Một đêm cuối tuần, tại một quán bar có tên "Vô tình gặp" bên ngoài đại học Thanh Phù, nhóm bạn thân Lục U, Thẩm Tư Tư và Tô Nhị tụ tập ở nơi thường tới này.
Nơi này rất ít người, không gian yên tĩnh, vắng lặng, ca sĩ ngồi trong góc gảy đàn guitar, dùng giọng hát khàn khàn, từ tính, đàn và hát một bài dân ca ở nơi xa xôi.
“Không có được bao giờ cùng là tốt nhất.” Thẩm Tư Tư vỗ bả vai Lục U: “Bạn thân, nhìn thoáng đi, tình cảm thực sự chẳng là gì đâu, cố gắng vì sự nghiệp mới là điều đúng đắn.”
Lục U gục xuống bàn, cằm gác lên khuỷu tay của mình, nhìn ly cocktail màu xanh nhạt trong chiếc ly hình tam giác, tâm tình… buồn bực.
Mặc dù cô biết Thẩm Tư Tư nói không sai, nhất là sau khi trải qua đoạn tình cảm thất bại với Hứa Trầm Chu, cô càng hiểu rõ tình cảm không bao giờ bằng sự nghiệp được.
Đạo lý đều hiểu cả, nhưng vẫn cảm thấy khó chịu.
Từ khi bắt đầu nhận ra mình thích Tưởng Đạc, cô đã biết loại cảm giác cuồn cuộn trong lòng này không hề giống loại tình cảm lưu luyến nơi thanh xuân vườn trường trong quá khứ kia.
Tưởng Đạc người đàn ông này, trên người anh có một sức mạnh giống như vực thẳm, có thể khiến một người phụ nữ yêu anh trong chớp mắt, và yêu anh không chút do dự.
Và thứ tình yêu đó qua mỗi một giây, mỗi một phút, mỗi một giây đều trở nên sâu sắc hơn.
“Tính cách anh ấy chính là như thế, bất cần đời, cảm giác mới mẻ qua đi rất nhanh.”
Lục U nghĩ đến nhóm bạn gái trước đây của Tưởng Đạc, nghĩ đến hoa khôi giảng đường xinh đẹp váy ngắn kia...
“Thậm chí tôi còn không phải người bạn gái quen trong thời gian ngắn nhất của anh ấy, người ngắn nhất chỉ bằng một bộ phim điện ảnh thôi.”
Tô Nhị cau mày, nói: “Không đến nỗi thế đâu, tôi nghe Hạ Minh Phi nói, Tưởng Đạc đối với cậu là thật, thật, thật đấy.”
Cô nói liên tục ba lần “thật”, Lục U cười khổ hỏi: “Thật, thật, thật, là có bao nhiêu thật đây?”
Tô Nhị nhớ lại rồi nói: “Bạn trai tôi nói, lúc học cấp ba ấy, không cần phải gặp cậu, chỉ cần vào tiết tự học buổi sáng nghe người khác đọc một câu "U u lộc minh, thực dã chi bình, ngã hữu gia tân, cổ sắt xuy sênh" [1] là anh ấy lập tức có phản ứng sinh lý, cậu nói anh ấy như vậy có phải là thật hay không.”
[1] Nằm trong bài thơ Lộc minh 1 của Khổng Tử:
U u lộc minh,
Thực dã chi bình.
Ngã hữu gia tân,
Cổ sắt xuy sênh.
Xuy sênh cổ hoàng,
Thừa khuông thị tương.
Nhân chi hảo ngã,
Thi ngã chu hành.
Dịch thơ:
Con hươu kêu hoà dịu
Để gọi nhau ăn cỏ bình ở đồng nội
Ta có nhiều tân khách tốt
Thì đánh đàn thổi sáo lên
Thổi sao thổi kèn lên
Hãy bưng cái rổ đựng hàng lụa để ta trao tặng tân khách
Những người mến thích ta
Hãy chỉ cho ta nẻo đường nào to tát (để ta noi theo.
“...”
Lục U đỏ mặt.
Thẩm Tư Tư cười nói: “Thiếu niên mười bảy, mười tám tuổi thì cái này quá bình thường mà, dù sao cũng không nhất định bởi vì câu ‘u u lộc minh’ kia.”
Lục U gật đầu tán thành: “Đúng rồi.”
Thẩm Tư Tư nói tiếp: “Đề nghị của tôi chính là một đao chặt đứt phiền não, đến tìm anh ấy hỏi rõ đi. Mọi người đều là người trưởng thành cả rồi, mấy thứ ngây ngô, yêu thầm phiền chết đi được.”
“Tôi cũng không thể chạy đến trước mặt anh ấy rồi hỏi thẳng là anh có thích em không chứ.” Lục U lẩm bẩm nói: “Nếu như anh ấy nói không thích, hoặc là hiện tại không thích, tôi sẽ... mất mặt đến thế nào chứ.”
“Không cần đi hỏi trực tiếp như thế, một người đàn ông thích một người phụ nữ thì có nhiều cách biểu hiện lắm.”
Thẩm Tư Tư nói xong, cầm điện thoại của Lục U lên, dùng ngón tay cô mở khóa, sau đó gọi cho Tưởng Đạc –
“Tam gia, tôi không phải Lục U, tôi là Thẩm Tư Tư, Lục U uống say rồi, tôi với Tô Nhị không gọi được cô ấy, anh tới đón cô ấy được không?”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Tư Tư chớp mắt với luc: “Xong rồi, anh ấy sẽ tới.”
Lục U thấy vậy thì vội vàng uống một hơi cạn sạch ly cocktail trước mặt: “Tôi không giả vờ được đâu, say hay không say người đàn ông kia chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhận ra.”
“Thế thì uống nhiều một chút.” Thẩm Tư Tư lại gọi cho cô một ly rượu.
Đợi được khoảng hai mươi phút, nhưng người đi vào "Vô tình gặp" không phải là Tưởng Đạc, mà là Lục Ninh mặc áo lên trắng.
Sau khi lên đại học, gương mặt Lục Ninh ngày càng sắc nét, khí chất cũng nổi bật hơn, không còn là cậu thiếu niên hướng nội, khiêm tốn bị kỳ thi đại học và gánh nặng ép đến không thở nổi kia nữa.
Sau khi vào học viện nghệ thuật, hơi thở thanh xuân trên người cậu không thể che giấu được, tựa như cây mẫu đơn vào tháng Tư, thoáng cái đã nở rộ.
Cậu rất phù hợp với chuyên ngành hiện tại. Là lực lượng dự bị của giới giải trí, thiên phú trên phương diện đàn dương cầm cũng tạo thêm cho cậu không ít màu sắc, phát triển thêm về ca hát, vũ đạo, diễn xuất, khả năng nổi tiếng rất lớn.
“Sau em... lại tới đây?” Lục U không hiểu nhìn Lục Ninh.
“Anh Tưởng Đạc gọi cho em, đúng lúc em đã ở trường, cũng gần nên tới đón chị về nhà.”
Lục Ninh đánh giá Lục U: “Không phải uống say à, sao em nhìn chị tỉnh táo thế.”
“Anh... anh ấy bảo em tới?”
“Đúng á.”
Trái tim Lục U bị một cây kim dài đâm vào, nhói lên đau đớn.
Thẩm Tư Tư nhìn mắt Lục U đã đỏ bừng, cô nói: “Cũng phải, nãy tôi gọi điện thì nghe thấy bên kia ồn ào lắm, chắc đang tra án thôi, vị gia kia là người bận rộn mà.”
Lục Ninh cầm cốc cocktail của Lục U lên, uống nốt chỗ còn lại mới nói: “Đâu có, anh Tưởng Đạc nói anh ấy phải ngủ trước mười giờ, không tới được.”
Thẩm Tư Tư lườm Lục Ninh một cái, lúc này Lục Ninh mới phản ứng kịp, vội nói: “À, đúng rồi, anh Tưởng Đạc bận nhiều việc mà, thế nên không mới tới được.”
Lục U nhìn mấy người bọn họ, mỉm cười: “Không cần phải diễn với chị, có gì đâu chứ, coi như chị tự mình đa tình đi.”
Nói xong, cô cầm túi dứt khoát quay lưng rời đi.
Lục Ninh vội vàng đuổi theo cô, đồng thời không nhịn được quay đầu nhìn Thẩm Tư Tư: “Chị cũng về sớm đi, đừng uống rượu nữa.”
“Thằng nhóc xấu xa quản chị cậu cho tốt đi, đừng có quản tôi.”
Gió thu hơi lạnh, Lục U mặc ít, bóng lưng gầy lảo đảo đi dưới ánh đèn neon nơi phố phường náo nhiệt.
Lục Ninh đuổi kịp Lục U, cởi áo khoác của mình mặc vào cho cô: “Bởi vì trường học gần quán bar nên anh Tưởng Đạc mới gọi em mau đến đây đón chị về nhà.”
Lục U bước đi nhanh hơn, ngữ điệu tăng thêm vài phần không khách khí: “Anh ấy bảo em làm gì thì em làm cái đó, nghe lời như vậy cơ à?”
Lục Ninh ngại ngùng cười cười: “Thì bởi vì anh ấy là anh Tưởng Đạc mà.”
“Chị còn là chị em đấy, đã thấy em nghe lời chị bao giờ đâu.”
“Cho nên không phải em đến đón chị rồi đấy sao.” Lục Ninh nói: “Chị là chị ruột của em, cho nên anh ấy cũng xem như chồng của chị ruột em rồi.”
“Anh ấy là anh rể nhà nào của em hả! Sau này em ít đùa kiểu này lại đi, nhà chúng ta bây giờ đã thành ra như vậy, em mở miệng đã gọi anh rể, người khác còn tưởng chúng ta vẫn một lòng muốn trèo cành cao, muốn bám vào nhà họ Tưởng đấy.”
Nụ cười trên mặt Lục Ninh dần biến mất: “Em... em không có ý đó, bởi vì đó là anh Tưởng Đạc chứ không phải người khác, anh ấy vẫn đối xử rất tốt với chị, cho nên em mới nghĩ hai người sẽ... sẽ đến với nhau.”
“Lục Ninh, chị không xứng, gia đình chúng ta cũng không xứng. Bây giờ em đã biết rồi, về sau ít đùa kiểu này đi.”
Lục Ninh vẫn còn bản tính thiếu niên nông nổi, nghe thấy Lục U nói như vậy, cậu bất bình thay cho Tưởng Đạc: “Anh ấy là ai trong lòng chị rõ ràng nhất, chị nói như vậy có ý gì chứ.”
Ánh mắt Lục U mang theo men say, khóe miệng mang theo ý cười lạnh nhạt: “Em tưởng rằng em hiểu anh ấy lắm à?”
Nhiều năm như vậy, cô chưa từng hiểu rõ anh.
Hiện tại, càng là như vậy.
“Chị, chị nói như vậy thật sự vô lương tâm, trước đây anh Tưởng Đạc giúp đỡ chúng ta bao nhiêu chứ.”
“Vậy em đi làm em trai của anh ấy đi.”
“Đi thì đi!” Lục Ninh cũng tức giận: “Hơn nửa đêm vội vàng chạy tới đây, chị tưởng em rảnh lắm à.”
“Chị bảo em đến à.” Lục U quay lưng về phía cậu, giơ tay lên, giễu cợt nói: “Đúng rồi, ngủ là việc lớn, thế em về ngủ đi, đừng chần chừ nữa.”
Lục Ninh nhìn bóng lưng chị gái đi xa, trong lòng cũng có chút đau đớn.
Ầm ĩ thì ầm ĩ, cãi nhau thì cãi nhau, cuối cùng vẫn là người thân chung một dòng máu.
Cậu chạy chậm đuổi theo, nắm lấy tay Lục U.
Lục U giằng vài lần cũng không giằng ra, còn nghe cậu nói: “Tâm trạng chị không tốt thì xả lên người em làm gì chứ, em quá là vô tội luôn.”
“Tâm trạng chị có không tốt đâu.” Lục U mặc kệ cậu nắm tay, còn mạnh miệng nói: “Đơn hàng của Lộc Phong càng ngày càng nhiều, đã dần đi vào quỹ đạo rồi, tháng Mười hai còn được mời tham gia cuộc họp thường niên của ICLO, không có bất kỳ thương hiệu nào có thể phát triển nhanh trong một thời gian ngắn như vậy. Chị... chị sao lại không vui chứ, chị rất vui là đằng khác.”
“Chị của em rất lợi hại.”
Lục U bị cậu nắm tay, dứt khoát dùng ống tay áo của cậu lau lau khóe mắt.
“Đúng thế, chị lợi hại như thế, chị xứng với bất kỳ ai.”
Lục Ninh biết, mặc dù chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài, nhưng hiện tại đứng trước mặt Tưởng Đạc, Lục U cũng bắt đầu có chút... tự ti.
Cho nên chị ấy mới cố gắng muốn chứng minh bản thân mình, cố gắng trong vòng nửa năm trả hết mười triệu.
Lục Ninh ôm lấy bả vai cô, thoải mái nói: “Đương nhiên, nói không khoa trương chứ, bất kỳ ai có thể lọt vào mắt xanh của chị em thì đó phúc khí mấy đời nhà anh ta đó.”
Lục U bị cậu chọc cười: “Em biết ăn nói quá nhỉ, nói nhiều thêm chút đi.”
Lục Ninh thấy tâm trạng cô đã khá hơn một chút, cậu lại nói: “Ban nãy anh Tưởng Đạc gọi cho em bảo đưa chị về chung cư, còn dặn phải cẩn thận, cùng chị vào thang máy, đồng thời phải nhìn chị đi vào nhà, bởi vì người nơi đó phức tạp.”
“Lục Ninh, chị với anh ấy không có gì cả, đừng đoán mò nữa.”
Lục Ninh nghe lời không nói thêm gì nữa, dang hai cánh tay ra, tặng cô một cái ôm: “Chị của em là chị gái tốt nhất thiên hạ.”
Lục U mỉm cười: “Bằng vào mấy lời này của em, chị nhất định sẽ khiến em trở thành phú nhị đại một lần nữa.”
“Thôi đi.” Cậu vỗ vào gáy Lục U: “Em làm phú nhị đại hơn mười năm rồi, cũng không vui lắm. Dù sao bây giờ mỗi ngày đều có mục tiêu để nỗ lực, cảm giác tràn đầy hy vọng.”
“Thế mục tiêu của em là gì thế?”
Lục Ninh nhìn cô, trong ánh mắt đen nhánh xuất hiện tia sáng như có như không: “Trở thành superstar.”
“Để kiếm tiền à.”
“Đương nhiên... không chỉ vì nguyên nhân đó.”
Lục Ninh ngượng ngùng gãi đầu, trong lòng cậu chôn giấu một bí mật.
Cậu muốn trở thành star duy nhất trong mắt một người.
...
Tháng Mười, Lộc Phong tung ra bộ sưu tập Thu Đông mới, vừa mới xuất hiện trên cửa hàng online đã bị người người tranh đoạt, lượng tiêu thụ tốt đến kinh người.
Đặc biệt là những thiết kế át chủ bài mới, trực tiếp xông thẳng lên top đầu trên bảng xếp hạng của nền tảng ICLO, hơn nữa thương hiệu Lộc Phong gần như chiếm lĩnh cả bảng.
Nhìn báo cáo phân tích tiêu dùng của quý mới nhất, ngay cả Phó Ân không nhịn được mà cảm khái, thương hiệu Lộc Phong này mang theo khí thế hung hăng giống như người sáng lập của nó, làm cho cả giới không thể không choáng váng.
Cùng lúc đó, cửa hàng bán lẻ đầu tiên của Lộc Phong cũng được đưa vào hoạt động. Cửa hàng được đặt tại trung tâm thương mại Thế Kỷ, trung tâm thương mại lớn nhất ở thành phố Thanh Phù, doanh số ngày đầu tiên đã bùng nổ, các cô gái đến đây xem đều khen ngợi không dứt, thậm chí còn có không ít người nổi tiếng trên mạng đến đây để check-in.
Phòng thiết kế Lộc Phong bắt đầu tiến hành mở rộng, mời thêm vài nhà thiết kế nổi tiếng trong nước gia nhập vào, đồng thời cũng thành lập phòng thị trường, phòng kinh doanh, phòng tài chính... từ một phòng thiết kế nho nhỏ trong quá khứ mở rộng thành quy mô một công ty thật sự.
Lục U dành thời gian nửa tháng để bình ổn tâm trạng của mình, đem toàn bộ tâm trí dồn vào công việc.
Chuyện lớn chuyện nhỏ trong phòng thiết kế, từ kiểu dáng mũ áo đến cắt may, rồi đến cả vấn đề tuyển và huấn luyện người mẫu đều do một tay cô lo liệu.
Chỉ khi khiến mình liên tục bận rộn với công việc, cô mới không còn tâm trí nghĩ chuyện khác, một chút cũng không.
Đoạn tình cảm còn chưa bắt đầu, cũng là đoạn tình cảm mà cô ngày đêm ngày mong ngóng, giống như một viên đá rơi vào trong nước, tạo thành vài gợn sóng lăn tăn. Nhưng mà, viên đá rơi vào nước rồi thoáng chốc cũng biến mất.
Xế chiều hôm nay, trong phòng chụp ảnh người mẫu, Lục U nhìn thấy một người mẫu mới tuyển trông hơi quen mắt, nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu rồi.
Vóc dáng người này tất nhiên không có để nói, cao gầy mảnh mai, lớp trang điểm đậm, vô cùng có khí thế, rất thu hút ánh nhìn của người khác.
Lục U hỏi trợ lý Tiểu Lưu: “Người mẫu ở giữa kia khí chất không tồi nhỉ.”
“Mới thuê đấy.” Phụ tá Tiểu Lưu giải thích: “Em cũng cảm thấy cô ấy không tệ, cực kỳ ăn ảnh luôn, cũng rất phù hợp với phong cách gợi cảm mùa này của chúng ta.”
“Cô ấy là người mẫu chuyên nghiệp à?”
“Đương nhiên là chuyên nghiệp rồi, tổng giám đốc Thượng có yêu cầu rất cao với người mẫu, sẽ không dùng người mới không có kinh nghiệm đâu.”
Lục U gật đầu: “Cô ấy tên là gì?”
“Dương Đại Tịch, bọn em đều gọi là Dạ Sắc.”
“Ừ.”
Cái tên này Lục U cũng không quen, nhưng không biết vì sao, cô nhìn cái người tên Dương Đại Tịch này rất quen, nhất định là đã gặp rồi.
Nhưng nghi ngờ cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, có mấy người mẫu xảy ra vấn đề về số đo trang phục, Kiều Tây Oánh đã đi xuống xưởng rồi, bây giờ cũng không có nhà tạo mẫu ở đây, Lục U đành tự mình ra trận, sửa chữa số đo của mấy người mẫu này.
“Là cô sao?”
Một giọng nói truyền đến từ phía sau, Lục U ngừng công việc may vá trên tay, ngẩng đầu nhìn về hướng giọng nói kia.
Hóa ra Dương Đại Tịch vừa mới chụp ảnh xong, đang đứng cạnh cửa dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn cô: “Là... Lục U à?”
“Cô biết tôi sao?”
“Trước đây chúng ta từng gặp mặt rồi, cô quên rồi sao? Ở trường Trung học Số 1 Thanh Phù ấy, khi đó tôi với Tưởng Đạc ở bên nhau.”
Trái tim Lục U chợt nảy lên đập vào lồng ngực, lúc này mới nhớ lại, ngay cả hình dáng của cô ta Lục U cũng quên rồi, chỉ nhớ cái váy ngắn cô ta mặc rất đẹp.
Là một trong các “bạn gái cũ” của Tưởng Đạc, hoa khôi giảng đường trường trung cấp nghề [2].
[2] Trường trung học dạy nghề: Một kiểu trường giáo dục nghề nghiệp ở Trung Quốc, điểm khác biệt giữa trường trung học dạy nghề và trường trung học phổ thông thông thường là trường trung học dạy nghề tập trung vào đào tạo cán bộ kỹ thuật trung cấp và cán bộ quản lý, công nhân kỹ thuật trung cấp và học viên.
Không hiểu sao Lục U cảm thấy hơi xấu hổ: “Sao cô lại biết tên tôi?”
“Sao lại không biết chứ, cô không phải là... tiểu thanh mai của Tưởng Đạc sao, lúc ấy làm gì có ai không biết cô chứ.”
Cô hoa khôi giảng đường này đã khiến Lục U canh cánh trong lòng rất nhiều năm, lúc không chuyện gì còn lấy ra để trêu Tưởng Đạc vài câu.
Nhưng thực tế, địch ý của Dương Đại Tịch đối với Lục U hình như so với “canh cánh trong lòng” của cô càng sâu hơn.
Năm đó, người nào không biết Tưởng Đạc có một tiểu thanh mai không cầm được, lại chẳng thể bỏ được.
Người nào không biết sau mỗi lần Lục U đến tìm anh thì Tưởng Đạc lại ngồi một chỗ ngây người rất lâu, thuốc lá hết điếu này đến điếu khác, không ai dám đến quấy rầy.
Dương Đại Tịch đã từng đố kị đến mức điên cuồng với Lục U, nhưng sau này, cô ta lại không ghen tị nữa.
Ở cùng vạch xuất phát, thực lực tương đương thì mới có thể đố kị.
Nhưng cô ta dần phát hiện, trên cán cân trong lòng Tưởng Đạc, cô ta căn bản không thể sánh được với Lục U, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không thể.
Bởi vì, trong lòng Tưởng Đạc căn bản không hề cán cân, cô gái kia đã chiếm lấy toàn bộ trái tim của anh.
Mà buồn cười chính là, Tưởng Đạc chưa từng giấu giếm, ai cũng biết điều này cả.
Nhưng kể cả khi biết rõ, những cô gái kia vẫn tự nguyện ở bên anh, hoặc là vì hư vinh, hoặc là vì dáng vẻ đẹp trai, hoặc là vì gia thế của anh... bất kể là người nào anh đều không cự tuyệt.
Đối với anh mà nói, thế giới này chỉ có hai kiểu phụ nữ, Lục U và những người phụ nữ khác.
Nếu không phải Lục U, thì ai cũng giống nhau.
- -
Dương Đại Tịch đánh giá Lục U, bề ngoài cô dường như cũng không thay đổi mấy, chỉ là đường nét gương mặt nảy nở so với trước đây, mặc dù không phải tướng mạo mà người khác vừa nhìn đã cảm thấy kinh diễm, nhưng cũng có thể khiến người ta không thể rời mắt đi được.
Đối với gương mặt của mình, Dương Đại Tịch vẫn khá tự tin, nhưng sau khi nhìn thấy Lục U, trong lòng cô ta vẫn mơ hồ cảm thấy không thể sánh bằng.
“Lục U, bây giờ cô đang làm ở Lộc Phong à?”
“Ừ.”
“Trùng hợp ghê, tôi cũng thế.” Dương Đại Tịch đưa tay ôm lấy khuỷu tay còn lại, đánh giá cô: “Cô là... nhà tạo mẫu à?”
“Hả...”
Tới tận bây giờ Lục U cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày cô và hoa khôi giảng đường đứng nói chuyện, hàn huyên với nhau.
Đang như vậy thì có một người mẫu vội vàng đi tới tìm Lục U: “Chị U, sau lưng em vẫn hơi rộng một chút, phiền chị chỉnh lại hộ em với.”
Lục U lập tức sửa lại phần lụa sau lưng cho cô gái đó
Dương Đại Tịch nhìn Lục U, khóe miệng cong lên, có vài phần lạnh lùng chế giễu: “Tôi nhớ năm đó thành tích của cô năm đó cũng thuộc hàng top của Trung học Số 1 Thanh Phù mà, sao bây giờ...”
Lục U nghe ra sự coi thường trong lời của Dương Đại Tịch, cô liếc cô ta, từ ánh mắt Dương Đại Tịch có thể nhìn ra sự khinh thường.
“Tôi hiện tại làm sao thế?”
“Thì... cảm thán một chút thôi.”
Dương Đại Tịch nở nụ cười: “Mấy người thành tích tốt như các cô, năm ấy cũng coi thường trường trung cấp nghề, nhưng bây giờ tôi đã xuất hiện trước ống kính, tiền lương cũng không thấp, có thể thấy thành tích không thể quyết định được tất cả.”
“Thành tích đúng là không thể quyết định tất cả, đương nhiên tiền lương cao hay thấp cũng không thể quyết định giá trị của một người.”
“Chính xác, đây chính là một câu nói có thể an ủi bản thân mình, nhất là với những người có thân phận như cô.”
Dương Đại Tịch khinh thường thân phận của Lục U ra mặt.
Mấy năm cô ta lăn lộn trong giới người mẫu, nịnh cao đạp thấp là chuyện bình thường, cho nên cô ta nói chuyện cũng không hề giữ kẽ, sẽ không cân nhắc đến cảm nhận của người khác, càng không biết cách tôn trọng người khác.
Đúng lúc này, chị Vương phụ trách chụp ảnh cho người mẫu đi tới, vừa hay nghe được mấy lời này của Dương Đại Tịch, chị ấy sợ đến nỗi linh hồn nhỏ bé sắp dọn nhà đi mất, vội vàng qua đây, trách móc: “Daisy, cô đang nói bậy gì thế!”
Dương Đại Tịch vừa nhìn thấy chị Vương thì lập tức đổi giọng, nịnh nọt hỏi thăm: “Chị Vương, chị xem shoot ảnh vừa chụp có được không, Lộc Phong có dùng được không?”
“Có thể dùng hay không không phải do tôi quyết định, người quyết định là tổng giám đốc Lục, tất cả ảnh chụp của người mẫu đều phải qua tay cô ấy.”
Dương Đại Tịch cười khoác lấy tay chị Vương, giả vờ thân mật làm nũng: “Vậy phiền chị Vương ở trước mặt tổng giám đốc Lục nói giúp em vài câu nhé, em tin sau khi anh ấy [3] nhìn thấy hình của em sẽ rất thích.”
[3] chị Vương nói là 她ta1= cô ấy, Dương Đại Tịch tưởng là 他ta1= anh ấy)
Chị Vương lạnh lùng bỏ tay cô ta ra: “Sao cô không tự đi nói mà lại muốn tôi nói. Tổng giám đốc Lục đang ở trước mặt cô đấy, tự cô nói đi, tôi mặc kệ.”
Cả người Dương Đại Tịch ngây ra, nhìn Lục U đang ngồi trước máy may giúp người mẫu sửa quần áo.
Ánh mắt cô chăm chú, kiên nhẫn giải quyết vấn đề của từng người mẫu, vừa nghiêm túc lại hiền hòa.
Dương Đại Tịch không thể tin được, cô lại là tổng giám đốc Lục “cực kỳ nghiêm khắc, yêu cầu rất cao” trong miệng những người mẫu kia!
Sự châm chọc, khiêu khích vừa rồi của Dương Đại Tịch có thể khiến cô ta trực tiếp đâm đầu xuống đất chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT