“Sau Tiệc chung Năm nhánh, chắc hẳn tụi mình sẽ không còn liên quan tới bốn môn phái kia nữa. Còn chẳng thấy mặt nhau, thì gặp riêng kiểu gì được.” Thẩm Tam Xuyên nói rất đỗi thờ ơ, dứt câu, anh chàng lại cau tít mày lại, vận tí sức thôi mà xương sườn đã bắt đầu nhức rồi.
Lục Lâm Trạch thấy thế, bế bổng anh chàng lên hôn.
Một nụ hôn nồng nhiệt lâu lắm mới lại được trải nghiệm. Dịu dàng mà tha thiết, triền miên lưu luyến, răng môi quấn quýt khiến người ta si mê mãi chẳng muốn rời xa.
Dường như mọi người đều đang ăn mừng, không ai chú ý tới họ cả.
Động tác của hắn mỗi lúc một thêm bạo dạn khiêu khích. Mãi tới khi Thẩm Tam Xuyên bị hôn ná thở, hắn mới buông anh chàng ra, hơi thở gấp gáp và nóng bỏng, nói với vẻ hẵng còn thèm thuồng: “Làm vậy có thấy đỡ đau không?”
Gò má Thẩm Tam Xuyên đã đỏ ửng, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần lại càng nhuốm màu yêu kiều quyến rũ sau cái hôn sâu. Anh chàng nghĩ bụng: Giờ mình mà đáp không đỡ, chắc chắn em mình sẽ hôn tiếp rồi bảo mới nãy thuốc chưa đủ liều. Nhưng nếu mình trả lời cũng đỡ đấy, thì tên khốn kiếp này kiểu gì cũng vẫn hôn thêm rồi nói vậy tiếp tục đi!
Anh chàng xoắn quẩy một lúc, nếu bị em mình chiếm quyền chủ đạo, chẳng thà mình nhào vô luôn!
Who sợ Who!
Nghĩ vậy, anh chàng nhắm mắt ôm lại Lục Lâm Trạch, rồi áp người tới gần. Tuy động tác không được thuần thục bằng sư đệ, nhưng cái kiểu ỡm ờ như có như không trong miệng người ta, cử chỉ chủ động vừa ngượng ngùng lại có tí mời mọc này suýt làm lý trí của ai đấy đứt phựt!
“Sư huynh muốn à?” Hắn đã đổ đứ đừ, nhưng vẫn giữ được chút tỉnh táo hiếm hoi, “Giờ huynh vẫn đang bị đau, đệ sợ làm vết thương của huynh toác miệng mất, chi bằng bây giờ để đệ…”
Thẩm Tam Xuyên đang hơi đê mê trong ái tình, nghe thấy hai chữ “bây giờ” này là lập tức hoảng loạn nói ngay: “Không được, bây giờ mình không thể làm trò ấy đâu!”
Lục Lâm Trạch duỗi tay thong thả ung dung chỉnh lại vạt áo cho Thẩm Tam Xuyên, cố ý cười xấu xa hỏi: “Vậy bao giờ mình mới được làm trò này?”
Thẩm Tam Xuyên đỏ mặt, do dự nói: “Chuyện ý thì… bao giờ mình lập khế ước rồi… đệ muốn làm kiểu gì cũng được, nhưng bây giờ thì…”
Lục Lâm Trạch ngây ra một lúc, sau đấy bật cười: “Hôm nay sư huynh lại đề cập đến chuyện lập khế ước nữa rồi, rốt cuộc sư huynh muốn lấy đệ đến mức nào vậy?”
Từ sau khi Tiệc chung Năm nhánh kết thúc, đúng là Thẩm Tam Xuyên chỉ nghĩ đến chuyện lập khế ước với sư đệ thôi, gần như đã hoàn toàn bước vào trạng thái trai đã có chồng, thậm chí còn tơ tưởng đến cuộc sống sau kết hôn của mình và em ý, nên tâm trí bay hơi xa: “Sau này lấy nhau rồi, ta nên gọi đệ thế nào đây, cứ kêu sư đệ mãi à?”
Thẩm Tam Xuyên nghiêm túc ngẫm ngợi: “Hay là gọi… Lâm Trạch? A Trạch?”
Lục Lâm Trạch cười cong mắt: “Chi bằng huynh gọi đệ bằng “phu quân” cho đệ nghe đi?”
“Đừng đùa nữa, ta đang nghiêm túc đó!”
“Chẳng lẽ đệ nói vậy thì ngả ngớn lắm à?” Hắn cố ý chơi xấu bên tai anh chàng, cắn một miếng rồi gọi khẽ, “Phu nhân, lấy nhau về rồi, ta làm gì với em cũng được thật ư?”
Tai Thẩm Tam Xuyên lập tức sung huyết, chuyển sang màu đỏ khi3u gợi, anh chàng tức tối đến độ vung quả đấm: “Đừng gọi linh tinh!”
Lục Lâm Trạch tóm lấy nắm đấm đang khua khoắng của anh chàng, dành hết sự dịu dàng cho người ta: “Được rồi, đệ không đùa huynh nữa, cho đệ bế huynh về nhé?”
“Ta… Ta tự đi được!”
Thẩm Tam Xuyên tỏ ý muốn rời khỏi vòng tay Lục Lâm Trạch. Nhưng anh chàng chưa đi được mấy bước, Lục Lâm Trạch đã đỡ ngay, nói bằng giọng điệu thỏa hiệp: “Đệ đỡ sư huynh về là được chứ gì?”
Cuối cùng Thẩm Tam Xuyên cũng không từ chối nữa.
Hai người vừa đi được một lát, thi thể con Rết Chúa to ngang quả núi đang nằm ngay đơ như đột ngột bị rót một luồng sức mạnh quái quỷ. Nó bỗng đứng bật dậy trong tư thế kỳ quặc, như một con rối bị giật dây!
Hai người còn chưa kịp phản ứng, cái càng trước của nó đã lao về phía đám đệ tử còn đang ăn mừng đằng xa!
Ngay sau đó, vài người bị tung lên rồi quật xuống. Lỗ xiên to đùng trên cơ thể khiến họ lập tức biến thành những cái xác không thể nói năng!
Bấy giờ đám đông mới hoảng sợ nhìn về phía Rết Chúa!
Thân thể Rết Chúa phát ra tiếng xương “răng rắc”, như bị ai thao túng vậy!
Chuyện gì thế này, tại sao Rết Chúa lại tỏa ra sức mạnh bằng mấy chục lần trước đó?!
Rõ ràng đã đánh trúng chỗ hiểm rồi mà?!
“Vẫn còn đông phết nhỉ!”
Nghe thấy giọng nói này, mọi người ngẩng đầu trông lên, bấy giờ mới phát hiện một kẻ mặc đồ đỏ đen ngồi trên đỉnh đầu Rết Chúa. Tên ấy gầy đét xì mo, quần áo trên người có vẻ không căng lên nổi, nhòm lão ốm nhách. Nụ cười của lão như vỏ cây già ngàn năm, nếp nhăn xô vào nhau, khuôn mặt ấy khiến người ta cực kỳ ớn lạnh!
“Xem ra lứa người tài mới của năm nhánh Thần Phong đều ở đây!”
Giọng kẻ này cũng rợn tóc gáy y chang, hệt bị bóp méo.
“Ngươi là người phương nào?!”
Kẻ ngồi trên Rết Chúa cất tiếng cười ngứa tai: “Khẹc khẹc khẹc khẹc, ta đây là một trong 36 hung thần của Tông Long Dã – Hà Hồi Cốt, phụng lệnh Tông chủ nhà ta, tới đòi mạng chúng bay đây!”
Nghe kẻ kia thông báo tên tuổi môn phái, Thẩm Tam Xuyên liếc Lục Lâm Trạch bên cạnh mình đầu tiên. Lục Lâm Trạch lại lắc đầu: “Tông Long Dã đúng là có 36 hung thần. Hồi còn ở Tông, đệ không tiếp xúc với nhiều người lắm. Tuy biết có 36 hung thần, nhưng đệ chưa gặp tận mặt họ bao giờ. Nhưng nhóm này là một mớ hổ lốn, hồi xưa cha già nhà đệ thu phục được 36 hung thần, nên mới chính thức lên làm Tông chủ của Tông Long Dã…”
Lục Lâm Trạch mím môi: “Đệ không tin Hoang Tịch lại phái người tới giết chúng ta! Tuy đôi lúc lão rất điên, nhưng chưa điên tới mức sai người giết sạch nhân tài mới xuất hiện của năm nhánh Thần Phong một lượt đâu. Đám người này chẳng hề có tính uy hiếp gì với lão.”
Hắn nghĩ ngợi, đoạn bổ sung: “36 hung thần có tất cả 36 người. Chừng đó người thua dưới tay cha đệ ngày xưa, có thể vẫn còn kẻ bằng mặt không bằng lòng, nung nấu chờ thời cơ trả thù đấy…”
“Ý đệ là, có kẻ phản bội Tông Long Dã trong 36 hung thần ư?”
“… Nhiều khả năng thế lắm.”
Đẳng cấp của Hà Hồi Cốt cực cao. Đám đệ tử năm nhánh Thần Phong ở đây hầu hết đều là người mới chưa đầy mười năm. Đến Vi Hàm Dạ đã lên cấp 9 cũng chẳng nhằm nhò gì với lão, đám còn lại càng khỏi phải bàn. Huống chi lão còn có thể kiểm soát xác Rết Chúa, khiến nó phát huy sức mạnh gấp mấy chục lần ban đầu, quả thực quá đáng sợ!
Bị áp bức về mặt thực lực, người ta sẽ chẳng chống trả nổi.
“À, đúng rồi, người của Ải Phong Nguyệt xê ra nhé. Ta chỉ giết đệ tử của bốn môn phái còn lại trong năm nhánh Thần Phong thôi, không muốn liên lụy đến các ngươi… Dù sao Ải Phong Nguyệt cũng là bạn cũ với Tông chủ nhà chúng ta. Lát ông đây tàn sát chúng bay, lỡ đánh nhầm quân mình thì chết, khẹc khẹc khẹc!”
Lão vừa dứt lời, thành viên của bốn môn phái còn lại đồng loạt nhìn về phía Ải Phong Nguyệt: “Các ngươi còn cấu kết với ba châu Huyền Sát nữa ư? Muốn dồn chúng ta vào chỗ chết à?!”
Đám đệ tử Ải Phong Nguyệt chẳng hiểu mô tê gì, nhưng vẫn có người lên tiếng: “Đừng để tên ma đầu này ly gián, trước giờ năm nhánh Thần Phong luôn một lòng, Ải Phong Nguyệt càng không thể cấu kết với tông phái tu ma được!”
Thẩm Tam Xuyên nhíu mày nói: “Chẳng lẽ có liên quan đến Hoang sư huynh thật?”
Lục Lâm Trạch không nói gì, nhưng trông tư thế này, Thẩm Tam Xuyên biết ngay hắn định vận dụng Tức Ảnh. Anh chàng vội vàng đè tay hắn lại, nói: “Đệ không biết lão, không có nghĩa là lão cũng không biết đệ. Ngộ nhỡ lão tiết lộ thân phận của đệ ngay tại đây, thì quan hệ giữa Ải Phong Nguyệt và ba châu Huyền Sát sẽ thật sự không chối cãi nổi nữa… Đệ đừng ra tay, cứ để đấy cho ta!”
“Nhưng mà, sư huynh, vết thương của huynh…”
“Không sao, ta có thể chịu đựng được!”
Lục Lâm Trạch vẫn lắc đầu: “Không được, trên người lão có Nghiệp Liên, giờ huynh bị thương, tuyệt đối không phải là đối thủ của lão, đệ không thể để huynh lên mạo hiểm được!”
Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc: “Trên người lão… có Nghiệp Liên ư?”
Lục Lâm Trạch do dự một lát, rốt cuộc hạ quyết tâm nói: “Sư huynh, đệ vẫn luôn gạt huynh chuyện này. Thật ra, vì muốn thanh tẩy Tà Nghiệp Liên, cha đệ đã phân phát cánh hoa Nghiệp Liên cho 36 hung thần, sai họ mang Nghiệp Liên đi hấp thu thiện niệm ở những nơi khác nhau. Viên Sân ở thôn Đào Nguyên hồi đó, thật ra cũng là một trong 36 hung thần…”
Thẩm Tam Xuyên trợn tròn mắt, giật thót người: “Đệ nói gì cơ, Hoang sư huynh dám chia Nghiệp Liên cho nhiều người vậy ư?!”
“Ừ, lão làm vậy là khá mạo hiểm, một khi có kẻ mang lòng riêng…”
“Ừm… Ta và sư tôn đều đoán được Hoang sư huynh muốn thanh lọc Nghiệp Liên để giảm thiểu tác dụng của Triền Tình Ti trên người sư tôn, nhưng không ngờ Hoang sư huynh lại to gan như thế. 36 hung thần chắc chắn đều không phải hạng người tốt đẹp, ngài ấy làm thế dễ dẫn đến loạn lạc khổ đau lắm! Sao đệ không cản ngài ấy lại?!”
“Đúng là rất mạo hiểm, nhưng nếu không đẩy nhanh tốc độ thanh tẩy Nghiệp Liên, sư tôn sẽ bị Triền Tình Ti,” Lục Lâm Trạch nghẹn ngào, “tra tấn đến chết…”
Không đẩy nhanh tốc độ thanh tẩy Nghiệp Liên thì sư tôn sẽ chết ư?!!!
“Huynh biết mà, cứ gặp chuyện gì liên quan đến sư tôn là lão lại như hóa điên, không thể suy nghĩ đến hậu quả được nữa.”
Đầu Thẩm Tam Xuyên đau muốn nứt ra: “Tại sao đệ không nói sớm với ta?!”
Lục Lâm Trạch cúi đầu, nhẹ nhàng đáp: “Xin lỗi.”
Thấy sư huynh không lên tiếng, Lục Lâm Trạch lại tiếp tục: “Nghiệp Liên là một pháp khí rất mạnh, dù chỉ có một mảnh, nó vẫn có thể khuếch trương linh lực tu vi của kẻ khác lên nhiều lần. Hiện giờ, chưa cần biết Hà Hồi Cốt có phải do Hoang Tịch phái tới không, nhưng chẳng ai trong số chúng ta có thể đánh nổi lão, trừ phi…”
“Trừ phi gì cơ?”
Lục Lâm Trạch ngập ngừng: “Trừ phi đệ vào trạng thái ma hóa.”
“Không được!!!”
Nhưng ngay lúc hai người cãi cọ, Hà Hồi Cốt lại nhẹ nhàng điều khiển xác Rết Chúa, tàn sát đệ tử của bốn môn phái còn lại hết sức dã man, không ai có thể đấu lại được lão. Hơn nữa Rết Chúa có thêm Nghiệp Liên, nên càng điên cuồng hơn trước, không ngừng ăn tươi nuốt sống những mạng người kia.
Ai nấy đều hoảng hốt chạy trốn, nhưng Rết Chúa đã chặn cứng lối ra duy nhất, hai cái càng to bóng lưỡng như lưỡi dao huơ về phía mọi người.
Hà Hồi Cốt thẩn thơ ngồi xếp bằng trên đầu Rết Chúa, chỉ vào các đệ tử của Ải Phong Nguyệt, nói: “Đã bảo lũ Ải Phong Nguyệt các ngươi tránh hết ra, sao lại không nghe lời! Cứ nhất quyết tỏ vẻ anh dũng xông lên làm gì? Ta giết hết chồi non của bốn phái kia, thì mới giữ được vị trí đứng đầu năm nhánh trăm năm về sau cho Ải Phong Nguyệt các ngươi chứ, còn không biết cảm kích à? Ha ha ha ha ha!”
“Ngươi bớt kích động chia rẽ đi, Ải Phong Nguyệt chúng ta không thèm liên quan đến dòng thứ tu ma các ngươi đâu!”
Thấy càng lúc càng nhiều người bỏ mạng dưới vuốt sắc của Rết Chúa, Lục Lâm Trạch toan tiến lên, nhưng lại bị Thẩm Tam Xuyên túm chặt tay.
Anh chàng ích kỷ, anh chàng sợ những gì mình vất vả lắm mới có được sẽ tan biến chỉ trong khoảnh khắc!
Tuy anh chàng không nói gì, nhưng đôi tay túm chặt Lục Lâm Trạch lại đang run rẩy.
Những đốt tay anh chàng trắng bệch, tay không ngừng túa mồ hôi lạnh, trán cũng rịn những giọt mồ hôi li ti. Anh chàng nghe thấy tiếng kêu r3n thảm thiết của những người xung quanh. Mỗi tiếng thét đều là một hình phạt giày vò tàn nhẫn cùng cực.
“Sư huynh…”
Thẩm Tam Xuyên cắn chặt răng, anh chàng biết ý nghĩa của việc cho phép Lục Lâm Trạch xông lên là gì. Dẫu cứu được mọi người, nhưng một khi thân phận của sư đệ bại lộ, sẽ chẳng ai cảm kích ơn cứu mạng này. Họ sẽ chỉ phỉ nhổ và bàn tán chê trách, anh chàng đã quá hiểu lòng người!
Bỗng dưng, hàng ngàn ý nghĩ hỗn loạn và dòng cảm xúc không thể kìm nén đồng loạt trào dâng mãnh liệt, tất cả đều quay cuồng, nhưng nỗi sợ vẫn xâm chiếm toàn thân anh chàng!
Thẩm Tam Xuyên an ủi bản thân, ít nhất người của Ải Phong Nguyệt sẽ không sao. Nhưng suy nghĩ ích kỷ ấy lại khiến anh chàng vô cùng căm ghét, ghê tởm bản thân…
Chẳng lẽ lại không nên cứu mạng những người khác sao?
Mình có thể trơ mắt nhìn họ chết được ư?
Anh chàng bỗng đẩy mạnh Lục Lâm Trạch ra: “Đệ tuyệt đối! Không được! Ma hóa! Giao hết chỗ này cho ta! Mình ta là đối phó được với lão rồi!”
Dứt lời, Thẩm Tam Xuyên rút kiếm xoay người, nhưng anh chàng còn chưa kịp xông lên, thì bóng kiếm quen thuộc đã mổ phanh phần bụng che lối ra của con Rết Chúa bằng khí thế như sấm chớp. Vô số nội tạng dính nhớp rơi xa. Rết Chúa không giữ nổi thân thể, ngã ầm xuống đất, quằn quại không gượng dậy được!
Hà Hồi Cốt suýt mất thăng bằng té nhào ra đất, lão quay đầu nhìn về phía cửa động. Khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn đang từ khinh thường bỗng hóa thành hoảng sợ.
Vu Nguyệt Thượng nhân mặc bộ áo tiên màu trắng xanh, đứng ở cửa hang, tay cầm Uyên Quang ánh chớp đan xen, một mình một kiếm, ngạo mạn kiêu hùng.
Đôi mắt y hơi nhướng lên, đẹp tựa thần tiên trăng sáng, cao sang xuất trần, nhưng nét mặt lại không vui chẳng giận, như thể tất cả mọi chuyện trên đời đều không liên quan đến y.
“Ngươi vừa mới nói, kẻ nào phái ngươi tới?”
[HẾT CHƯƠNG 99]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT