ngủ gật, chắc vì mệt quá nên lúc Lâm Đông đi tới trước mặt mà anh lại không hề hay biết.
Cô gọi anh hai tiếng: "Tần Thụ."
"Tần Thụ."
Không có tiếng đáp lại.
Chết rồi à?
Lâm Đông khom lưng, vươn tay đặt xuống dưới mũi của anh.
Chưa chết.
Cô ngồi dậy, nhẹ nhàng đạp anh một cái, không ngờ vẫn không tỉnh, vì thế cô dùng nhiều lực hơn.
Tần Thụ Dương mở mắt, vì xung quanh tối thui, không thấy gì cả nên anh cứ nghĩ là chân mình bị chuột rút, đang tính nhắm mắt nghỉ tiếp thì…
"Còn chưa sửa xong à?"
Có tiếng nói bất thình lình vang lên khiến anh run người. Tần Thụ Dương mở di động ra soi thì nhìn thấy Lâm Đông đang cầm một cây nến trắng, sắc mặt có chút tái nhợt, anh tức khắc cảm thấy phía sau lưng lạnh toát: "Tôi lỡ ngủ quên mất." Anh nhìn về phía ngọn nến trong tay Lâm Đông: "Cô như này… Không có lửa hả?”
Lâm Đông hờ hững trả lời: "Vốn nến vẫn cháy, tôi đi tới đây nên bị gió thổi tắt mất.”
"Tôi đang muốn hỏi anh, anh có thể sửa điện được không."
"Bị cúp điện à?" Anh chống xuống đất đứng lên, có lẽ là do buổi chiều mới ngã một cú đau điếng nên hiện tại cả người nhức mỏi.
"Nếu không tôi lấy nến làm gì."
"… Ờm, tôi biết." Tần Thụ Dương xoa xoa eo: "Để tôi đi xem thử, cầu dao ở chỗ nào thế?"
"Cầu dao gì cơ?"
Thôi bỏ đi, hỏi cô cũng bằng không: "Cô vào nhà đi, giao cho tôi."
"Anh có thể nhìn thấy sao?"
"Không nhìn thấy."
"Vậy sửa thế nào được?"
"Sửa bừa."
"Sửa bừa mà còn có thể sửa được à?" Cô nhìn chằm chằm anh hai giây mới nhận ra: "Anh đang đùa tôi đấy à?"
"Chỉ đùa một chút thôi, tôi lấy đèn pin trên điện thoại soi là được.”
Lâm Đông im lặng, đột nhiên lại ôm bụng nhíu mày.
“Cô thấy không thoải mái ở đâu hả?”
"Không có." Cô buông tay, thẳng eo.
"Vậy cô về phòng đi, tối lửa tắt đèn thế này, cẩn thận đừng để vấp ngã."
Lâm Đông thấy anh đỡ eo đi: "Eo của anh không ổn à?"
"Bị vẹo rồi."
"Ừm, vậy anh cẩn thận đấy, đừng để bị điện giật, xảy ra án mạng thì không tốt đâu."
"…"
Lâm Đông xoay người đi mất.
Tần Thụ Dương đè thấp giọng, khẽ nói với cô, cho rằng cô không nghe thấy: "Ông đây mạng lớn, không chết được đâu."
Lâm Đông đột nhiên quay đầu: "Anh nói cái gì?"
"…"
Hơn 8 giờ, mưa đã tạnh, xe ổn rồi, mạch điện cũng đã được anh sửa xong.
Tần Thụ Dương vừa đói vừa khát, đi đến miệng giếng vớt chút nước uống rồi chuẩn bị trở về. Anh muốn đi gọi Lâm Đông ra đóng cổng lại nhưng ngẫm nghĩ rồi cuối cùng lại thôi, trai đơn gái chiếc, tối tăm mù mịt đi tìm người ta không hay lắm. Vì thế Tần Thụ Dương đẩy xe máy ra ngoài chống lên sau đó lại tiến vào khoá cổng từ bên trong, cuối cùng trèo tường ra ngoài.
Lăn lộn một lúc, xương cốt sắp tan thành từng mảnh rồi.
Bên ngoài đen kịt, không nhìn thấy gì cả, trong lòng anh lại đột nhiên bình tĩnh lạ thường.
A Di Đà Phật! Đừng đụng phải cây, đừng rớt xuống mương, đừng đi nhầm đường…
Mới vừa ngồi lên xe, lái đi chưa đến 10 mét, di động đã vang lên, anh nhìn thông báo hiển hiện, lại là Lâm Đông.
Anh cũng không thấy phiền phức, kiên nhẫn nghe máy: "A lô, lại làm sao vậy?"
Đầu bên kia điện thoại không có âm thanh.
"A lô."
Chắc không phải là ấn nhầm đấy chứ.
"A lô."
Nhóc lỗ mãng này chắc là ấn nhầm rồi. Ngay lúc anh sắp sửa cúp máy thì một
giọng nữ xa xăm truyền tới giống như ma quỷ trong đêm tối: "Tần… Thụ…"
Tiếng cô run rẩy, đứt quãng, nghe có vẻ rất yếu ớt.
Tần Thụ Dương vểnh tai, cố nghe ra đó là gì: "Cô làm sao vậy?"
"Qua… đây…"
"Cái gì?"
"Qua…"
Tần Thụ Dương hít một hơi, nhìn con đường phía trước đen như mực, càng cảm thấy u ám. Anh thử hỏi một câu: "Cô làm sao vậy?"
"Anh mau tới đây… Xin anh… hãy tới đây." Giọng nói này làm anh sởn gai ốc khắp cả người.
"Cô… cô…" Anh nói lắp: "Cô có phải người không?"
Lời vừa ra khỏi miệng, anh liền tát mình một cái.
Đầu bên kia đã không còn đáp lại nữa.
"A lô, cô có đang nghe không? Cô làm sao vậy?"
Giây tiếp theo, di động của anh hết điện, tự động tắt máy.
Tần Thụ Dương hít một hơi thật sâu, nhớ lại hình như cô gái này không được bình thường, nơi này cũng quỷ dị, chẳng lẽ gặp phải ma rồi?
Anh vỗ đầu, nghĩ cái gì thế!
Tần Thụ Dương vẫn vòng trở về, đỗ xe ở cổng nhà cô, vừa nhấc chân xuống từ trên xe máy, tung người nhảy phắt lên tường rồi trèo qua.
Trong sân đen như mực, không thấy rõ gì cả. Anh bước qua hành lang dài, tìm thấy phòng của cô theo trí nhớ.
Trong phòng tối mịt không thấy cả năm ngón tay.
Tần Thụ Dương đứng ở cửa: "Này, cô ở bên trong à?"
Xung quanh trống trải, giọng nói của anh cứ vang vọng khắp nơi.
Anh bước từng bước nhỏ đi về phía trước thăm dò: "Này."
"Cô ở đâu vậy?"
Bỗng nhiên, một bàn tay dừng ở trên cẳng chân anh, nhẹ nhàng kéo lại.
Tần Thụ Dương sợ tới mức run lên.
Sao bà cô này lại nằm sấp dưới đất?
Anh khom người xuống, nắm lấy cổ tay của cô kéo dậy: "Cô làm sao vậy?"
Tối om, không trông thấy bất cứ thứ gì, bàn tay anh phủ lên trên mặt cô, lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh của cô.
Tần Thụ Dương đỡ cô lên, cơ thể Lâm Đông cong queo rũ xuống, cả người mềm nhũn giống một bãi bùn lầy. Bình thường anh làm việc nặng nên làm việc không biết nặng nhẹ, kéo Lâm Đông hai bước, cảm giác hình như cô có vẻ rất khổ sở. Vì thế, anh vác cô lên vai như khiêng bao xi măng, sờ đến giường thì thả cô xuống.
Trong bóng đêm, Tần Thụ Dương tóm được tóc cô, bàn tay lần xuống vỗ mặt cô: "Làm sao vậy? Cô đau chỗ nào?"
Lâm Đông cuộn người lại, thở dốc nặng nề.
Tần Thụ Dương không nhìn thấy rõ cô, xoay người mò tường tìm công tắc bật đèn lên. Anh vừa quay lại chỗ Lâm Đông thì đen lại tắt phựt, cầu giao lại đứt nữa.
"Ngọn nến vừa nãy đâu rồi?"
"Bàn."
"Cái gì?" Anh cúi người, lỗ tai gần sát bên miệng cô, chỉ cảm thấy luồng hơi lành lạnh: "Trên… bàn."
Tần Thụ Dương cẩn thận sờ soạng trên bàn, tìm được ngọn nến và bật lửa, châm nến lên rồi đặt trên bàn, trong phòng tức khắc trở nên sáng sủa.
Anh trở lại bên cạnh Lâm Đông, thấy sắc mặt cô tái nhợt, tay đang ôm chỗ dạ dày, cắn chặt môi dưới: "Cô đau dạ dày à?"
Khó trách đêm nay thấy cô không bình thường, cứ ôm chỗ kia mãi.
"Có thuốc không?"
Lâm Đông nhíu chặt mày không nhìn anh, môi run rẩy khi nói: "Ở phòng bếp, trong ngăn tủ, một cái… Hộp."
"Cô chờ một lát, để tôi đi lấy."
Tần Thụ Dương lần mò đến phòng bếp, lấy thuốc đau dạ dày ra và rót ly nước ấm trở về. Anh đỡ Lâm Đông dậy, đút thuốc cho cô uống rồi lại đặt người xuống, đắp chăn đàng hoàng.
Lâm Đông co rúm người, bụng vẫn đau đớn nên mồ hôi chảy ròng từ trán xuống. Phần tóc mai thưa thớt bị mồ hôi chảy ướt nhẹp, cổ cũng từng tầng từng lớp mồ hôi.
Tần Thụ Dương đến phòng vệ sinh vò ướt khăn rồi trở về lau mồ hôi cho cô. Anh biết cô không muốn nói chuyện nền lặng lẽ ngồi cạnh trông nom.
Thoáng chốc đã tới mười một giờ.
Lâm Đông không hề nhúc nhích, nhịp thở cũng trở nên ổn định, Tần Thụ Dương thấy cô lại đổ mồ hôi khắp người bèn kéo chăn xuống một chút. Vừa rồi gấp quá nên không để ý cô, lúc này mới chú ý tới bà cô này đang mặc cái váy ngủ hai dây, chỉ mặc váy ngủ.
Anh không thể tránh khỏi trông thấy ngực cô, phẳng lì.
Tần Thụ Dương dịch ánh mắt đi nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ của cô một hồi. Anh phát hiện cô gái này rất xinh, càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng thoải mái, càng nhìn càng có hương vị.
Tiên nữ sạch sẽ, không dính khói lửa phàm tục đấy.
Anh không có tạp niệm, ngồi phịch xuống dưới đất và dựa lưng vào giường nghỉ một lát, tựa như vừa đánh nhau một trận to xong, cả người vừa đau vừa mất hết sức.
Một lát sau, Tần Thụ Dương mới quay đầu lại nhìn, tổ tông đang ngủ say rồi.
Tần Thụ Dương cẩn thận đứng dậy đi ra ngoài, đóng cửa cho kỹ, xuống phòng bếp nấu cháo gạo kê cho cô, lại đun ấm nước đặt ở mép giường của cô, cuối cùng còn đi sửa lại mạch điện.
Lúc gần đi, anh không yên tâm nên lại đến phòng cô, nhìn thấy cô ngủ yên ổn mới rời đi.
Tần Thụ Dương lái xe máy phóng như bay, hiện tại anh không còn hứng thú gì nữa, chỉ muốn nhanh chóng về đến nhà, tắm rửa một lát, ăn bữa cơm nóng sau đó nằm ở trên giường thoải mái dễ chịu ngủ một giấc.
Đã hết mưa từ lâu, đột nhiên mây tan sương tạnh, ánh trăng lờ mờ.
Đường khó đi, nhưng thị lực của anh tốt, lên đường bình an.
Mãi đến hai giờ, Tần Thụ Dương mới trở lại chỗ ở, đêm hôm khuya khoắt trong Đông Nhàn yên tĩnh đến kỳ lạ, chỉ ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chó sủa.
Anh thay quần áo vừa bẩn vừa rách rưới, tắm rửa rồi nấu một nồi mì to ăn xong mới đi ngủ.
Tần Thụ Dương nhắm hai mắt nằm xuống, mí mắt nặng trĩu, cảm giác giây tiếp theo sẽ chìm vào giấc mộng đẹp.
Đột nhiên anh cong môi lên, nở nụ cười như đang nhớ ra điều gì đó.
…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT