Lâm Đông làm theo yêu cầu của anh, mang về một đống cành cây: “Chừng này đủ chưa?”

“Vẫn chưa.”

Cô đặt xuống rồi xoay người lại đi tìm tiếp. Khi quay về, lại nhìn thấy Tần Thụ Dương đang quỳ trên mặt đất, cắm cành cây xuống đất. Cô đến gần hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”

“Làm cho em một chỗ có thể che mưa chắn gió.”

“Ồ.”

Tần Thụ Dương xé hai bộ quần áo thừa mang theo, căng tấm khăn vuông lớn ra buộc vào cành cây làm thành một chiếc lều nhỏ. Lâm Đông thấy thế, đưa quần áo của mình cho anh, nhưng Tần Thụ Dương lại từ chối: “Đêm trên núi rất lạnh, em cứ mặc như vậy đi. Chỗ cành cây này vẫn chưa đủ, em chịu khó đi tìm thêm nữa nhé.”

“Vẫn chưa đủ?” Cô thầm thở dài trong lòng: “Mãi mới tìm được mấy cái này đấy.”

Tần Thụ Dương ngẩng đầu nhìn cô, dừng lại một lát rồi nói: “Cố lên.”

“...” Lâm Đông quay người bỏ đi.

Mười phút sau, Tần Thụ Dương nhìn thấy Lâm Đông chậm rãi đi tới gần từ phía xa. Cô kéo theo một cái cây nhỏ, anh vừa cứng họng lại vừa thấy buồn cười.

Lâm Đông kéo cái cây về, đắc ý nói: “Tôi tìm được một cái cây đã bị đổ, lại còn khô nữa.”

“... Em giỏi lắm.”

Lều nhỏ đã được dựng xong, Tần Thụ Dương ngồi dưới đất, dùng dao mang theo bên người chặt cây nhỏ Lâm Đông kéo về thành rất nhiều đoạn. Thời gian dần trôi, trời cũng đã xẩm tối.

Anh nói với Lâm Đông: “Hơi se lạnh rồi đấy, vào đây mà ngồi.”

Cô tò mò bước vào túp lều nhỏ và nhìn xung quanh: “Có chắc chắn không?”

“Đừng lo, nếu em không cử động mạnh ở trong này thì sẽ không sao.”

“Vậy thì được.”

Tần Thụ Dương tìm một ít đá vụn rồi rải trên mặt đất, chọn một cành khô, dựng lên thành một đống củi. Đốt lửa xong, Tần Thụ Dương hỏi cô: “Em thấy lạnh không?”

Lâm Đông lắc đầu.

Tần Thụ Dương không nói gì, anh ngồi bên đống lửa, cúi đầu đốt cành cây.

Lâm Đông nhìn một bên mặt của anh, hỏi: “Anh không vào sao?”

“Em cứ ở trong đó đi.”

“Anh vào đi.”

“Không.”

“Cứ vào đi.”

“Không.”

“Anh đang bị thương đó, quần áo thì mỏng tang, anh mà không vào là tôi ra ngoài ngồi với anh đấy.” Đoạn, cô định đứng dậy.

“Hầy, ngồi yên đó.” Tần Thụ Dương nhanh chóng bò vào: “Vào thì vào.”

Lâm Đông dịch sang một bên cho anh ngồi, Tần Thụ Dương cũng xoay người ngồi xuống bên cạnh cô, căn lều nho nhỏ vừa vặn che được cho hai người.

Gió nổi lên, ánh lửa cũng chập chờn theo.

Hai người họ không nói gì, im lặng ngồi, Tần Thụ Dương thỉnh thoảng lại vứt ít củi vào đống lửa, một lúc sau hỏi cô: “Có cảm thấy lạnh không?”

“Không.”

Tần Thụ Dương nhìn cô, đột nhiên mỉm cười.

Lâm Đông quay đầu, đối mặt với anh: “Anh cười cái gì?”

“Ở nơi rừng rú hoang vu như thế này, em thản nhiên ở chung với một người đàn ông, em không sợ bị giết người cướp của à?”

“Nhìn anh có vẻ là người tốt.”

“Làm gì có ai có khuôn mặt của kẻ gian ác chứ?”

“Muốn hại tôi thì anh đã làm thế từ lâu rồi.”

“...” Tần Thụ Dương quay mặt đi, bất đắc dĩ lắc đầu, lẩm bẩm: “Nếu là người khác thì em đã sớm bị khâm liệm rồi.”

“Gì cơ?”

“Không có gì, khen em có mắt nhìn người thôi.”

Lâm Đông không đáp lại.

Một lúc lâu sau, cô mới nói: “Tôi thấy việc này khá thú vị, giống như một cuộc phiêu lưu vậy.” Cô chọc cái mái lều chật hẹp: “Anh dựng nó khá siêu đấy.”

“Tôi là dân chuyên đấy. Trước đây tôi học kiến trúc.”

“Ngành Kiến ​​trúc à?”

“Đúng vậy, chuyên ngành Kiến ​​trúc cảnh quan, tiếc là vẫn chưa học xong.”

“Vì sao?”

“Nhà tôi xảy ra chuyện, nợ nần rất nhiều. Tôi cũng thích đi du lịch, khám phá. Tôi đã từng đi nhiều nơi nhưng vì gia đình có chuyện nên tôi đi kiếm tiền để trả nợ. Mãi cho đến tận bây giờ tôi mới đi ra ngoài thăm thú.” Tần Thụ Dương ngơ ngác nhìn ngọn lửa, dường như anh bắt đầu cảm thấy nhẹ nhõm: “Đều đã qua rồi, đừng nhắc đến nữa.”

Lâm Đông im lặng một lát, nghiêm túc nói: “Sau khi về đến nhà, tôi sẽ trả thù lao cho anh hậu hĩnh hơn.”

Tần Thụ Dương xoay cành cây đùa giỡn: “Cho dù tôi có mê tiền đến đâu, cũng không thể lừa em như vậy được. Số tiền mà em đưa cho tôi vốn dĩ đã nhiều rồi, tôi không nhận thêm được nữa đâu.”

“Đâu tính là nhiều.”

Anh cười rồi liếc nhìn Lâm Đông: “Em lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Dù nhà giàu đến mấy, cũng không thể phung phí như vậy được, đúng không?”

“Tiền do tôi làm ra.”

“Em mới bao lớn chứ? Có thể kiếm được bao nhiêu?”

“Tôi cũng không biết, tôi ít dùng quan tâm về vấn đề tiền bạc, không có khái niệm cụ thể về nó.”

“...”

“Nhưng tôi nghĩ tôi cũng khá là giàu đấy.”

“...” Anh cười khẽ, tiếp tục vứt củi vào đống lửa: “Chẳng trách mỗi khi không vừa ý đều vung tiền, hóa ra không biết tiền bạc quý giá ra sao à?”

“Có quý giá đến đâu thì cũng là do con người làm ra, sự sống không quý giá à? Hay là nước không đủ quý?”

“...” Nghe xong cũng thấy hợp lí, Tần Thụ Dương đột nhiên nhớ ra một chuyện: “Đúng rồi, trước đây em nói mình chưa từng đi học, sao lại thế?"

“Thật ra tôi từng đi học được một học kì lớp Một ở Diêm Thành. Tôi đã từng quay lại đó nhưng trường đã bị phá bỏ. Sau khi ba mẹ tôi ly hôn, mẹ tôi đưa tôi đến Luân Đôn và tôi không bao giờ đến trường nữa.”

“Vì phải học múa à?”

“Cũng không phải, Leslie là chị của mẹ tôi, bà ấy là một vũ công ballet rất nổi tiếng, từ nhỏ bà ấy đã dạy tôi múa, còn mời rất nhiều gia sư về các môn như Khoa học xã hội, Ngoại ngữ, Âm nhạc, Lễ nghi, Khoa học tự nhiên. Leslie nói rằng thế giới bên ngoài rất phức tạp, tôi không cần lãng phí thời gian để khám phá. Vì vậy, từ nhỏ cho đến lớn, mọi chuyện như ăn mặc, đồ dùng sinh hoạt đều do người khác sắp xếp, tôi chỉ cần đi lên con đường đã được định sẵn là được.”

“Vậy thì rất bức bối.”

“Ừm, tôi có rất nhiều tiền, cũng có danh tiếng, rất nhiều người hâm mộ cuộc sống của tôi, nhưng tôi lại chẳng thích chút nào cả.”

Anh im lặng.

“Tôi muốn sống theo ý muốn của mình, muốn múa ballet, múa làm những gì mình thích.” Giọng điệu Lâm Đông thản nhiên: “Bọn họ luôn nói cho tôi biết, cái gì tốt, cái gì đúng, nhưng chưa từng hỏi tôi muốn gì. Họ luôn bảo tôi đến những bữa tiệc mà bọn họ cảm thấy có ý nghĩa, gặp gỡ những người mà bọn họ bảo tôi nên quen, nhưng tôi thật sự rất ghét những thứ đó. Tôi không có bạn bè, không có sự tự do, cuộc sống của tôi giống như một vòng tròn lặp đi lặp lại mỗi ngày.” Cô cúi đầu: “Có thể anh sẽ cảm thấy tôi không biết đủ, khác người.”

“Không đâu, đương nhiên là không.” Trong lòng anh thầm nghĩ, hóa ra cô là một công chúa nhỏ không rành chuyện đời, chẳng trách cô không hiểu gì cả... “Nhưng tại sao em không phản kháng?”

“Tôi không dám.”

“Có gì mà không dám? Em đã trưởng thành, có thể tự làm chủ bản thân được rồi, không cần chuyện gì cũng phải nghe theo người khác. Đây là cuộc đời của em, người khác không nên can thiệp quá sâu.”

“Tôi không thể khiến Leslie thất vọng và đau lòng được, bà ấy nói tôi là toàn bộ tâm huyết của bà ấy, tôi không thể phụ lòng bà ấy được.”

“Bà ấy làm như vậy là cướp đi cuộc sống của người khác, em không nên vì người khác mà khiến bản thân thấy ấm ức.”

Lâm Đông không nói gì.

“Rõ ràng gia đình dạy dỗ nghiêm khắc như vậy, sao gia đình em yên tâm đi em đi lung tung vậy? Cậu của em đâu?”

“Tôi đã đuổi hết người theo dõi tôi rồi. Công ty của cậu tôi xảy ra chuyện nên cậu tôi về trước rồi, trong lòng cậu tôi, không có gì quan trọng bằng sự nghiệp.”

“...” Đúng là ai cũng có nỗi khổ riêng. Tần Thụ Dương dùng đầu gối đụng nhẹ vào người cô: “Hầy, thôi vậy, không nhắc đến nữa, nhớ đến mấy chuyện vui đi.”

Lâm Đông vẫn không nói gì.

“Ăn chút gì không?”

Ngay lập tức, cô trở lên phấn chấn.

Tần Thụ Dương kéo túi lại gần, đổ hết đồ ăn vặt ra: “Ăn đi.”

Lâm Động cầm một cái chân gà, vừa ăn vừa nói: “Đây là lần đầu tiên tôi nói ra những chuyện này với người ngoài, anh không được nói cho người khác biết đâu đấy.”

“Chắc chắn là không rồi.”

Cô nhìn anh: “Anh là người bạn thứ hai của tôi.”

“Tôi cảm thấy vô cùng vinh dự.” Tần Thụ Dương quay người, nhìn thẳng vào mắt cô: “Người đầu tiên là ai?”

“Lucy nhà tôi.”

“Đừng bảo đó là chó hay mèo của nhà em đấy?”

“Anh thông minh thật đấy, là con chó nhà tôi.”

“...”

“Chúng sinh bình đẳng, không phân sang hèn, anh đừng coi thường con chó.”

“...”

“Không, làm gì có.” Khóe miệng Tần Thụ Dương nhếch lên: “Cô chủ dạy dỗ rất phải.”

Ăn xong chân gà, Lâm Động lại cầm thêm một cái bánh mì, bẻ thành hai nửa, đưa cho anh một nửa.

“Cảm ơn.” Anh đến gần, tiện thể mở chai nước đưa cho cô.

Lâm Đông cũng đáp lại: “Cảm ơn.”

Bỗng nhiên, Tần Thụ Dương hỏi cô: “Vậy thì em thích múa ballet không?”

“Đương nhiên là thích rồi.” Ánh mắt Lâm Đông bỗng nhiên trở nên kiên định: “Đam mê ăn vào xương máu rồi.”

“Vậy thì tốt.”

“Tôi thích tất cả các điệu nhảy, không chỉ giới hạn ở ballet. Hơn nữa, tôi vô cùng thích nhảy đường phố, chỉ là Leslie lại ghét thứ đó nhất.”

“Sao em lại sợ bà ấy như vậy, mẹ em đâu?”

“Mẹ tôi là một họa sĩ, mỗi ngày bà ấy chỉ biết hút thuốc, uống rượu và vẽ vời, từ trước đến giờ chưa từng quan tâm tôi. Năm bà ấy mười bảy tuổi thì đã sinh ra tôi, bình thường bà ấy trông chẳng khác gì đứa trẻ con.”

Tần Thụ Dương kinh ngạc: “Trẻ vậy sao?”

“Ừm, ba tôi lớn hơn bà ấy hai mươi ba tuổi.”

“...”

Lâm Đông đột nhiên hỏi: “Anh muốn xem tôi múa không?”

“Có.”

Lâm Đông cho nốt miếng bánh vào trong miệng.

“Không phải vội, ăn từ từ thôi.”

Cô nuốt xuống cái ực, uống thêm ít nước, ngồi dậy, đứng trên mặt đất bằng phẳng. Ánh lửa chập chờn chiếu lên gương mặt khiến cô trông càng thêm rực rỡ. Lâm Đông cúi đầu nhìn người trước mặt, nhướng mày: “Nhìn cho kỹ vào, màn trình diễn của tôi rất quý giá đó nhé.”

“Được.”

Lâm Đông kiễng chân, giơ tay lên, hơi hếch cằm, nhẹ nhàng nhảy múa.

Cơ thể cô nhẹ tựa lông hồng và uyển chuyển như tiếng nhạc du dương.

Bước đi, xoay tròn, nhẹ nhàng múa, các ngón chân vẽ thành một đường cong duyên dáng. Cô giống như một con thiên nga đang bay lượn, vừa thong dong lại vừa nhẹ nhàng, tuy mạnh mẽ lại không kém phần dịu dàng, như thể giây tiếp theo sẽ cất cánh bay đi.

Côn trùng ngẩn ngơ trước điệu múa cô, dòng nước cũng như ngừng chảy vì cô.

Vũ công múa trước ngọn lửa vô cùng quyến rũ.

Điệu múa kết thúc, Lâm Đông thu lại động tác, đứng yên trong gió.

“Tần Thụ.”

“Tần Thụ.”

Cô nhìn người đàn ông vẫn còn đang sững sờ trước mặt, vô thức nở nụ cười.

Tần Thụ Dương lấy lại tinh thần, cảm giác như thể vừa trải qua giấc mộng.

Đây là lần đầu tiên anh thấy cô cười.



Lâm Đông tựa vào người Tần Thụ Dương ngủ thiếp đi. Sáng sớm ngày hôm sau, chân của anh đã tốt hơn rất nhiều, hai người tiếp tục đi về phía trước. Sau gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng tìm được nơi cần đến.

Tần Thụ Dương gõ cộc cộc vào cửa gỗ. Ngay sau đó có người đi ra, là một cô gái mặc váy dài màu trắng, mái tóc đen buông xõa, lạnh lùng nhìn hai người họ ngoài cửa, lạnh nhạt hỏi: “Xin hỏi hai vị là?”

“Tôi là Lâm Đông, ba của tôi là Lâm Kỳ Vân, là bạn cũ của ngài Phương Thiếu Hoa. Còn đây là bạn của tôi.”

“Ồ, chào hai người, đi vào trước đã.”

Họ đi theo cô gái mặc đồ trắng vào nhà và thấy cô ấy đi vào phòng riêng. Không lâu sau, Phương Thiếu Hoa bước ra. Vốn tưởng rằng là một ông già râu rậm, hóa ra lại là một người đàn ông trung niên tóc ngắn có tinh thần khỏe khoắn, vẻ mặt rất hưng phấn: “Con gái của Kỳ Vân?”

“Cháu chào chú Phương ạ.”

Phương Thiếu Hoa nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt, giọng nói bùi ngùi: “Cháu tên… Tiểu Đông nhỉ, lớn như vậy rồi sao? Lâu lắm cũng không gặp rồi, mau ngồi xuống.”

“Cháu cảm ơn chú ạ.”

Tần Thụ Dương nói với Lâm Đông: “Tôi đi ra ngoài trước.”

“Được.”

Phương Thiếu Hoa hỏi: “Chàng trai này là?”

“Anh ấy là bạn cháu, đã giúp đỡ cháu suốt đường đi.”

“Cháu chào chú ạ.” Tần Thụ Dương nói.

“Bạn của Tiểu Đông đã vất vả rồi.” Ông ấy bắt tay anh.

“Chú Phương ơi, chân anh ấy bị côn trùng cắn sưng tấy, ở đây có thuốc không ạ?”

Phương Thiệu Hoa quay người lại gọi: “Tĩnh Nhất, Tĩnh Nhất ơi!”

Cô gái mặc đồ trắng đi tới.

“Qua xem vết thương cho cậu bạn này đi, rồi bôi thuốc cho người ta.”

Cô ấy nói với Tần Thụ Dương: “Đi theo tôi.”



“Chú Phương ơi, sức khỏe chú vẫn ổn chứ ạ?”

“Vẫn ổn, rất ổn là đằng khác.” Ông ấy nhìn cô, đột nhiên thở dài: “Cháu lớn rồi, vừa nhìn đã thấy khuôn mặt rất giống bạn cũ của chú, cháu về nước từ bao giờ vậy?”

“Cũng mới về thôi ạ.”

“Mẹ của cháu cũng về cùng à?”

“Không ạ, một mình cháu thôi ạ.”

“Nhiều năm như vậy mới về, chắc nhớ nhà lắm nhỉ?”

“Vâng.”

“Nhớ thì đến nhà chú chơi thường xuyên nhá, chú lúc nào cũng chào đón cháu.”

“Cháu cảm ơn chú.” Lâm Đông cười mỉm chi: “Chú Phương ơi, thật ra lần này cháu về là có một chuyện cần nhờ chú giúp ạ.”

“Chuyện gì? Cháu cứ nói đi, chỉ cần là trong khả năng của chú.”

“Bố cháu từng nhờ chú giữ hộ một bức tranh, chú còn nhớ bức tranh đó không?”

“Tuyết Trúc Đồ.”

“Đúng rồi ạ.”

“Dĩ nhiên là nhớ rồi, đó là tác phẩm của ông nội cháu, chú đã cất giữ nó rất cẩn thận.”

“Chú Phương có thể giao nó cho cháu được không ạ?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play