Lục Ninh đi theo sau Tưởng Đạc và Lục U, dẫm lên bóng của hai người, cảm thấy rất vui vẻ.
Tưởng Đạc không khoanh tay đứng nhìn, điều này cho thấy anh vẫn còn coi Lục U là bạn bè.
Nếu có thể khiến cho hai anh chị hòa giải, cậu bị một con chó hung dữ đuổi theo cũng không vô ích chút nào.
Nghĩ đến đây, cậu không khỏi cười thành tiếng, y hệt một tên ngốc.
Lục U liếc mắt nhìn Lục Ninh, thấy cậu bước từng bước theo sau, chẳng giống bị gãy xương chút nào, cô đoán chắc hẳn là cậu giả vờ, thế là cô quăng cho cậu một ánh mắt uy hiếp.
Lục Ninh cười khúc khích, ý bảo cô ngoan ngoãn ở trên lưng anh Tưởng Đạc đi.
Lục U quay đầu lại, nhìn người thiếu niên ở khoảng cách gần.
Anh mặc một chiếc áo phông đen, da trên cổ vì thường xuyên phơi nắng nên đã chuyển sang màu lúa mì, tóc được cắt thành kiểu đầu cua, khiến các đường nét trên khuôn mặt anh càng trở nên sắc nét hơn.
Lục U có thể cảm nhận được sự săn chắc của cơ lưng anh, còn có nhiệt độ cơ thể nóng bỏng qua lớp quần áo.
Trái tim cô cũng nóng như lửa đốt.
Dọc theo đường đi, Tưởng Đạc không nói lời nào, đặt cô xuống trước cửa nhà rồi xoay người rời đi.
Lục U vùng vẫy trong vài giây, cuối cùng vẫn ngăn anh ta lại —
“Tưởng Đạc...”
Tưởng Đạc không có dừng lại.
Trước sau vẫn như vậy, dường như anh không muốn nói nhiều với cô dù chỉ một câu.
Nếu đã ghét cô như vậy, tại sao phải giúp cô chứ.
Lục U hạ quyết tâm, đuổi theo túm lấy góc áo của anh, hỏi: “Tại sao anh lại né tránh em? Nếu tại em không tốt hay có làm chuyện gì khiến anh tức giận, anh có thể nói rõ ràng với em, anh như vậy... định làm gì chứ? “
“Anh không cố ý né tránh em.”
Tưởng Đạc quay đầu lại, vẻ mặt như thường, giọng điệu bình tĩnh: “Chẳng qua là tự nhiên phai nhạt thôi.”
“Tự nhiên sao...”
“Giống như em và Hạ Minh Phi ấy, không học cùng lớp, không phải cũng tự nhiên không liên hệ với nhau nữa sao?”
Lục U nhìn khuôn mặt ngày càng đẹp trai nhưng cũng ngày càng xa lạ của anh, không tin nói: “Anh có thể so sánh mối quan hệ của chúng ta với Hạ Minh Phi sao...”
Trái tim Tưởng Đạc bị lời nói của cô làm cho đau nhói, một lúc lâu sau, anh mới bình tĩnh trở lại, đáp: “Cũng gần như vậy, đều là bạn bè mà, chỉ là quen biết sớm hơn thôi.”
Lục U chậm rãi buông bàn tay đang nắm lấy góc áo của anh ra, giống như... chịu đả kích rất lớn vì câu nói này.
Cô cúi đầu nói: “Em hiểu, nhưng cho dù chỉ là một người bạn bình thường, cũng sẽ không xa lạ như bây giờ, thậm chí ngay cả một câu anh cũng không muốn nói với em...”
“Lục U, em nghĩ chúng ta còn có thể quay lại quá khứ sao?”
“Tại sao không thể, em có thay đổi chút nào đâu.”
Tưởng Đạc cười lạnh: “Trở về quá khứ làm gì, chơi trò sắm vai cùng em như khi còn bé sao?”
Lục U cứng họng.
Đúng rồi, đúng như những gì Thẩm Tư Tư đã nói, ngay cả người bạn tốt nhất cũng sẽ vì sự thay đổi của môi trường xung quanh mà càng ngày càng trở nên xa cách, không thể quay lại khoảng thời gian đó nữa.
Tưởng Đạc đã buông tay, cô tiếp tục nắm chặt còn ý nghĩa gì nữa đâu.
“Em... hiểu rồi, em sẽ không làm phiền anh nữa.”
Nói xong, cô kéo Lục Ninh đang nghe lén trong góc ra, chạy một mạch về nhà, đầu cũng không ngoảnh lại nữa.
Bàn tay siết chặt giấu ở phía sau của Tưởng Đạc rốt cuộc cũng buông lỏng.
Lòng bàn tay của anh đã bị móng tay ghim thành những dâu rất sâu, sâu đến mức có thể thấy được máu.
Lục U là tia sáng anh chôn chặt ở nơi sâu nhất trong trái tim mình, cô ấy xứng đáng có một người rạng rỡ hơn đến rọi sáng.
Mà một kẻ luôn ở trong bóng tối như anh sẽ chỉ khiến cô càng ngày càng trở nên u ám.
Tương lai của anh sẽ chỉ giống như bùn, mục nát và hôi thối.
- -
Lớp Mười nhanh chóng trôi qua, Lục U bước vào lớp Mười một với điểm số đứng trong top đầu.
Trong kỳ thi cuối kỳ, cô cố ý hỏi Hạ Minh Phi bảng điểm của Tưởng Đạc, mở ra nhìn lướt qua.
Không bất ngờ lắm, điểm số của Tưởng Đạc không cao cũng không thấp.
Thiếu niên đã từng tỏa sáng rực rỡ bây giờ lại dần dần phai mờ.
Có nhiều người cùng học với anh ở trường cấp hai Thanh Phù và trường tiểu học tư thục Gia Vân ngầm gọi anh là “Thương Trọng Vĩnh” [1] bởi vì anh không chỉ mất đi sự chú ý của mọi người, anh còn hoàn toàn xuống dốc.
[1] Thương Trọng Vĩnh: một tác phẩm của Vương An Thạch viết về một cậu bé tên là Phương Trọng Vĩnh rất tài năng, nhưng lại không chịu trau dồi nên dần trở thành một đứa trẻ bình thường.
Ngày xưa rạng rỡ bao nhiêu thì nay đen tối, biến chất bấy nhiêu.
Tưởng Đạc không quan tâm đến những điều này, anh làm theo ý mình muốn, anh muốn đi học thì sẽ đến lớp ngồi một chút, không muốn học thì sẽ về sớm, thậm chí còn dứt khoát trốn tiết, không bao giờ quan tâm đến ý kiến của giáo viên.
Chủ nhiệm lớp và thầy trưởng khoa đã gọi đến nhà anh không chỉ một lần, Từ Tình nhận điện thoại, nhưng chỉ nhếch mép nói: “Tôi không quan tâm, còn sống là được.”
Các giáo viên thấy ngay cả bố mẹ cũng không quan tâm đến anh nên đã hoàn toàn buông tha cho Tưởng Đạc, chỉ cần anh không làm ảnh hưởng đến học sinh khác thì không có gì phải quản thúc cả.
Tưởng Đạc đã trở thành bùn nhão không thể trét tường của trường cấp ba Thanh Phù, không khác gì tên côn đồ.
Nhưng không ai dám khiêu khích anh, xương cốt anh cứng rắn, nắm đấm càng cứng hơn.
Khi còn nhỏ, Lục U hy vọng anh sẽ trở thành một người như vậy: không sợ trời, không sợ đất, không ai dám bắt nạt anh.
Bây giờ anh đã thực sự trở thành một người như vậy, nhưng Lục U lại không thể vui nổi.
Bởi vì ở xã hội này, để có một cuộc sống yên ổn chưa bao giờ dựa vào nắm đấm.
Lục U rất muốn khuyên nhủ anh đặt tâm trí vào việc học, đừng chơi bời lêu lổng với đám con nhà giàu trong trường nữa.
Nhưng những lời ngày đó Tưởng Đạc nói đã cắt đứt tất cả, nếu cô lại đi tìm anh thì giống như cô cố tình bám lấy.
Buổi trưa sau khi tan học, Lục U lấy từ trong cặp ra một cái phong bì màu xanh bạc hà, trong phong bì là bức thư mà “Sứ giả thời gian” gọi là “tôi của tương lai viết cho tôi của hiện tại”
Ban đầu cô đã quên mất thứ này, nhưng tối qua khi bảo mẫu dọn phòng đã lấy từ trong ngăn bàn của cô ra.
Thẩm Tư Tư thấy cô ngẩn người nhìn vào tờ giấy viết thư, thế là dứt khoát giật lấy tờ giấy viết thư trên tay cô: “Chồi ôi, ai lại có tâm hồn thiếu nữ thế này, dùng giấy màu xanh bạc hà viết một bức thư tình cho người ta cơ đấy.”
Lục U mặc kệ cô ấy lật ra xem, giải thích nói: “Không phải thư tình đâu.”
Thẩm Tư Tư nhìn vào dòng chữ được viết trên tờ giấy viết thư, nghi ngờ nói nhỏ: “ "Đừng buông tay anh ấy" là có ý gì thế?”
“Thuế IQ đấy.” Lục U nhún vai cầm lấy tờ giấy viết thư: “Có người nói là một bức thư đến từ tương lai, do tôi của tương lai viết cho tôi của hiện tại.”
Thẩm Tư Tư ngờ vực nói: “Trời má! Cái này mà cậu cũng tin à, tiền của con gái nhà giàu dễ lừa quá nhỉ.”
“Nên mới là thuế IQ đấy.” Lục U buồn bực nói: “Hơn nữa cũng chẳng phải tiền của tôi, là tiền của Tưởng Đạc đấy.”
“Hai người đều bị lừa à?”
“Không, chỉ có tôi thôi, anh ấy trả tiền để tôi mua nó.”
“Thế anh ấy cũng đọc thư của cậu rồi à?”
“Không, lúc đó chủ cửa hàng nói chỉ có thể xem một mình thôi.”
“Đúng là thuế IQ rồi, cậu quá ngây thơ.” Thẩm Tư Tư lại lật thư để xem rồi nói: “Nhưng mà… ý của cô ấy là gì thế, đừng buông tay anh ấy ra, buông ai ra cơ?”
“Tôi không biết.” Lục U cau mày, lắc đầu.
“Bình thường mấy cái thứ dùng để lừa bọn trẻ con không phải là "chăm chỉ học hành thì tương lai mới thi đậu đại học sao"... cái này chẳng có đầu đuôi gì cả.”
“Nên mới kỳ quái đó.”
“Thôi bỏ đi đi, đừng nghĩ nữa, sắp đến giờ phải tới hội trường nghe tọa đàm rồi.”
Thẩm Tư Tư lôi kéo Lục U bước ra khỏi cổng trường, đi về phía hội trường ở sân vận động đối diện.
Hôm nay nhà trường mời tới một chuyên gia sức khỏe tâm thần vị thành niên để giảng giải cho mọi người về “Giáo dục giới tính”
So với buổi tọa đàm về chữa cháy và an toàn, buổi tọa đàm này thu hút sự quan tâm của học sinh hơn, khi Lục U và Thẩm Tư Tư đến, toàn bộ khán phòng đã chật kín, hầu hết học sinh khối Mười một đều đến.
Lục U nhìn lướt qua đám người, cô thấy Tưởng Đạc đang ở hàng sau cùng vài người bạn.
Họ dường như không quan tâm đến bài giảng, chỉ cắm đầu chơi game trên điện thoại.
Đồng thời, Lục U còn phát hiện ra rằng, hàng ghế trước và hàng ghế sau của anh... hầu hết đều là con gái.
Mức độ nổi tiếng của Tưởng Đạc thậm chí ngay cả Ngụy Luân, học bá hotboy của trường cũng không thể sánh kịp.
Ngụy Luân bởi vì có ánh hào quang của học bá nên mới được chọn làm hotboy, nhưng trên thực tế, người đẹp trai nhất được các cô gái công nhận chính là Tưởng Đạc, không ai có thể sánh được.
Chỉ là lệ khí trên người anh quá nặng, ân trầm lại rất khó tiếp xúc, rất nhiều cô gái chỉ dám nhìn anh từ xa.
Nhưng có người chỉ dám nhìn từ xa thì cũng có người da mặt dày.
Nghe nói bắt đầu từ năm lớp Mười một, những cô gái theo đuổi anh đã xếp thành hàng dài tới trường trung học dạy nghề ở bên cạnh rồi.
Tâm tư Lục U đang bay tán loạn, không hề tập trung, nên không nhận ra bài giảng đã bắt đầu.
Cô giáo đã sử dụng PowerPoint và video để chiếu các bộ phận cơ thể của nam và nữ, đồng thời giải thích một cách đơn giản về sinh lý và tâm lý của tuổi dậy thì cho mọi người.
Lục U không quan tâm đến những thứ này bằng Thẩm Tư Tư ở bên cạnh.
Cô lặng lẽ quay đầu lại nhìn Tưởng Đạc ở hàng ghế sau.
Một vài nam sinh ở hàng ghế sau đã ngừng chơi game, đang mỉm cười đầy ẩn ý trước những bức ảnh về cơ thể nam và nữ trên PowerPoint.
Tưởng Đạc không cười.
Không biết có phải là ảo giác của Lục U hay không, cô cảm thấy Tưởng Đạc đang nhìn mình, nhưng anh không ngờ cô lại đột nhiên quay người lại, thế là ngay lập tức quay mặt đi chỗ khác.
Nhưng Lục U vẫn nhìn anh chằm chằm, có lẽ anh cũng cảm nhận được điều đó, nhưng ánh mắt vẫn nhìn sang bên cạnh, cố ý không nhìn cô.
Trước đây không nói chuyện, bây giờ thậm chí còn không muốn nhìn luôn.
Trong lòng Lục U nghẹn lại, cảm thấy hơi khó chịu.
Thực ra quan hệ của cô với Tưởng Đạc đã lạnh nhạt nhiều năm như vậy, theo lý mà nói nên buông tay từ lâu. Nhưng không biết tại sao, Lục U lại luôn quan tâm đến anh, mỗi lần nhìn thấy anh, tâm tình của cô đều sẽ nổi sóng.
Đúng là phiền chết đi được.
Lục U ép bản thân mình không nghĩ tới nữa, đặt sự tập trung vào bục giảng, chăm chú lắng nghe bài giảng của giáo viên.
Nửa tiếng sau, cô đột nhiên cảm thấy bụng dưới khó chịu, tính toán thời gian một chút, trong lòng cô thầm kêu không ổn. Lục U nhanh chóng đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi vào nhà vệ sinh ở hành lang bên cạnh hội trường.
Nhà vệ sinh trong hội trường sáng sủa sạch sẽ, không có một bóng người, Lục U đi vào buồng kiểm tra một chút, quả nhiên là bà dì đến thăm rồi.
Cô lo lắng gửi WeChat cho Thẩm Tư Tư —
U U Lộc Minh: “Tôi tới kì rồi, đang ở trong nhà vệ sinh, cậu có mang theo băng vệ sinh không?”
Thẩm Tư Tư muốn thi vào 985: “Không có.”
U U Lộc Minh: “Toang rồi.”
Thẩm Tư Tư muốn thi vào 985: “Chờ đã, tôi đi mượn giúp cậu.”
U U Lộc Minh: “Cảm ơn bé cưng!”
Lục U đợi khoảng mười phút, chân ngồi xổm đến nỗi tê rần, lúc này Thẩm Tư Tư gửi tin nhắn đến——
Thẩm Tư Tư muốn thi vào 985: “Tôi không mượn được, tôi đi mua ngay cho cậu đây. QwQ”
U U Lộc Minh: “Nơi này cách căng tin một cái sân vận động với ba tòa nhà dạy học đấy, xa lắm!”
Gần như đi qua cả trường rồi.
Thẩm Tư Tư muốn thi vào 985: “Hết cách rồi, chờ đấy, chị cưỡi phong hỏa luân đi.”
U U Lộc Minh: “Cảm động. QwQ”
……
Vào lúc Lục U định đứng lên cho bớt tê chân, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng gõ cửa, trái tim cô thắt lại, cô đáp: “Có người rồi!”
Chỉ có mình cô trả lời, sau đó là tiếng bước chân bước vào cửa.
Lục U cảm thấy kỳ quái, không thể là Thẩm Tư Tư được, Thẩm Tư Tư vào nhà vệ sinh nữ đâu cần gõ cửa. Đừng nói là Thẩm Tư Tư, bất cứ nữ sinh nào cũng không cần gõ cửa khi đi vào đây. Dù sao chỗ rửa tay cũng ở ngay bên cạnh.
Sau khi người nọ đi vào, nghe tiếng bước chân, hình như người đó không hề do dự mà bước đến chỗ của Lục U.
Sở dĩ Lục U đoán được người đó đi tới đây là bởi vì cô có thể nhìn thấy cái bóng của người kia qua một khe hở chừng sáu bảy phân ở phía dưới.
Trái tim của cô đột nhiên giật thót, cô hỏi: “Là ai thế?”
Người bên kia không nói gì mà nhét một túi băng vệ sinh lỏng vẫn còn mới qua khe cửa, có vẻ ba bốn miếng.
“Tư Tư à?”
Người bên kia vẫn không đáp lại lời cô, mà cô cũng không nhận gói băng vệ sinh kia, hai người cứ giằng co như thế...
“Là ai thế?” Lục U không buông tha nói: “Nếu không trả lời, tôi sẽ không cầm đâu.”
Mà đối phương dường như đã quyết tâm không nói lời nào, vẫn giữ nguyên tư thế đưa băng vệ sinh vào trong, cũng không tùy tiện đặt xuống đất, chỉ cầm ở trong tay.
Lúc này, Lục U mới chú ý tới bàn tay của người đó.
Đây là bàn tay cô rất quen thuộc, khớp xương chắc khỏe, mu bàn tay trắng nõn, lộ rõ những đường gân màu xanh dưới da.
Trước đây, cô đã cầm tay anh để so sánh với bàn tay nhỏ bé của mình không biết bao nhiêu lần, cảm thán rằng tay của con trai còn đẹp hơn tay của con gái thì cũng chỉ có mình Tưởng ca ca thôi.
Lục U biết những người bên ngoài là ai, cô lặng lẽ cầm lấy gói băng vệ sinh, mím chặt miệng, thấp giọng nói: “Cảm ơn ca ca.”
Ngoài cửa, bóng dáng thiếu niên dừng lại vài giây, sau đó vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT