Không lâu sau, hai nam sinh ngược đãi mèo trong trường đã bị cảnh sát dẫn đi với tội danh nghi ngờ truyền bá video bất hợp pháp để kiếm tiền.
Trường học cũng lập tức đưa ra thông báo đuổi học hai người bọn họ.
Sóng trước chưa lặng, sóng sau lại tới.
Sắp đến thời điểm Lục Ninh thi đại học, người trong nhà đều khẩu trương, rất sợ chỉ một chút gió thổi cỏ lay sẽ khiến cậu phân tâm.
Vậy mà chủ nợ của nhà họ Lục cứ chọn đúng lúc này để tìm tới nhà, yêu cầu Lục U trong vòng ba tháng phải trả hết số nợ mười triệu tệ.
Thủ đoạn đòi nợ của mấy người đó cũng rất quá đáng, hắt sơn vào cửa nhà, còn viết lên đó mấy chữ “thiếu nợ thì phải trả tiền, chuyện bình thường ở đời”, dùng những cách thức cực kỳ hạ lưu gây áp lực cho nhà họ Lục.
Nhìn thấy những dòng chữ đỏ này, Lục Vân Hải tức giận thiếu chút bệnh cao huyết áp tái phát, suýt chút nữa đã báo cảnh sát.
Lục U vội vã chạy về nhà.
Người đàn ông tới thu nợ tên là Hoàng Khẳng, lý do anh ta đưa ra cũng rất thẳng thắn –
“Nghe nói cô ở trong buổi đấu giá của Thời trang Mosha kiếm được không ít, chắc cũng không thiếu chút tiền này của chúng tôi chứ.”
Trong buổi đấu giá của Mosha đúng là Lục U bộc lộ tài năng kiếm được một khoản tiền. Nhưng mấy kẻ này không biết, bản thiết kế tốt nghiệp kia cũng chỉ bán được một triệu tệ, hơn nữa hơn 90% đã trả lại cho Tưởng Đạc rồi, là làm còn tiền để dành chứ.
Lục U nhìn mấy tên đàn ông chặn trước cửa nhà, cô biết bọn họ đều là mấy tên chuyên đi đòi nợ được chủ nợ mời tới, không dễ trêu chọc.
Nếu cô mà không trả thì nhất định sẽ làm ra những hành vi quá khích.
Bây giờ là thời điểm mấu chốt để em trai thi đại học, Lục U cũng không muốn gây thêm rắc rối, nói: “Tiền tôi sẽ sớm gom đủ, mời các anh lập tức rời đi.”
Hoàng Khẳng cười nói: “Tôi tin tưởng thực lực của đại tiểu thư nhà họ Lục, nhưng mà, khoản nợ này chính là một quả cầu tuyết, lãi chồng lãi, xin hãy dành thời gian trong vòng ba ngày thanh toán hết cả tiền vay và lãi nhé.”
“Được.”
Lục U trầm mặt, đáp ứng mấy người đó.
Lục Vân Hải kéo ống tay áo Lục U, thấp giọng hỏi: “Nhà chúng ta... làm gì có nhiều tiền như vậy?”
Lục U lắc đầu, dùng ánh mắt nói với bố, cô sẽ nghĩ cách.
Bây giờ chuyện lớn nhất chính là việc thi đại học của Lục Ninh, tuyệt đối không thể để những tên lưu manh này làm bậy trước cửa nhà ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu.
...
Xế chiều hôm đó, Lục U gọi cho Thượng Nhàn Thục, người cô đã lâu không liên lạc để nói cho bà ấy biết, cô đã suy nghĩ kỹ, đồng ý hợp tác với bà ấy cùng mở phòng thiết kế thời trang.
Vốn dĩ ban đầu cô còn do dự, cảm thấy việc mình mở phòng thiết kế có quá nhiều mạo hiểm. Nhưng cũng như những gì Thẩm Tư Tư phân tích, hoặc là trở thành người làm công 996 cho công ty, hoặc là liều một lần, thất bại thì mất hết tất cả, thành công thì Đông Sơn tái khởi.
Tình cảnh hiện tại của Lục U đã không còn nhiều thời gian để cho cô suy nghĩ nữa rồi.
Nhận được điện thoại của Lục U, Thượng Nhàn Thục lập tức hẹn gặp cô ở quán cà phê, bàn bạc sơ bộ về các công việc của phòng thiết kế.
“Định hướng tương lai của Thượng phu nhân là hy vọng làm trang phục xa xỉ. Nhưng nhìn vào tình hình hiện tại, chúng ta không đủ nền móng, cũng không thiếu thốn tài chính, cho nên định hướng của phòng thiết kế này sẽ không cao.”
Lục U đã phác thảo phương án cả đêm, cô đưa cho Thượng Nhàn Thục: “Vì vậy định hướng của chúng ta hiện tại sẽ nhắm đến thị trường tiềm năng nhất chính là trang phục nam nữ theo trào lưu. Đồng thời sử dụng sàn thương mại điện tử cùng với việc we media [1] đang phát triển để tiến hành tiêu thụ, đây là kế hoạch sơ bộ của cháu.”
[1] We media: Thuật ngữ chung cho phương tiện truyền thông còn được gọi là "phương tiện truyền thông cá nhân." Bao gồm BBS (hệ thống bảng thông báo điện tử), Blog, Podcast, mạng xã hội, GroupMessage,...
Trang phục xa xỉ cần bối cảnh lịch sử, không phải lĩnh vực mà mấy người vừa lập nghiệp như bọn họ có thể khiêu chiến được.
“Tên thương hiệu em đã nghĩ được chưa?”
“Nghĩ xong rồi ạ, tên là Lộc Phong.”
“Tên này không tồi.” Thượng Nhàn Thục nhìn Lục U, tán thưởng nói: “Mấy ngày này chị cũng đang suy nghĩ, không sợ em chê cười, trên tay chị cũng chỉ có không đến mười triệu tệ, căn bản không thể làm được việc làm ăn lớn như thế. Cứ làm như em nói đi, chúng ta đi từng bước một, đầu tiên làm trên sàn thương mại điện tử trước, làm danh tiếng của Lộc Phong phổ biến đã.”
Lục U thở phào nhẹ nhõm, trước cứ sợ Thượng phu nhân không đồng ý, hiện tại có thể thấy người hợp tác cùng cô cũng là người có thể nghe được lời góp ý.
“Mặc dù chỉ là bán online, nhưng em cũng hy vọng có thể sở hữu sự khác biệt không thể trộn lẫn trên thị trường.”
Lục U đẩy phương án của mình tới tay Thượng Nhàn Thục: “Vì vậy bất kể là thiết kế hay việc cắt may, em đều sẽ kiểm soát chặt chẽ và đưa ra phong cách thiết kế của riêng mình.”
“Đây chính là cái chị mong muốn.” Thượng Nhàn Thục mỉm cười nhìn Lục U: “Nếu chỉ là việc buôn bán quần áo bình thường chị cũng sẽ không cần dùng cách chia cổ phần để mời một tượng Phật lớn như em đi theo rồi. Chỉ cần tùy tiện lấy hàng, mở một cửa hàng trên mạng bán quần áo, mời người mẫu chụp ảnh, lại mua thêm quảng cáo, rất dễ dàng phát triển.”
Nguyên nhân Thượng Nhàn Thục nhìn trúng Lục U chính là bởi vì thiên phú và tài hoa của cô ở trên phương diện thiết kế thời trang, thậm chí còn có cả tham vọng của cô.
Cô gái nhỏ này sau này cũng không phải người tầm thường.
Thứ cô muốn làm là xây dựng thương hiệu thời trang của mình, là làm sống lại toàn bộ giang sơn của Lục thị.
Cho nên, thay vì nói Thượng Nhàn Thục cho Lục U cơ hội, chẳng bằng nói Thượng Nhàn Thục đầu tư vào Lục U, ngày sau có thể được chia một bát canh.
Cả một buổi chiều, Lục U cùng Thượng Nhàn Thục bàn bạc cặn kẽ phương hướng phát triển của phòng thiết kế.
Nhiệm vụ chủ yếu hiện tại chính là mời chào một ít nhân tài may đo cùng vận hành cửa hàng online, đưa phòng thiết kế đi vào hoạt động.
“Kỳ thực, em mãi không liên lạc với chị làm chị nghĩ em không có hứng thú với đề nghị của chị đấy.”
Thượng Nhàn Thục nhìn Lục U, cười tủm tỉm: “Dù sao nhân tài của Học viện Nghệ thuật Thanh Phù, sau khi tốt nghiệp tất nhiên sẽ có không ít công ty thời trang muốn tranh cướp. Tới chỗ chị chính là đánh cược một phen.”
Nếu đã quyết định hợp tác, Lục U cũng không e dè mà thẳng thắn: “Em cần tiền, hơn nữa còn là một khoản tiền lớn.”
Nếu cô đến công ty thời trang làm từ vị trí thấp nhất đi lên, thì dù muốn làm nhà thiết kế chính cũng cần thời gian mấy năm, hơn nữa tiền lương căn bản không thể chèo chống đống nợ trên người cô được.
Đúng như lời Thượng Nhàn Thục, cô tới đây chính là tự đánh cược, nếu như thắng thì cuộc đời cô từ nay sẽ có khởi sắc.
Thượng Nhàn Thục nghe vậy, lập tức nói: “Em cần bao nhiêu tiền? Chị có thể nghĩ cách cho em.”
Lục U lắc đầu, mỉm cười nói: “Không cần đâu ạ, cảm ơn chị, Thượng phu nhân, cứ để chúng ta giữ nguyên quan hệ hợp tác bình thường đi ạ.”
Thượng Nhàn Thục cũng không miễn cưỡng cô, hơn nữa sự trợ giúp của chị ấy cũng có hạn.
Trong mắt người khác thì chị ấy là bà chủ gia đình giàu có, nhưng trên thực tế, dựa vào tiền tiêu vặt mà nhà chồng cho hàng tháng thì chị ấy cũng không dư dả gì, đây cũng là nguyên nhân chị ấy muốn tự tạo sự nghiệp của chính mình.
Sau khi Lục U chào tạm biệt Thượng Nhàn Thục, cô nắm chặt điện thoại, đứng ở đầu đường do dự rất lâu.
Cuối cùng, lại như cố lấy dũng khí mà gọi điện thoại cho Tưởng Đạc.
Tưởng Đạc đang bị Tưởng Tư Địch khóa trong phòng tổng giám đốc, nhìn thấy màn hình điện thoại sáng lên, đáy mắt anh hiện lên tia sáng.
Không có gì bất ngờ xảy ra. Cuộc điện thoại này anh đã bắt đầu đợi từ tối hôm qua.
Anh nhận điện thoại, bên trong truyền đến giọng nói lo lắng không yên của cô gái nhỏ: “Tưởng Đạc, anh có đang bận không?”
“Đang họp.”
“À, vậy anh làm việc trước đi, một lát nữa em tìm anh.”
“Không cần, em nói đi, anh nghe được.”
Giọng điệu trầm thấp của Tưởng Đạc khi nói chuyện không hiểu sao khiến người ta có cảm giác dịu dàng.
Lục U đi đi lại lại tại chỗ, cắn răng, khó khăn nói: “Tưởng Đạc, em muốn tìm anh mượn chút tiền.”
“Bao nhiêu?”
“Mười triệu.”
Mười triệu, đối với nhà họ Tưởng mà nói số tiền này chẳng qua là chín con trâu mất một sợi lông, nhưng đối với người bình thường mà nói, có thể là một khoản lớn mà cả đời không thể kiếm được.
“Em biết như vậy không ổn cho lắm, nhưng em trai em sắp thi đại học rồi, em không thể để chủ nợ ngày nào cũng tới nhà được.” Khi Lục U nói chuyện, giọng cô không ngừng run rẩy: “Em nghĩ... anh có thể sẽ bằng lòng giúp em.”
Anh cười nhạt: “Đối với quan hệ của chúng ta em có lòng tin quá nhỉ.”
“Anh là người bạn tốt nhất của em rồi.”
“Ừ.” Anh hơi nghiến răng nghiến lợi nói: “Chúng ta thực sự là... bạn bè tốt nhất.”
“Em sẽ mau chóng trả lại cho anh, cũng sẽ không để anh vô duyên vô cớ giúp đỡ đâu, ở trong phạm vi nhất định, tiền lãi tùy anh định.” Lục U cũng đã nghĩ xong điều kiện: “Em đang khởi nghiệp, không nhất định sẽ thành công, em sẽ cố gắng thử xem, em cũng có thể đưa cổ phần của em cho anh.”
Tưởng Đạc không lập tức đáp ứng cô mà nói: “Tới công ty gặp mặt nói chuyện đi.”
“Vâng.” Lục U ngoan ngoãn đáp: “Bây giờ em sẽ tới.”
“Lúc đến mà anh vẫn đang họp thì bảo trợ lý dẫn em đến phòng khách của anh, kẹo và bánh trên bàn em cứ ăn thoải mái.”
“Ừ.”
- -
Nhìn nụ cười trên khóe miệng Tưởng Đạc, dưới bàn làm việc, Tưởng Tư Địch dùng sức đạp anh một cái, dùng ánh mắt nhắc nhở anh: “Đang họp đấy, nghiêm túc tí đi!”
Tưởng Đạc thu lại nụ cười, nhưng chưa được nửa phút, khóe mắt lại nở hoa rồi.
Tưởng Tư Địch:...
Ngay cả giám đốc tiếp thị đang báo cáo cũng suýt nữa quên mất cần nói gì, vì nhìn thấy khuôn mặt không giấu được vui vẻ của vị tổng giám đốc xưa nay vốn nghiêm túc.
Tưởng Tư Địch lại gần Tưởng Đạc, thấp giọng hỏi: “Trúng số độc đắc à?”
Mà cười như chó thế.
“Không phải giải độc đắc.”
Nhưng so với giải độc đắc còn làm anh hạnh phúc hơn.
Tưởng Đạc cúi đầu nhìn một loạt meme hình mèo nói cảm ơn mà cô gửi cho anh, ánh mắt dịu dàng.
“Em muốn kết hôn rồi.”
- -
Bên ngoài phòng làm việc, Tưởng Tư Địch một tay tóm lấy cổ áo Tưởng Đạc –
“Cậu kết hôn cái búa ấy!”
Xung quanh có không ít đồng nghiệp đều đang ghé mắt nhìn, Tưởng Tư Địch trực tiếp kéo anh vào phòng bên cạnh phòng làm việc: “Nói cho chị biết cậu đang nói đùa đi.”
Khóe miệng Tưởng Đạc nhàn nhạt giơ lên: “Em đã tới tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật, sự nghiệp thành công, trạng thái sinh lý cũng tốt, sao không thể kết hôn chứ?”
“Tưởng Đạc, trước đây cậu ở công ty muốn làm gì thì làm tôi cũng mặc kệ cậu. Nhưng cậu phải biết rằng, bố giao nhà họ Tưởng cho cậu không phải để cậu tùy hứng muốn làm gì thì làm.”
“Chị cho rằng ông đây thích nhà họ Tưởng nát này sao.”
Khóe mắt Tưởng Đạc hiện lên sự lạnh lùng, cầm lấy tay Tưởng Tư Địch giật ra –
“Là gốc rễ của nhà họ Tưởng các người đã mục nát nên mới nhớ tới đứa con riêng vừa hay có chút tiền đồ là tôi đây. Cho nên phiền chị nhìn rõ tình hình hiện tại, ông già giao nhà họ Tưởng cho tôi không phải vì muốn bồi thường hay ban ơn, là ông ta muốn nhờ cậy tôi... xin tôi quản lý cơ nghiệp của nhà họ Tưởng.”
Tưởng Tư Địch khó tin nhìn anh.
Từ khi về nước tới nay, Tưởng Đạc chẳng bao giờ đề cập đến những chuyện đã qua, mỗi ngày điều diễn bộ dạng phóng khoáng, cởi mở, ngoại trừ công việc thường ngày ở cục cảnh sát, anh đều giống như một ông Phật ngồi trong phòng làm việc.
Chị ấy cho rằng anh đã buông xuống tất cả những đau khổ và bất công, bắt đầu chậm rãi tiếp nhận nhà họ Tưởng rồi.
Không nghĩ rằng, việc này... lại như một tàn thuốc còn đang cháy, để lại trong lòng anh một vết sẹo khó lành.
Mà mỗi một câu một chữ anh nói ra đều là tình hình thực tế.
Ba giao nhà họ Tưởng cho Tưởng Đạc không phải xuất phát từ việc bồi thường, mà bởi vì chỉ khi Tưởng Đạc đứng ở nơi này mới có thể giữ gìn sự cân bằng của nhà họ Tưởng ở mức độ tối đa, không đến mức bị đám con cháu chẳng ra gì chia chác không còn gì.
Mà dựa vào thiên phú và đầu óc của anh, cũng có thể làm cho cơ nghiệp của nhà họ Tưởng được duy trì lâu dài.
Tưởng Tư Địch cười nhạt: “Nói như vậy, nhà họ Tưởng chúng tôi còn phải cảm ơn cậu nhỉ.”
“Thế thì không cần.” Tưởng Đạc nói thẳng: “Nhưng hôn sự thì cần chị giúp đỡ xử lý đấy, em muốn cho cô ấy một hôn lễ long trọng khiến cả thế giới chú ý.”
“...”
“Cho nên cậu muốn kết hôn, cô dâu mới biết chuyện này chưa, em ấy đã đồng ý chưa?”
“Cô ấy sẽ bằng lòng.”
Tưởng Tư Địch nhìn anh, giật mình hiểu ra gì đó: “Cậu sẽ không dùng mấy thủ đoạn bỏ đá xuống giếng với Lục U đấy chứ...”
“Em không muốn chờ nữa.” Đáy mắt Tưởng Đạc hiện lên ánh sáng lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Em muốn cô ấy, một phút đồng hồ cũng không muốn chờ nữa.”
Anh đã đợi năm năm rồi, cũng đau thấu tim gan tận năm năm nhìn cô ở bên người đàn ông khác, thậm chí còn ngu ngốc chúc mừng cô, sau đó mở to mắt nhìn cô bị tổn thương.
Hiện tại cô đã tiếp nhận bí mật đen tối nhất trên người anh, đồng thời nói cho anh biết: Bạn bè có rất nhiều, Hứa Trầm Chu không phải duy nhất, nhưng Tưởng Đạc, là Tưởng Đạc duy nhất của cô.
Coi như Tưởng Đạc ích kỷ, anh muốn trở thành điều duy nhất thật sự của cô.
“Tưởng Đạc!”
Tưởng Tư Địch kéo ống tay áo của anh, giọng nói hơi run rẩy: “Em ấy là Lục U đấy, là em gái thanh mai trúc mã của cậu, trước đây em ấy đối xử rất tốt với cậu, sao cậu có thể dùng chuyện kết hôn này làm lợi thế để tính toán em ấy chứ...”
Bàn tay dưới ống tay áo của Tưởng Đạc nắm chặt, không nhịn được run rẩy, trái tim cũng nát vụn.
“Em đang giúp em ấy, em sẽ khiến cô ấy tốt hơn hiện tại nghìn lần, vạn lần.” Anh kìm nén giọng nói chua xót, tựa như muốn thuyết phục chính mình: “Như vậy sao có thể gọi là tính toán...”
“Nhưng em ấy không yêu cậu, cậu lại dùng trăm phương nghìn cách muốn kết hôn với em ấy, đây không gọi là tính toán sao?”
Một lúc lâu, khéo miệng Tưởng Đạc kéo ra một nụ cười lạnh: “Chị, giết người giết tâm... không gì bằng những lời này của chị.”
Đúng lúc này, trợ lý gõ cửa nói: “Tổng giám đốc Tưởng, Lục tiểu thư đã chờ trong phòng khách một tiếng rồi ạ.”
Tưởng Đạc xoay người rời đi.
Phía sau, Tưởng Tư Địch gọi anh lại: “Tưởng Đạc, đừng làm những chuyện khiến bản thân sau này hối hận.”
Bóng lưng anh dừng lại, rất lâu sau đó, anh cắn răng nói: “Điều em hối hận nhất chính là trước đây không đoạt cô ấy từ trong tay Hứa Trầm Chu.”
- -
Tưởng Đạc bước vào phòng khách, Lục U lập tức đứng dậy khỏi salon.
Cô mặc một bộ váy liền màu mơ, phác họa dáng vẻ yểu điệu. Dưới ánh đèn nhu hòa, khuôn mặt trắng nõn của cô như được dặm thêm một tầng phấn, khiến người ta cảm thán vô biên.
Lục U nhìn về phía anh, hỏi: “Anh làm việc xong chưa?”
Tưởng Đạc đi tới bên cạnh ghế salon rồi ngồi xuống, cầm viên kẹo socola trong hộp đặt giữa bàn trà đưa tới trước mặt cô: “Sao không ăn.”
Tâm trạng của Lục U lúc này là đang cầu người giúp đỡ, tất nhiên sẽ không thả lỏng như bình thường, nên cô không thể tùy tiện ăn uống như anh dặn dò được.
“Tưởng Đạc, cái đó...”
Tưởng Đạc còn đang bóc một viên kẹo, đưa tới bên miệng cô: “Nếm thử đi, anh tìm người mua ở Nga đấy, không phải loại đen em thích ăn, vị hạt phỉ, mùi vị cũng không tệ.”
Nhìn dáng vẻ tràn ngập mong đợi của anh, Lục U cũng chỉ đành nghe lời cầm lấy viên kẹo trong tay anh.
Vị ngọt ngào cùng mùi hương nồng nàn trong nháy mắt tràn khắp đầu lưỡi.
“Thế nào?” Anh kịp chờ đợi hỏi: “Loại này ăn có ngon không?”
“Ưm... ngon.”
Tưởng Đạc nhìn bộ dáng khách khí của cô, sắc mặt nhạt đi: “Không thích à?”
“Không có, cái này cũng ngon.”
“Em vẫn thích ăn socola đen.” Anh dựa vào ghế salon, hỏi: “Không nghĩ thỉnh thoảng đổi khẩu vị một chút à?”
Lục U cười nói: “Ăn mãi một loại cũng quen rồi, không muốn thích ứng với vị khác lắm.”
“Không ngán sao?”
“Bây giờ vẫn còn chưa ngán đâu, socola đen ngon như vậy.”
“Vị hạt phỉ không ngon sao?”
“Cũng tạm được, nhưng không ngon như socola đen.”
Tưởng Đạc nhăn mũi, không biết vì sao, có chút nản lòng thoái chí.
Lục U rất biết nhìn sắc mặt người khác, thấy mặt anh nghiêm túc, không hiểu vì sao lại cảm thấy có chút băn khoăn, lại lấy một viên socola vị hạt phỉ bóc ra ăn: “Thích ứng một chút có vẻ cũng không tệ, cảm ơn anh mời em ăn socola.”
“Không thích thì đừng cố.” Tưởng Đạc nói: “Nói chuyện chính đi.”
“Dạ, mười triệu.” Lục U đưa một tấm thẻ cho anh: “Gửi vào số thẻ bên trên ạ.”
Tưởng Đạc bật cười: “Em thẳng thắn quá nhỉ.”
“Nếu như anh không muốn cho vay cũng sẽ không gọi em tới.”
Lục U rất hiểu Tưởng Đạc, tất nhiên anh sẽ đồng ý giúp cô, sẽ không để cô tới đây vô ích.
“Em sẽ nhanh chóng trả lại cho anh, cả gốc lẫn lãi, còn lãi thì tự anh ra.”
Tưởng Đạc nhìn cô: “Em có lòng tin với mình quá nhỉ.”
Đương nhiên cô có lòng tin có thể trả số tiền này nên mới đến nhờ Tưởng Đạc giúp đỡ: “Lần trước ở triển lãm thời trang Mosha anh cũng thấy rồi, thiết kế của em bán rất được.”
“Bán được là bởi vì anh tìm cho em ekip tốt.”
“Nhưng nếu không có bản thiết kế của em, ekip có tốt hơn nữa cũng vô ích.”
Tưởng Đạc nhìn sự tự tin và kiêu ngạo giữa lông mày của cô, tâm trạng cũng hòa hoãn hơn rất nhiều: “Được, anh tin em có thể trả số tiền này.”
“Cảm ơn anh.”
“Hiện tại anh nên nói điều kiện của mình rồi.”
Cô không hiểu nhìn anh: “Điều kiện của anh?”
“Em không phải mới quen anh ngày đầu tiên, anh chưa bao giờ vô duyên vô cớ giúp đỡ người khác.” Tưởng Đạc nhìn cô, đầu ngón tay chạm vào cái thẻ trên bàn –
“Mười triệu này, một đồng cũng không lấy từ nhà họ Tưởng, đây là tất cả tiền thưởng anh nhận được trong những năm học tập, nghiên cứu khoa học, các cuộc thi và khi đi đua xe ngầm dưới đất, vốn dùng làm tiền cưới vợ, hiện tại đưa hết cho em, em trả được thì thôi, nhưng nếu không trả được thì phải làm sao đây? Dù sao khởi nghiệp cũng có nguy hiểm, không ai có thể đảm bảo sẽ chỉ kiếm mà không lỗ.”
“Em biết, em không muốn dựa vào quan hệ của chúng ta mà mượn anh, chiếm lợi từ anh...”
Lục U liế.m liế.m môi, cổ họng có hơi chua xót, những lời hùng tâm tráng khí kia lại không nói được ra nữa rồi.
Bây giờ cô không có bất cứ thứ gì để cầm cố, chỉ có thể cam đoan với Tưởng Đạc, nhất định sẽ trả số tiền này.
Ngay cả một cái nhà đáng tiền cô cũng không có nữa. Thứ duy nhất cô có chính là bản thân cô, tương lai của cô.
“Nếu anh cần thế chấp, em chỉ có thể thế chấp bản thân mình cho anh.”
Tay Lục U nắm chặt lại, run run nói: “Nếu như em không trả nổi số tiền này, nửa đời sau em sẽ làm việc cho anh, em sẽ kí hợp đồng bán thân cho anh, anh cảm thấy thế nào?”
“Tập đoàn Tưởng thị nhân tài đông đúc, anh cần em làm công cái khỉ gì hả?”
“...”
Tưởng Đạc nhìn đôi mắt ửng đỏ của cô, biết cô đã bị nợ nần của gia đình dồn đến bước đường cùng.
Anh là cọng rơm cứu mạng duy nhất của cô.
Nhưng giống như những gì Tưởng Tư Địch nói: “Nhưng em ấy không yêu cậu, cậu lại dùng trăm phương nghìn cách muốn kết hôn với em ấy, đây không gọi là tính toán sao?”
Anh với Hứa Trầm Chu... có khác gì nhau đâu.
Nhưng nếu không làm như vậy, cô sẽ vĩnh viễn không chủ động cầm lấy viên socola vị hạt phỉ. Có lẽ, có lẽ sau khi cô thích ứng với vị ngọt của nó sẽ thích thì sao?
Tưởng Đạc không do dự nữa, nói thẳng: “Anh nói rồi, cho em mượn là tiền cưới vợ, cho nên lấy em thể thế chấp, em không trả được thì gả cho anh.”
Nói xong những lời này, Lục U còn chưa có phản ứng gì mà lỗ tai Tưởng Đạc đã đỏ bừng.
Phản ứng sinh lý anh không cách nào kiềm chế được!
Anh dứt khoát đứng lên, đi tới bên cửa sổ sát sàn, tránh để cô nhìn thấy gương mặt nóng hừng hực của anh.
Lục U kinh ngạc nhìn bóng lưng của anh, cho là mình nghe nhầm: “Gì cơ?”
“Khôi phục chuyện đính ước lúc trước.”
Tưởng Đạc cố gắng để mình có biểu hiện như đang bàn bạc chuyện làm ăn, nhưng giọng nói vẫn không ngăn được sự run rẩy: “Em không thể để anh lại mất vợ... một lần nữa được.”
Lục U không thể tin mà nhìn anh: “Anh muốn kết hôn với em? Tưởng Đạc, anh... thích em à?”
“Không phải.”
Chút tự tôn còn sót lại để cho Tưởng Đạc lập tức phủ nhận suy đoán của cô: “Sao anh có thể thích em được.”
Lục U thở phào một hơi, cười nói: “Em còn tưởng là anh thầm mến em chứ.”
“Mắt anh vẫn chưa mù.” Sau khi Tưởng Đạc phục hồi tâm trạng, anh quay đầu lại, nhàn nhạt liếc cô: “Con nhóc chết tiệt như em, anh chẳng có chút hứng thú nào cả.”
“Anh đừng tưởng là anh cho em vay tiền thì em sẽ không chửi anh nhé.” Lục U không khách khí nói: “Nếu không có chút hứng thú nào thì sao anh lại muốn kết hôn với em?”
“Ý của ông già.” Tưởng Đạc tỉnh bơ đáp: “Sau khi kết hôn thì anh mới chính thức có thực quyền ở tập đoàn Tưởng thị.”
“Ô, thật vậy á?”
“Ừ, em không thấy người phụ nữ Tưởng Tư Địch kia như một nhiếp chính vương à, chỗ nào cũng có mặt.”
Lục U tin lí do của anh: “Vậy là... kết hôn giả à?”
“Không phải, kết hôn thật.” Tưởng Đạc nhìn cô, nói từng lời từng chữ: “Loại mà có giấy chứng nhận ấy.”
Lục U nhíu mày: “Nhưng nếu tam gia muốn kết hôn còn sợ không tìm được phụ nữ sao, tìm em làm gì chứ?”
“Biết rõ gốc rễ.”
Lý do là Tưởng Đạc tiện mồm nói bừa, chốt nhanh chốt gọn: “Phụ nữ khác mà dám tùy tiện cưới về à? Thích tiền thì thôi đi, kết hôn xong đòi tình cảm của anh, cho không được xấu hổ biết bao.”
Lục U bị anh chọc cười: “Cái này cũng đúng, vậy anh xác định là em vừa không cần tiền vừa không cần tình cảm sao?”
Tưởng Đạc kiềm chế khát vọng trong lòng, nhìn chằm chằm vào Lục U: “Cần tiền, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu, tình cảm...”
Đến chết không đổi.
“Biết rồi.” Lục U xua xua tay: “Anh yên tâm đi, em có chừng mực. Chúng ta đã quen biết nhiều năm như vậy, sẽ không đòi tiền, đòi tình cảm của anh đâu.”
Lục U không có bất kỳ lợi thế nào để bàn điều kiện với Tưởng Đạc, chỉ có thể thế chấp mình cho anh. Nhưng cô cũng tin rằng, bằng sự cố gắng của mình, nhất định có thể kiếm được số tiền này.
“Anh định một kỳ hạn đi, nếu trong kỳ hạn em không kiếm được số tiền này thì sẽ làm theo lời anh.”
“Trong nửa năm.”
Tưởng Đạc nghiêm túc nhìn cô: “Trận tuyết đầu mùa năm nay, chuẩn bị để gả cho anh.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT