Lục Lâm Trạch tựa mép giường, vươn tay nhẹ nhàng m ơn trớn gò má Thẩm Tam Xuyên. Thấy ngón tay mình vừa chạm vào là chân mày sư huynh hơi nhíu lại… hắn cười cười, nói tiếp: “Sư huynh, hàng mi của huynh cũng ướt đẫm này. Mi huynh dài quá, phủ hết lên mắt rồi. Đệ lau khô giúp huynh được không?”
Thẩm Tam Xuyên không nhúc nhích, Lục Lâm Trạch kề lại gần, dịu dàng đặt những cái hôn tỉ mẩn lên đôi mắt anh chàng, như một con mèo quyến luyến cọ vào người chủ. Hôn xong, hắn lại đưa mắt đến cánh môi Thẩm Tam Xuyên. Có lẽ do đêm qua quá mãnh liệt điên cuồng, nên màu môi Thẩm Tam Xuyên trắng bệch, không còn vẻ hồng hào.
Hắn vuốt v e môi sư huynh, lại lén lút hôn một cái. Hôn xong hắn vẫn thấy chưa đủ, còn tính hôn tiếp, Thẩm Tam Xuyên rốt cuộc cũng mở mắt ra: “Nhân lúc ta ngủ, đệ đã hôn ta bao nhiêu lần rồi?”
“Ai bảo sư huynh ngủ mà vẫn đẹp vậy làm chi. Hơn nữa nghĩ đến việc huynh đã hoàn toàn thuộc về đệ, đệ lại cảm thấy lòng đầy sướng vui, hôn bao nhiêu cũng chẳng đủ!”
Hắn chống đầu cười tủm tỉm nhìn Thẩm Tam Xuyên đang nằm trên giường: “Nhân lúc huyhh ngủ, đệ đã hàn huyên khá nhiều với hệ thống huynh, biết làm vậy có thể tăng điểm giúp huynh. Đệ chu đáo lắm đúng không? Lần sau chúng ta đổi tư thế mới là kiếm được nhiều điểm lắm đấy!”
… Hệ thống, đằng ấy bán đứng tớ à?!
【 Hệ thống (chọc ngón tay vào nhau): Xin nhỗi mòa, nhưng ký chủ ơi, Tôn thượng có phải người ngoài đâu 】
Thẩm Tam Xuyên cạn lời: “Thôi, chuyện hai người cấu kết làm việc xấu với nhau cũng không phải ngày một ngày hai…”
Lục Lâm Trạch vui vẻ phấn chấn nói: “Hệ thống huynh bảo sư huynh tích cóp điểm tích lũy bấy lâu là để đổi nhà vườn nội cảnh. Huynh ấy còn nói trước kia do độ thiện cảm giữa đệ với sư huynh quá cao, nên chỉ cần huynh mua trang viên, là đệ cũng có quyền vào ở chung. Giờ đủ điểm rồi, sư huynh có muốn đổi trang viên, dẫn đệ vào nghía không? Đệ rất muốn lên kế hoạch giúp huynh, sau này hai đứa mình chung tay kiếm thật nhiều điểm, mở rộng quy mô trang viên thật to được không?”
Kiếm… kiếm thật nhiều điểm? Sao tự dưng thằng cu này lại ham hố kiếm điểm cho mình?!
Ẻm biết kiếm điểm là phải dựa vào mấy chuyện không thể miêu tả nên cố ý nói vậy ư?
Mặt Thẩm Tam Xuyên quạu liền: “Ta cảm thấy đệ chẳng có ý tốt gì cả…”
“Có được một góc nhỏ chỉ đôi ta biết, giúp chúng mình được ở riêng với nhau, tất nhiên đệ sẽ không có ý tốt với huynh rồi.” Lục Lâm Trạch cười rất là vui, “Đệ vốn chẳng phải chính nhân quân tử, sư huynh biết rõ ngay từ đầu còn gì?”
Ngón tay hắn ngoắc vào cổ áo ai kia, vuốt v e những dấu hôn li ti trên cổ Thẩm Tam Xuyên.
“…”
Thẩm Tam Xuyên lặng lẽ kéo chăn lên, rụt đầu lại không cho ai đấy tiếp tục chạm vào cổ mình nữa.
Lục Lâm Trạch biết Thẩm Tam Xuyên sợ bị hiếp đáp, nhưng hắn không kiềm nổi lòng mình, chỉ muốn bắt nạt sư huynh, vì thế lại thò tay vào phần chăn che kín mít của sư huynh…
Cảm nhận được cái tay hư đốn của ai kia, Thẩm Tam Xuyên đỏ mặt nói: “Bỏ tay ra!”
…
“Bỏ cả Tức Ảnh ra nữa!!!”
…
“Ta sẽ đổi trang viên, nhưng giờ chưa đổi vội. Đừng có lấy danh nghĩa kiếm điểm để tươm tướp lại gần nữa!” Thẩm Tam Xuyên nhìn Lục Lâm Trạch đang ngồi quỳ bên cạnh giả bộ ngoan ngoãn, thở dài nói, “Còn nữa, ta đói rồi, thèm ăn…”
Lục Lâm Trạch vội vàng đứng dậy, sau đó thơm đánh chụt lên mặt Thẩm Tam Xuyên: “Lấy một điểm tiếp xúc thân mật đã, đệ sẽ đi chuẩn bị đồ ăn cho sư huynh ngay.”
Cái… cái tên này!
Thẩm Tam Xuyên lấy chăn che đầu lại, cảm thấy mình sắp bị nấu chín tới nơi!
Tuy rằng không thể không thừa nhận, chuyện giường chiếu với sư đệ đúng là rất… Dù sao anh chàng đã sống 27 năm chưa trải nghiệm cảm giác ấy, đọc mô tả trong sách hay xem clip đều không chân thực đến thế này…
Ban đầu anh chàng còn muốn chạy, về sau bắt đầu chấp nhận số mệnh, cuối cùng dứt khoát chịu thua…
Chưa bàn mấy thứ khác, nhưng sao cả chuyện này hai đứa cũng ăn ý vậy nhỉ?
Hôm qua đã hùng hục cả ngày… Cuối cùng anh chàng thật sự chịu chết, gần như phải khóc lóc hứa hẹn sẽ không bao giờ đòi bỏ chồng thì mới thoát được kiếp nạn. Sau đó anh chàng nặng nề thiếp đi, ngủ tới tận giờ, còn chẳng nhớ nổi mình đã về biệt viện Sùng Phùng bằng cách nào!
Tên kia bảo mới làm lần đầu, nhưng ẻm tỏ tường như thế, đâu có giống lần đầu đâu??? Cái kiểu thành thạo ngựa quen đường cũ, hoàn toàn buông thả ấy khiến đứa tay ngang như anh chàng phải ngơ ngác ngỡ ngàng bật ngửa…
Thảo nào ngày xưa hệ thống cứ khen Tôn thượng giỏi này giỏi kia lắm. Hồi đó anh chàng còn chưa nhận ra ý nó là gì, nhưng hai hôm nay anh chàng đã trải nghiệm hết rồi! Tên họ Lục đúng là một con dê cụ!! Không hổ là cha con với Hoang Tịch!
Huyệt thái dương bắt đầu giật đùng đùng rồi đây! Chời ơi thằng nhỏ học được mánh lới xấu xa này ở đâu vậy!
Không được, tuyệt đối không thể dung túng sư đệ như thế nữa!
Nhưng thuốc của sư đệ quả thật hiệu nghiệm vô cùng, hôm qua anh chàng còn nghĩ mình tàn phế mất, mà hình như hôm nay đã cựa quậy được rồi. Tuy chỗ đau nhức vẫn hoàn đau nhức, nhưng anh chàng cảm thấy mình đã có thể xuống giường đi lại.
【 Hệ thống: Ký chủ, cậu không cảm nhận được sao, tu vi của cậu đã nhảy thẳng lên một bậc, nên người ngợm cũng khỏe hơn đấy 】
Thẩm Tam Xuyên kinh ngạc: Tớ lên bậc tu vi rồi sao?
【 Hệ thống: Đúng vậy, hai cậu song tu lần đầu, đôi bên đều tăng tiến rõ rệt lắm, Tôn thượng lên hai cấp lận 】
Hóa ra sư tôn không lừa mình… song tu giúp tiến bộ nhanh vậy kia à?
【 Hệ thống: Có điều làm lần đầu thì tăng rõ rệt thôi, sau này còn muốn tăng tu vi nhờ song tu, thì không chỉ một sớm một chiều là được ngay đâu. Có lẽ hai cậu cần quất nhau liên tục mấy ngày, thậm chí mấy tháng ấy 】
Thẩm Tam Xuyên: Liên tục mấy tháng? Tu tiên toàn phải cảm tử vậy hả… Dù sao tớ cũng chịu thôi! Tuyệt đối không thể làm vậy được!
Anh chàng đứng dậy, cúi xuống mới chợt phát hiện đống dấu vết trên người mình đúng là… hơi bị nhiều quá, nhỡ lộ ra biết giải thích với người khác thế nào?
Thẩm Tam Xuyên cực chẳng đã, đành cố gắng kéo áo quần che những dấu vết ấy đi. Mặc đồ xong, anh chàng vốn định ngồi một lát, nào ngờ đặt đít xuống lại phát hiện… không ổn lắm, thôi cứ đứng vậy.
Lát nữa phải giao ước với sư đệ thôi, tuyệt đối không được đóng nhau trước khi lập khế ước! Giờ đáng ra hai đứa phải chuẩn bị cho Tiệc chung Năm nhánh mới phải, chỉ còn nửa năm nữa thôi! Sao lại chểnh mảng thế được?!
Một lúc sau, Lục Lâm Trạch bưng mâm đồ ăn vào. Thấy Thẩm Tam Xuyên đã dậy, hắn bèn kéo anh chàng ra bàn ăn cơm.
Thẩm Tam Xuyên: “Chờ chút đã, ta có việc này muốn nói với đệ.”
Lục Lâm Trạch nghe vậy thì hỏi đầy quan tâm: “Sư huynh còn khó chịu ở đâu à? Lần sau đệ nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn.”
Mấy câu kiểu đấy chỉ chó nó mới tin!
“Sắp đến dịp tổ chức Tiệc chung Năm nhánh rồi, chuyện này có liên quan đến vinh nhục của Ải Phong Nguyệt. Ta cảm thấy chúng ta nên chuyên tâm chuẩn bị cho hội thi…”
Lục Lâm Trạch gật đầu, chờ Thẩm Tam Xuyên nói câu tiếp theo.
Thẩm Tam Xuyên ho nhẹ mấy tiếng: “Nên trước khi lập khế ước, ta sẽ không quan hệ với đệ nữa!”
Lục Lâm Trạch nghe xong, mặt chợt đổi sắc. Sau đấy hắn hóa thân thành nghệ sĩ nhân dân, tỏ vẻ ấm ức và bi phẫn: “Sư huynh nhẫn tâm lắm, dùng xong là vứt! Đệ hầu huynh sai sót ở đâu, để huynh khó chịu à, mà huynh ăn sạch sẽ xong lại nỡ lòng nào vứt bỏ người ta?”
Chờ chút đã, câu này của em cứ sai sai làm sao ấy? Sao anh lại thành thằng khốn nạn rồi!
Thẩm Tam Xuyên ấn trán, ngó lơ diễn xuất màu mè của ai kia: “Chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi, chuyện nào ra chuyện nấy. Vả lại, chẳng phải ban đầu chính đệ tính lập khế ước xong mới song tu mà?”
Ánh mắt Lục Lâm Trạch ngập tràn vẻ ai oán: “Sư huynh kiếm đủ điểm đổi trang viên rồi, nên không thèm đệ nữa đúng không?”
“Đồ chết tiệt nhà đệ, đừng có giả bộ đáng thương nữa, ta miễn dịch rồi! Hôm qua đệ vờ vịt yếu đuối lắm, mà lúc đè ta ra có nương tay tẹo nào đâu! Giờ ta còn chưa ngồi được đây này!”
Lục Lâm Trạch lại tính bế anh chàng lên: “Vậy đệ bôi thuốc cho sư huynh ha? Về lý thì thuốc đấy có thể giúp huynh khỏi hẳn trước tối nay, nhưng nếu giờ vẫn còn đau, đệ lại bôi thêm chút nữa cho huynh.”
Thẩm Tam Xuyên hít vào đầy kinh ngạc, sợ hãi lùi một bước, nói: “… Còn tính xài chiêu bôi thuốc nữa hả?”
“Huynh đau, thì tất nhiên phải bôi thuốc rồi.”
“…”
…
Hai người đang cãi cọ, giọng Thiên Lũng Cảnh bỗng vọng vào từ ngoài cửa: “Sắp lấy nhau đến nơi rồi, sao hai đứa lại xô xát thế?”
Cả hai cùng quay đầu lại, thấy Thiên Lũng Cảnh mặc bộ đồ tuyền trắng đi đến: “Tam Xuyên, con đã khỏe hơn chưa? Nằm gần hai ngày rồi.”
Thiên Lũng Cảnh gật đầu, rồi lại hỏi: “Mới nãy hai đứa cãi nhau gì thế?”
Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ lên: “Con đang bàn chuyện Tiệc chung Năm nhánh với sư đệ, thảo luận hăng quá nên hơi kích động, không phải cãi nhau đâu ạ…”
“Hóa ra là vậy, con không phải lo chuyện thắng thua quá đâu. Tiệc chung Năm nhánh chủ yếu là để so bì khả năng phối hợp giữa các đồng môn, con đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, biết chưa?”
“Con đã hiểu thưa sư tôn… à đúng rồi, thầy tìm chúng con có việc gì ạ?”
Thiên Lũng Cảnh nói: “Thầy nhận được thư từ Ải Phong Nguyệt, báo huyện Khanh Lâu cạnh huyện Sùng Phùng có yêu tà quấy phá. Tiện thể chúng ta ở gần đây, có thể qua đó kiểm tra thử.”
Ải Phong Nguyệt gởi thư à? Bình thường chuyện xử lý yêu tà bên ngoài đều là việc của Hàn trưởng lão thì phải, Hàn trưởng lão gửi bức thư này ư?
Nghĩ vậy, anh chàng vuột miệng hỏi: “Thư này do Hàn trưởng lão gửi ạ? Vậy ngài ấy có đến đây luôn không thầy?”
Với mức độ chú ý mà Hàn trưởng lão Hàn Vãn Lâu dành cho sư tôn, khéo khi ổng đã hớn hở cưỡi kiếm bay tới đây rồi ấy chứ? Trước đấy ổng đâu có lý do gì để đi, giờ thì có lý do chính đáng rồi đấy…
“Đúng là huynh ấy định tới đây, nhưng thầy đã gửi thư lại bảo thầy trò mình sẽ đi xem cho, kêu huynh ấy không cần đến nữa.”
“Ồ ồ, ra là thế ạ, bên đó có yêu tà gì vậy thầy?”
Hàn trưởng lão không tới là được, kẻo lỡ ổng thấy Hoang Tịch và sư tôn ở bên nhau, chắc đánh nhau to mất?!
“Nghe bảo ở huyện Khanh Lâu có một gia đình họ Quan giàu có, cậu út trong nhà vừa tròn 20, lại mang thai ma… Thư chỉ nhắc sơ vậy thôi, còn tình hình cụ thể thế nào, chúng ta vẫn phải tự qua đó kiểm chứng.”
“Đàn ông mà mang thai ma ư? Thế này thì…”
Giật gân vãi?
“Chờ chút đã, sư tôn ơi, con cảm thấy chuyện này thầy cứ giao cho con và sư đệ đi, thầy đừng theo nữa.”
Nếu anh chàng nhớ không nhầm, thì cái hạn 3 ngày của sư tôn và Hoang sư huynh chỉ còn ngày mai nữa thôi.
Thiên Lũng Cảnh thoáng do dự: “Hai con đi không có vấn đề gì chứ?”
“Đương nhiên không thành vấn đề ạ, tụi con có còn là tay mơ mới nhập môn nữa đâu!”
“Nhưng mà, sức khỏe con…”
Lục Lâm Trạch nói: “Sư tôn cứ yên tâm, con sẽ chăm sóc sư huynh tử tế ạ.”
Thiên Lũng Cảnh gật đầu: “Được rồi, nếu đã vậy, thì ta không đi với các con nữa, hai đứa nhất định phải chú ý an toàn đấy.”
Hai người cùng thưa vâng, Thiên Lũng Cảnh để lại thư từ và địa chỉ rồi rời khỏi phòng.
Chờ Thiên Lũng Cảnh đi khuất, Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên vừa ăn cơm vừa nghiên cứu lá thư kia. Nhưng nội dung bức thư rất ngắn gọn, chẳng nhiều hơn những gì sư tôn nói, cũng không cung cấp thêm nhiều thông tin có giá trị. Hai người tính toán thời gian, nếu đi sang huyện kế bên ngay từ giờ, có lẽ sẽ tới gia đình này trước khi trời tối.
Thật ra đáng lẽ có thể đi nhanh hơn, nhưng họ chỉ vừa tới kỳ Ngự Khí, chưa có kinh nghiệm cưỡi kiếm bay. Giờ cũng không phải lúc để học tới đâu thực hành tới đó, thôi cứ đi xe ngựa luôn, cũng tiện để Thẩm Tam Xuyên nghỉ ngơi thêm nửa ngày cho khỏe hẳn.
Đúng như kế hoạch, họ tới huyện Khanh Lâu vào xế chiều.
Phu xe bắt đầu hỏi thăm người qua đường xem đường tới phủ họ Quan đi thế nào. Chẳng rõ tại sao, ai nấy đều tỏ vẻ không muốn trả lời họ. Có kẻ từ chối thẳng thừng, có người tức tối đáp mình không biết, còn có kẻ lờ họ luôn cứ thế đi tiếp… Tóm lại dân tình không được thân thiện cho lắm. Điều ấy khiến phu xe rất là buồn bực. Anh ta nói sao dân huyện này bất lịch sự thế, hỏi đường thôi cũng khó!
Cuối cùng phải tốn thêm ít thời gian, nhưng rốt cuộc phu xe cũng tìm được phủ họ Quan.
Ban đầu người ngoài cổng còn tỏ vẻ khó chịu, nhưng khi hai người báo thân phận Ải Phong Nguyệt, thái độ của tay gác cổng đỡ hẳn, mở cổng mời họ vào ngay.
Phủ họ Quan này là nhà giàu số một tại huyện Khanh Lâu, tuy nội thất không sang trọng bằng biệt viện Sùng Phùng của Hoang Tịch, nhưng cũng khá ấn tượng. Dọc đường, họ gặp khá nhiều nha hoàn và sai vặt, nhưng mặt ai cũng sầm sì, không có vẻ dễ gần mấy.
Thẩm Tam Xuyên thì thào với Lục Lâm Trạch: “Sư đệ, đệ có cảm thấy hình như dân chúng huyện Khanh Lâu này đều không thân thiện lắm không?”
Lục Lâm Trạch nói: “Có khi văn hóa của người ta như thế, sư huynh đừng để ý nhiều.”
“… Cũng phải.”
Hai người được đưa tới phòng khách, vừa ngồi một lát, lão gia nhà họ Quan đã đích thân tới chào hỏi họ. Ông Quan lão gia này tai to mặt lớn, đi lại còn phải vịn hai tỳ nữ. Vừa vào thấy họ, ông ta đã hơi bất mãn: “Sao lại sai hai thằng nhãi ranh tới đây, ta còn tưởng trưởng lão nhà các ngươi phải tự đến cơ!”
Mạnh mồm gớm nhỉ, trình bày thì trớt quớt mà đòi hẳn trưởng lão của Ải Phong Nguyệt phải đích thân tới cơ à?
Nói thật, đến hoàng thân quốc thích còn chẳng dám vênh mặt hất hàm sai khiến Ải Phong Nguyệt như thế!
“Ầy, thôi thôi, cứ cho hai đứa nhãi nhép chúng bay thử chút coi sao. Người đâu, dẫn cậu út ra đây.”
May thay Thẩm Tam Xuyên đã quen đối phó với các khách hàng xảo quyệt khó ưa. Tuy khách khinh mình, anh chàng cũng chẳng để tâm. Dù sao mục đích của chuyến đi này là để trừ tà linh, thái độ bên kia thế nào không quan trọng.
Lão gia nhà họ Quan dịch mông ngồi xuống ghế, cô hầu bên cạnh lập tức châm thuốc cho ông ta. Ông ta rít xùy xuỵt mấy lần, rồi nhả ra một vòng khói: “Ta ấy à, cũng lười kể cho chúng bay, quả thực lãng phí thời gian của ta. Lát chúng bay làm hỏng chuyện, ta lại phải thuật lại lần nữa cho trưởng lão chúng bay nghe, nghĩ không đã thấy mệt rồi.”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Quan lão gia chớ lo, nếu chúng ta không được việc, thì cũng sẽ báo hết mọi chuyện từ đầu chí cuối cho trưởng lão, không cần Quan lão gia phải giải thích lại đâu.”
Quan lão gia châm chọc mỉa mai: “Nghe giọng điệu của ngươi, có vẻ ngươi cảm thấy mình giỏi giang lắm nhỉ?”
“Không dám.”
Cha này tính cãi lộn hả?
“Chả quan trọng. Mấy thằng trẻ ranh tự coi mình là thánh tướng như tụi bay, lão gia đây thấy cũng nhiều rồi, phải để đời rèn giũa tụi bay mấy vố thì mới hết cái thói kiêu căng khoác lác được.” Ông ta lại nhả một vòng khói, rốt cuộc cũng bắt đầu thong dong kể lại mọi chuyện.
Hóa ra câu chuyện này là về cậu út Quan Dã của phủ họ Quan. Chàng ta trắng trẻo ưa nhìn, là người đẹp đứng đầu huyện Khanh Lâu. Tháng trước chàng vừa trải qua sinh nhật thứ 20. Đấy vốn là ngày vui, nhưng đêm đấy, sau khi Quan Dã về phòng, chàng lại bị một giấc mơ dị hợm giày vò. Hơn nữa còn không chỉ một ngày, mà gần như hôm nào chàng cũng mơ thấy những chuyện kỳ quái.
Trong mơ, rất nhiều thứ ma quái không có dáng hình quấn lấy chàng không dứt, cãi cọ ầm ĩ. Chàng không nghe rõ chúng nói gì, nhưng cảm thấy số lượng rất nhiều, oán khí rất nặng. Phải tội khi thức giấc, tất cả đều tan biến!
Ban đầu Quan Dã tưởng mình ngủ không ngon nên mới mơ thấy mấy thứ kỳ lạ. Hồi đầu chàng không để ý lắm, cũng chưa từng kể với bất kỳ ai, nhưng ngày nào cũng mệt lử vì những giấc mộng đó. Phải đến lúc cả gia đình đều nhận ra chàng uể oải buồn rầu, gầy đến độ gần như biến dạng, họ mới vội vàng mời thầy lang có tiếng tới khám bệnh chạy chữa cho chàng. Thầy lang nổi tiếng nọ phán rằng, cậu út mang thai, còn hơn một tháng rồi!
Tất cả mọi người đều nháo nhào, đàn ông thì làm sao mang thai được?!
Quan Dã biết không giấu nổi nữa, nên đã giãi bày tất cả! Bấy giờ mọi người mới biết, thứ trong bụng Quan Dã không phải thai người, mà rất có thể là thai ma do lũ quỷ quấy phá giấc mơ của Quan công tử mỗi ngày thi chú bày ra!
Sau khi biết chân tướng, gia đình cũng nghĩ rất nhiều cách, đã vời đủ loại đạo sĩ, hòa thượng tới nhà đuổi ma, nhưng hoàn toàn vô dụng. Họ muốn gột cái thai ma kia đi, nhưng nó ngoan cường đến lạ, làm kiểu gì cũng không biến mất. Chẳng lẽ phải mổ phanh bụng Quan Dã để lấy thai ma ra ư? Hơn nữa dù Quan Dã có thai, nhưng lũ ma quỷ ấy vẫn không buông tha cho chàng, vẫn đến quấy rầy chàng mỗi đêm…
Phủ họ Quan bó tay, bèn nghĩ đến việc cậy nhờ tiên môn. Trùng hợp thay, Quan lão gia lại quen biết với Cố bộ đầu của thôn Đào Nguyên, nên đã nhờ Cố bộ đầu đi mời Hàn trưởng lão của Ải Phong Nguyệt tới giúp.
Lần đầu được nghe câu chuyện ly kỳ thế này, Thẩm Tam Xuyên hơi sốc. Anh chàng đang định nói gì đấy với sư đệ, thì chợt thấy một người đi đến.
“Cha, cha gọi con tới có chuyện gì sao ạ?”
Hóa ra người bước vào là cậu út của phủ họ Quan – Quan Dã. Quả thực trông chàng ta y như một thiếu nữ mỏng manh. Màu da trắng nõn, khuôn mặt xinh trai, phải tội nhìn sơ đã thấy ốm yếu, thiếu sinh khí.
Quan lão gia lắc tẩu thuốc phiện: “Hai vị đây là người của Ải Phong Nguyệt, tới giúp con đó.”
Quan Dã nghe vậy thì vái chào Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch, nói: “Đa tạ hai vị đã sẵn lòng tới đây. Kẻ hèn này họ Quan, tên chỉ có một chữ Dã, không biết nên xưng hô với hai vị thế nào ạ?”
Chờ Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch báo xong tên tuổi môn phái, chàng Quan Dã nọ lại chân thành cảm ơn. Có lẽ do trước đấy thái độ của những người dân khác trong huyện Khanh Lâu không được tử tế, nên Quan Dã khách khí như vậy lại khiến hai người hơi bất ngờ.
Lục Lâm Trạch đứng dậy đi đến cạnh Quan Dã: “Nếu cậu không ngại, thì để ta bắt mạch cho nhé?”
Quan Dã vươn tay, rồi chậm rãi kéo cao ống tay áo của mình lên: “Không sao ạ, đa tạ Lục công tử.”
Lục Lâm Trạch ấn mạch, hàng lông mày nhăn lại: “Quả thật có thai… Hơn nữa còn không chỉ một thai.”
Mọi người đều cả kinh. Quan lão gia cũng mới biết trong bụng con trai mình không chỉ có một cái thai ma, ông ta sợ đến độ làm rơi chiếc tẩu thuốc phiện xuống đất.
Lục Lâm Trạch lại hỏi: “Thật sự tối nào đám yêu tà kia cũng tới sao? Ý ta là, xuất hiện ở trong giấc mộng của cậu ấy?”
Quan Dã rụt tay lại, gật đầu nói: “Đúng vậy, chỉ cần tôi thiếp đi, là chúng sẽ xuất hiện, dù tôi có đổi phòng ngủ chăng nữa…”
“Vậy, nếu có người khác ở trong phòng thì sao?”
“Vô dụng thôi, dù có người khác ở đó, chỉ cần tôi ngủ, là chúng vẫn xuất hiện. Hơn nữa người khác không thấy được, chỉ mình tôi thấy chúng trong mộng thôi. Sau khi tôi thức giấc, tất cả đều tan thành mây khói. Tôi từng gắng không ngủ, nhưng chẳng được bao lâu mắt đã díp vào, cuối cùng thiếp đi lúc nào chẳng hay…”
Lục Lâm Trạch nói: “Nếu là oán linh, thì quả thực người bình thường sẽ không thấy được. Sắp khuya rồi, chúng ta xin ngồi canh trong phòng với cậu, để xem rốt cuộc thứ gì đang quấy phá.”
…
Sau đấy, cặp đôi Thẩm Lục bèn đi theo Quan Dã về phòng chàng ta. Quan Dã tự rót trà cho hai người. Có lẽ chưa thấy buồn ngủ, nên chàng ta bèn trò chuyện với họ.
Thẩm Tam Xuyên thấy tuy Quan Dã gầy gò yếu ớt, nhưng tính tình thân thiện hiền hòa thì không khỏi có thiện cảm với chàng ta.
“Quan thiếu gia, trước đó có từng xảy ra sự lạ gì không? Chuyện khiến cậu có ấn tượng ấy?”
“Sự lạ ư?” Quan Dã nhấp một ngụm trà, cẩn thận ngẫm nghĩ rồi nhẹ nhàng lắc đầu, “Hình như người tôi cũng chẳng có gì khác thường… Nếu phải bàn về chuyện lạ, thì tôi cảm thấy dân chúng trong huyện khá là quái dị.”
“Ý cậu là sao?”
Quan Dã nói: “Thật ra trước kia tôi toàn đi học xa, cũng mới trở về huyện Khanh Lâu thôi. Nhưng về đây tôi mới phát hiện, hình như mọi người đều cộc tính hơn. Không chỉ mỗi gia đình tôi, mà gần như bá tánh cả huyện Khanh Lâu đều trở nên trái tính trái nết, cục cằn dễ giận… Rõ ràng trước khi tôi đi, mọi người đều rất hoà thuận bác ái, mà giờ động tí là cãi cọ đánh đập, khuyên mấy cũng không nghe.”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Thảo nào khi chúng ta vào huyện Khanh Lâu, dân tình ở đây đều lạnh nhạt với chúng ta.”
“Vâng, trước kia mọi người không thế đâu, nhưng tôi cũng không rõ nguyên nhân là gì.”
Thẩm Tam Xuyên quay đầu nhìn Lục Lâm Trạch: “Có nên báo chuyện này với sư tôn không?”
Lục Lâm Trạch đáp: “Quan sát trước rồi hẵng báo.”
“Được.”
Quan Dã nhìn hai người, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Tuy hơi đường đột, nhưng hai vị có vẻ rất ăn ý, chắc hẳn là bạn tốt quen lâu đúng không?”
Lục Lâm Trạch: “Quen chưa đầy nửa năm, nhưng sắp lập khế ước rồi.”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Gượm đã, em chảnh chọe vậy để cho ai xem!
Quan Dã nở nụ cười, vẻ vui sướng ngập tràn trong ánh mắt: “Vậy thì phải chúc mừng hai vị thật rồi. Quả là một đôi trời sinh, bầu không khí giữa hai người hòa hợp lắm, khiến người ta phải ngưỡng mộ và ghen tị đấy ạ.”
“Đa tạ Quan thiếu gia đã khen.”
“Nghe nói người trong tiên môn được phép lập khế ước bất kể nam nữ, chỉ cần hợp với nhau là có thể sánh đôi làm bạn đời tu luyện… Đến bao giờ chỗ chúng tôi mới có thể gạt bỏ thành kiến thế tục, được thoải mái thành thực với tính hướng của mình nhỉ. Được vậy thì tốt biết bao!”
“Rồi sẽ có ngày đó thôi.”
Ba người chuyện trò một lát, Quan Dã cuối cùng cũng không chống cự nổi cơn buồn ngủ. Chàng ta đành xin lỗi hai người, đoạn đứng dậy đi về phía giường.
Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch vẫn ngồi tại chỗ, đợi một lát, cuối cùng Quan Dã cũng chìm vào giấc ngủ.
Căn phòng bỗng chốc tối hù. Đến cả ánh nến cũng chớp tắt như đèn ma.
Chỉ một lát sau, vô số đôi mắt đỏ như máu đột ngột xuất hiện trên trần, trên tường, trên sàn. Chúng tựa những con ngươi bị khảm vào trong đó, giãy giụa la hét muốn trốn ra ngoài…
Muôn vàn đôi tay quái dị xuất hiện, chúng lơ lửng giữa không trung, đoạn quây quanh chiếc giường, tiếng ma quỷ gào khóc vang khắp căn phòng…
Oán khí mạnh mẽ thật!
[HẾT CHƯƠNG 74]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT