“Đã thấy khủng hoảng chưa?”

***

“Nhưng dẫu sao đứa đồ đệ này của ta vẫn là người mới, cũng chẳng cần nâng vai vế nó lên quá cao. Trước kia Ải Phong Nguyệt gọi nó thế nào, thì giờ cứ làm thế đi.”

Hội Chưởng môn cúi đầu khom lưng: Dạ dạ!

“Nhưng ngoài Ải Phong Nguyệt thì khác. Đã ra đến bên ngoài, thì đương nhiên phải làm theo phép tắc.” Dã Thích Thượng nhân giấu hai tay trong ống tay áo, cực kỳ giống một ông lão lém lỉnh tóc bạc nhưng mặt vẫn trẻ trung, “Mấy thằng quỷ con bên kia, còn không mau qua đây xếp hàng, gọi đồ nhi ta một tiếng “sư thúc” đi!”

Mọi người:???

Tiêu chuẩn kép với người trong người ngoài như thế cũng được hả?!

“Sao, không muốn à? Vậy nếu lũ trẻ không biết điều, thì đám già tụi bay ra mặt xin lỗi thay chúng nó đi.”

Đám Chưởng môn đều hết hồn, đồng loạt ngoái lại nhìn học trò ngoan của mình, ra hiệu cho chúng bằng mắt! Lũ đồ đệ cực chẳng đã, đành xếp thành hàng lối, từng người đi lên cung kính gọi Lục Lâm Trạch là: “Sư thúc.”

Chờ bốn đệ tử thân truyền gọi xong, Dã Thích Thượng nhân mới lười biếng nói: “Được rồi, lão già này cũng chẳng muốn tham dự vào chuyện của tụi trẻ chúng bay, ta về lầu Thuốc đây.”

Thế này còn bảo không tham dự? Vậy thế nào mới gọi là tham dự…

Đám Chưởng môn khổ quá mà chẳng biết kêu ai: Vất vả cho Dã Thích Thượng nhân rồi ạ!

Dã Thích Thượng nhân nhìn đám Chưởng môn đang cung kính hành lễ, đột nhiên nghiêm trang nói: “Tuy vậy, nếu có ai dám bắt nạt đứa học trò út của ta, thì bộ xương già này vẫn vui vẻ hoạt động đấy.”

Mọi người vội vàng xua tay: Không dám không dám ạ!

Lão quái vật sắp phi thăng tới nơi, ai còn dám động vào?

Dã Thích Thượng nhân hài lòng quan sát mọi người, đoạn vỗ vai Lục Lâm Trạch rời đi.

“Vãn bối cung tiễn Dã Thích Thượng nhân.”

Ông cụ vẫy tay, đủng đỉnh bước đi.

Bốn vị Chưởng môn thở phào, ngồi về chỗ mình. Thôi thôi, cứ cho thằng ranh này tham gia đi. Dù sao nó chỉ là một đứa tép riu mới ở kỳ Khống Khí, nào gây nổi sóng to gió lớn gì. Đệ tử thân truyền của các nhà trong năm nhánh Thần Phong đều hơn nó tận ba bốn bậc, vai vế cao thì đã sao, vẫn thua xách dép không kịp thôi chứ gì?

Trò cười không ảnh hưởng đến toàn cục kết thúc, mọi người bắt đầu lần lượt đưa ra ý tưởng nội dung thi đấu của mình. Đơn cử như Sở Trần Chân nhân đề nghị luận võ kén rể trực tiếp. Đấu đôi 2-2 ai thắng chót người đó được! Nhưng đề nghị này lập tức bị Tô Khê Thu phủ quyết. Lý do vì ai cũng biết Vi Hàm Dạ nhà Sở Trần Chân nhân là đứa có cấp bậc cao nhất trong cả 5. So chiêu thì rất là bất công! Bà ta vừa thốt ra câu này, Lê Bạch Tán nhân và Vân Khanh Tử cũng sôi nổi đồng ý liền!

“Ta cảm thấy mọi người có thể thi cả văn lẫn võ!” Tô Khê Thu lại đưa ra ý kiến.

“Chi bằng Dao Tinh Quân giải thích xem cả văn lẫn võ là thế nào đi?”

“Văn thi hò hẹn trên phố dưới trăng, võ thi anh hùng cứu mỹ nhân.” Tô Khê Thu thấy mọi người không hiểu, bèn giải thích cặn kẽ nội dung thi hơn.

Túm lại là, nếu muốn l@m tình nhân, thì chắc chắn phải dạo phố, tán dóc, hò hẹn yêu đương! Cho nên, nội dung thi đầu tiên là mỗi người đi hẹn hò nửa canh giờ với Thẩm Tam Xuyên, bầu không khí bên ai mặn nồng nhất, thì coi như ăn ván này! Còn việc thẩm định bầu không khí thế nào, thì mấy người họ quyết định hợp lực tạo ra ảo cảnh chợ đêm phàm thế. Tất cả những người trong cảnh ảo đều là trọng tài. Sau khi năm người kết thúc chuyến hẹn hò, dân chúng trong ảo cảnh sẽ bỏ phiếu chọn ra người xứng đôi với Thẩm Tam Xuyên nhất!

Thẩm Tam Xuyên: Mấy ông bà này xem nhiều show hẹn hò lắm đúng không? Ekip chương trình dồi dào kinh phí thế cơ à, tạo một con phố được luôn?! Ban giám khảo còn là NPC AI nữa? Có cần lố lăng vậy không?!

【 Hệ thống: Cũng phải khen là sáng tạo thiệt 】

Về phần anh hùng cứu mỹ nhân, cái đấy lại càng dễ hiểu. Họ tạo luôn một ảo cảnh tà linh quy mô lớn khác, để Thẩm Tam Xuyên bị tà linh bắt đi. Ai nghĩ được cách cứu anh chàng ra đầu tiên thì người ấy thắng!

Cuối cùng, họ sẽ xét người đứng đầu hai ván văn võ. Nếu cùng một người thắng, thì khỏi phải cãi cọ nhiều thêm. Trong trường hợp là hai người khác nhau, thì để đương sự chọn một trong hai!

Hoàn hảo!

Mọi người đều vỗ tay tỏ vẻ tán đồng.

Thẩm Tam Xuyên ho nhẹ vài tiếng, cắt ngang đám đông: “Xin lỗi, thật ra con cảm thấy không cần phải thi đâu ạ, dù sao chăng nữa, con cũng không chọn bất kỳ ai ngoài sư đệ con.”

Mọi người: “…”

Sau đó bốn vị Chưởng môn bắt đầu tận tình khuyên bảo dạy dỗ Thẩm Tam Xuyên: “Anh bạn trẻ ơi, giờ con thấy sư đệ con tốt, là vì con còn chưa biết mùi bên ngoài. Bao giờ con trải đời có sự so sánh rồi, con sẽ hiểu ở đời không chỉ có mỗi một lựa chọn là sư đệ mình! Con đừng vội trao trọn kiếp cho một thằng duy nhất! Tụi ta cũng không muốn sau này con phải hối hận đâu!”

“Phải đấy, tụi ta đều là người từng trải. Còn trẻ thì đừng tự quyết định một mình, phải nghe ý kiến của trưởng bối chứ. Con xem sư đệ con tuấn tú thế kia, nhác trông đã biết có số đào hoa. Con ở với nó, sớm muộn gì nó cũng chán con đi ăn chả ăn nem!”

“Đúng quá rồi chứ lị, tục ngữ nói phải lắm, không nghe già, xẻ làm ba mảnh! Chuyện hôn nhân đại sự là phải nghe lời người trên, đừng có hùng hục phi trâu vào. Con cứ cho không như thế rồi kiểu gì cũng bị sư đệ con quẳng vô xó!”

“Con phải tìm một đứa có lòng với con và biết chăm sóc con tử tế, đừng theo đứa chỉ thích con suông! Sư đệ con vừa nhìn đã biết là đứa vụng lo toan chăm vén. Nó chưa lập khế ước mà đã ăn nằm với con, chẳng hề để tâm đ ến con gì cả! Lỡ sau này hai đứa về chung một nhà, cơm con nấu, bát con rửa, nhà con lau, gà con nuôi. Nó thì chỉ nghênh ngang ngồi cắn hạt dưa trên trên cái nền mà con đã quét, rồi hai đứa suốt ngày cãi nhau vì dăm ba chuyện lông gà vỏ tỏi. Ta bảo con hay, cứ vậy là chia tay nhau liền!”



Thẩm Tam Xuyên bị bốn người vây quanh dạy dỗ ân cần bắt đầu thấy đầu mình ong ong: “…”

Mấy cái văn này đúng kiểu công thức quen thuộc luôn!

Nhưng họ lầm rồi, sư đệ chẳng những giỏi lo toan, mà còn rất khéo vun vén nhà cửa! Trước kia Thẩm Tam Xuyên cảm thấy bản thân mình độc lập lắm, nhưng từ khi quen sư đệ, anh chàng sắp bị sư đệ chiều hư mất rồi…

Thấy Thẩm Tam Xuyên bị đám đông xâu xé, có vẻ vô cùng khó xử, Lục Lâm Trạch cười nói: “Không sao đâu sư huynh, vì huynh, đệ sẽ thắng.”

Đến cả sư đệ cũng nói vậy, anh chàng đành phải miễn cưỡng đồng ý.

Mọi người vui quá chừng, lập tức hợp lực tạo ra ảo cảnh phố hoa. Thiên Lũng Cảnh luôn lặng im xem tuồng chợt buông lời cảm thán: “Lâu lắm rồi năm nhánh Thần Phong không náo nhiệt như vầy.”

Thế là cụ ơi, cụ cứ ngồi đấy coi tuồng thôi hở cụ?! Con có phải học trò của cụ nữa không!

Sau khi mọi người bố trí xong chợ đêm phố hoa huy hoàng lộng lẫy, tất cả NPC đường phố đã vào chỗ, họ bắt đầu bốc thăm quyết định thứ tự lên sân khấu của năm người. Người bốc được số đầu là Hoa Tiểu Quất, cu cậu vui đến độ nhảy cao ba thước. Đừng thấy Hoa Tiểu Quất có gương mặt búp bê, trông như một thiếu niên vô tư lự mà hiểu nhầm, thật ra y đã có kinh nghiệm tu luyện mấy chục năm, tốc độ tịnh tiến rất nhanh, khả năng học hiểu cũng khá. Chẳng thế y đã không nổi bật ngời ngời, được làm đệ tử thân truyền của Lê Bạch Tán nhân.

Mọi người vốn cảm thấy, Hoa Tiểu Quất được đi hẹn hò đầu tiên với Thẩm Tam Xuyên đúng là hên, nào ngờ tên này vừa vào ảo cảnh là bị mọi thứ bên trong hấp dẫn ngay. Y kéo Thẩm Tam Xuyên đi xem hết cái này đến cái kia, hưng phấn như trẻ nhỏ, hoàn toàn quên mất lý do mình vào đây. Thấy đồ chơi, mua! Thấy quà vặt, mua! Thấy kẹo hồ lô là càng không rời mắt nổi, cứ đi chéo hết quán nọ sạp kia một lượt.

Lê Bạch Tán nhân nhìn đồ đệ nhà mình, chỉ có thể lo suông: “Nắm tay nó đi, nắm đi!”

Thẩm Tam Xuyên không báu bở gì món ảo cảnh quy mô lớn này lắm, vì anh chàng phát hiện tất cả nhân vật trong đó đều giống NPC, click vào giao lưu chỉ nói được mấy câu tương tự. Ảo cảnh này thoạt trông vô cùng hoa lệ. Phố phường, đèn hoa, ánh trăng đều y như cảnh thật, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, thực tình còn xách dép cho ảo cảnh Nghiệp Liên của Hoang Tịch.

Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa game trên web và game phải down pack 100Gb về.

Đến khi Hoa Tiểu Quất hớn hở ôm một nùi đồ chơi quà vặt, còn cắn kẹo hồ lô theo sau Thẩm Tam Xuyên ra khỏi ảo ảnh, y đợp phải không khí, cắn đau lưỡi mình, bấy giờ mới buồn bã nước mắt ngắn nước mắt dài nói: “Đồ chơi đồ ăn ngon lành mình vừa mua đâu rồi?”

Lê Bạch Tán nhân đỡ trán, thằng ranh ngốc nghếch này đúng chán. Hai đứa nó đâu giống người yêu, mà là anh trai dắt em trai đi mua sắm ăn uống đấy chứ…

Thất bại toàn tập rồi!

Người bắt được thăm số 2 là Tân Thần. Cô nàng tràn trề tự tin, muốn ôm cánh tay Thẩm Tam Xuyên vào ảo cảnh. Nào ngờ Thẩm Tam Xuyên từ chối thẳng thừng rút tay mình ra, còn cố ý giữ khoảng cách 1m với cô nàng.

Cô nàng bắt đầu làm nũng: “Thẩm tiểu ca ca, người ta mới hẹn hò lần đầu, huynh không biết mua chút quà tặng người ta hay sao!”

Thẩm Tam Xuyên: “Ta không mang tiền, cô tự mua đi.”

“Đi hẹn hò sao lại để con gái chi tiền được!”

Thẩm Tam Xuyên nghĩ một lát rồi bảo: “Vậy cô chờ chút nhé, ta đi kiếm ít tiền.”

“Oa, Thẩm tiểu ca ca còn sẵn lòng chạy đi kiếm tiền mua quà cho người ta nữa á, đúng là lịch lãm ghê! Vậy muội đứng đây chờ huynh nha!”

Sau đó, Thẩm Tam Xuyên lịch lãm bèn tìm bừa một quán ăn, rửa bát nửa canh giờ hộ quán người ta. Lúc anh chàng cầm được đồng lương ra ngoài, toan đưa bạc cho Tân Thần, thì thời gian trong ảo cảnh vừa hết, số bạc trong tay anh chàng cũng thình lình biến mất.

Thẩm Tam Xuyên: “Ngại quá, hết giờ rồi.”

Tân Thần: “…”

Cái… cái tên Thẩm Tam Xuyên này, làm cô nàng tức chết mất thôi!!!

Cô nàng cáu kỉnh quay về bên cạnh Tô Khê Thu. Tô Khê Thu cũng cực kỳ cạn lời: “Con không thể rửa bát cùng nó được à?”

“Thế thì bẩn lắm. Con đi hẹn hò, sao lại chạm vào mấy thứ dầu mỡ ấy được? Híc, cả sư tôn cũng mắng người ta nữa!”

Tô Khê Thu: “…”

Đã thiết kế riêng ván này để mi có phần thắng cao nhất, thế mà mi còn làm thầy mi mất mặt quá thể… Biết vậy thà đưa sư tỷ mi tới!

Mấy Chưởng môn còn lại trông tình cảnh này, ai cũng nín cười vô cùng vất vả.

Người tiếp theo lên sân khấu là Vi Hàm Dạ của Cổng Phá Trần. Vi Hàm Dạ thân hình cao lớn, điển trai đẹp mã. Thẩm Tam Xuyên cao 1m83, nhưng Vi Hàm Dạ ít nhất phải 1m95 trở lên, hai người đi chung còn cách nhau nửa cái đầu. Nhìn lướt qua bóng họ, chênh lệch chiều cao này hài hòa đến lạ.

Vi Hàm Dạ trời sinh sẵn tính kiệm lời, Thẩm Tam Xuyên cũng không thích nói chuyện, hai người cứ bước đi bên nhau không nói năng gì. Nhưng nhan sắc họ hút mắt quá, nên kha khá người qua đường phải ngó nghiêng trông theo họ. Đi được một lát, Vi Hàm Dạ mở lời phá vỡ trạng thái im lặng của hai người trước: “Thẩm huynh.”

Thẩm Tam Xuyên còn tưởng hai người sẽ làm thinh cho tới kết thúc, đột nhiên bị Vi Hàm Dạ gọi tên, anh chàng còn chưa phản ứng kịp: “Hử?”

“Huynh có vẻ không ưa những người trong năm nhánh Thần Phong lắm nhỉ.”

Không ngờ đối phương lại nói thế. Tuy đấy là sự thật, nhưng Thẩm Tam Xuyên cũng không định thừa nhận: “Nào có, chỉ là chưa thân quen thôi.”

Vi Hàm Dạ cúi đầu nhìn anh chàng, bỗng nhiên hạ giọng xuống, thì thầm bằng âm lượng chỉ mình Thẩm Tam Xuyên nghe thấy: “Có lẽ huynh không tin, nhưng ta là người duy nhất trong số họ không có ý đồ với thân phận và kiếm thần tuyệt thế trong cơ thể huynh.”

Thẩm Tam Xuyên hơi trợn tròn mắt.

“Trước khi gặp huynh, ta cũng không tin vào tình yêu sét đánh. Vẻn vẹn nửa canh giờ là quá ngắn với chúng ta. Ta không thể biểu đạt cặn kẽ tình cảm mình dành cho huynh được, chỉ có thể nhắc huynh tự bảo vệ bản thân và Ứng Kiếp thật cẩn thận thôi.”

“… Đa tạ lời nhắc của Vi huynh.”

Năm nhánh Thần Phong đã đoán ra việc anh chàng sở hữu Ứng Kiếp rồi sao? Chết toi, mình trả lời anh ta như thế có khác gì thừa nhận đâu!

Vi Hàm Dạ nở nụ cười, có vẻ rốt cuộc cũng nhẹ lòng: “Ta hẳn nên cảm kích Thẩm huynh vì đã bằng lòng bước đi bên ta trong nửa canh giờ này. Được ở gần huynh thế này, thực sự lòng ta xiết bao căng thẳng mà lại hưng phấn cực độ. Ta muốn nói rất nhiều điều với huynh, nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào, gần như do dự cho tới kết thúc.”

Thấy Thẩm Tam Xuyên hơi ngập ngừng, chàng ta lại vội vàng rằng: “Thẩm huynh yên tâm, ta sẽ không bao giờ làm bất kỳ điều gì gây bất lợi cho huynh, mong rằng Thẩm huynh có thể đối đãi với ta như bạn bè trước đã.”

Thẩm Tam Xuyên đành miễn cưỡng gật đầu, may mà thời gian cũng không còn bao nhiêu.



Tô Khê Thu lắc đầu nói: “Không ngờ cậu ấm nhà Sở Trần Chân nhân bình thường im lặng ít lời, mà giờ lại biết cách rủ rỉ thầm thì để chúng ta không nghe thấy…”

Vân Khanh Tử nịnh đầm: “Trông hai đứa xứng đôi thật, bầu không khí cũng được phết, thằng cháu Vi quả là khá đấy!”

Sở Trần Chân nhân cười nói: “Thằng con trai tồ tẹt nhà ta cuối cùng cũng vỡ vạc ra rồi. Nếu mối này thành công, Cổng Phá Trần ta chắc chắn sẽ mở tiệc hẳn một tháng! Mọi người nhớ đến đông đủ nhé, quyết không say không về! Ha ha ha ha ha ha!”



Sau lượt này, người thứ tư đi hẹn hò cùng Thẩm Tam Xuyên là Thương Vân của Đài Yên Vân. Thương Vân cầm một cây quạt xếp, gương mặt vẫn rất quý phái sang chảnh, vừa đi vừa nói với Thẩm Tam Xuyên: “Tam Xuyên huynh, huynh không ngại cho phép ta được gọi huynh như vậy chứ?”

Thẩm Tam Xuyên lắc đầu.

“Tam Xuyên huynh đã đi qua con phố này ba lần, chắc hẳn cũng hơi mệt rồi. Chi bằng chúng ta vào hàng quán nào đó làm mấy chén nhé?” Thương Vân lắc chiếc quạt xếp, “Yên tâm, lần này ta sẽ mời.”

“Cũng được.” Anh chàng quả thực không muốn đi qua con phố này lần nữa.

Sau đó Thương Vân bèn dẫn Thẩm Tam Xuyên vào quán rượu hoành tráng nhất con phố này. Sau khi gọi kha khá món ngon, gã còn rót rượu cho Thẩm Tam Xuyên: “Được kết bạn với Tam Xuyên huynh quả là một chuyện đáng mừng, xin kính trước Tam Xuyên huynh ly này!”

Thẩm Tam Xuyên ngó chỗ rượu trong chén, uống một hơi cạn sạch.

Lang thang phố xá lắm quá, anh chàng sắp hết kiên nhẫn rồi.

Thương Vân lại rót đầy chén cho Thẩm Tam Xuyên: “Thật ra trước khi tới đây, tại hạ cũng không có mấy hứng thú với Tam Xuyên huynh. Mãi đến hôm qua gặp được huynh, ta mới phát hiện mình cũng có thể bị hớp hồn bởi một trang nam tử như huynh. Vu Nguyệt Thượng nhân rạng ngời rờ rỡ tựa thần thánh trên trời, nhưng Tam Xuyên huynh đứng cạnh Vu Nguyệt Thượng nhân, dù chỉ mặc bộ đồng phục môn phái bình thường nhất, vẫn có thể khiến người ta không rời mắt nổi…”

Thẩm Tam Xuyên nhìn chén rượu trước mặt, không động cựa. Chả nhẽ thằng cha này tính chuốc cho mình say? Hơi coi thường tửu lượng của mình đấy nhá…

Thương Vân thấy Thẩm Tam Xuyên không uống, thì chợt đổi đề tài: “Nhưng ta cũng hiểu trong lòng Tam Xuyên huynh đã có hình bóng khác. Quân tử không cướp đồ của nhà người. Nếu Tam Xuyên huynh đã quyết chí ở bên sư đệ mình, thì lẽ dĩ nhiên ta cũng xin chúc phúc cho huynh.”

Thẩm Tam Xuyên ngẩn người, không rõ có phải tại hơi cồn bốc lên không, mà mặt anh chàng ửng đỏ: “… Vậy thì, cảm ơn nhé.”

Anh chàng tự dưng chẳng biết nói gì, chỉ có thể uống thêm chén nữa. Thương Vân thấy thế thì lại rót đầy rượu cho anh chàng.

“Tam Xuyên huynh không cần để ý con mắt kẻ khác đâu. Người mình ưng bụng vẫn là quan trọng nhất. Bỏ lỡ tình yêu đích thực của đời mình mới là điều thực sự đáng hối hận.” Gã nói xong thì xích lại gần Thẩm Tam Xuyên hơn một tẹo, chạm chén mình vào chén rượu của Thẩm Tam Xuyên, “Xin uống vì tình yêu đích thực.”

Ba chén rượu vào bụng, mặt anh chàng bắt đầu bỏng rẫy. Một phần là vì men say, phần nữa là tại Thương Vân cứ nhắc đến sư đệ hoài, làm anh chàng không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra tối qua.

Thẩm Tam Xuyên mặt đỏ hây hây, mắt bắt đầu nhòe nhoẹt vì hơi cồn. Anh chàng sẵn mang nét đẹp lạnh lùng tuyệt mỹ, kiểu mặt cấm dục thế này, có tí men vào tự dưng lại thêm phần gợi cảm. Đám đông xung quanh đều chú mục vào anh chàng. Quán rượu này vốn là nơi nô nức người đến kẻ đi nhất trong phố, kha khá dân tình đã thấy Thương Vân ngồi xuống cạnh Thẩm Tam Xuyên, chẳng những kề sát rót rượu cho mỹ nhân lạnh nhạt, mà còn ân cần phe phẩy quạt mát giúp người ta, giống hệt một đôi tình nhân trẻ tuổi đang chuyện trò tâm sự vậy.

Lê Bạch Tán nhân quan sát hai người, tặc lưỡi bảo: “Vân Khanh Tử, không ngờ Thương Vân nhà ông lại giỏi tìm lối tắt như thế!”

Vân Khanh Tử cười phụ họa. Ông ta nhớ lại, trước khi xuất phát Thương Vân từng nói, mấu chốt của vòng thi này không nằm ở việc lấy lòng Thẩm Tam Xuyên, mà là phải khiến đám đông xung quanh nghĩ họ là một đôi. Nói cách khác, mục đích chung cuộc là định hướng tư duy của người qua đường! Lúc ấy ông ta hẵng còn chưa rõ ý của đồ đệ mình, nhưng giờ thì ông ta đã hiểu. Phải nói, Thương Vân không hổ là kẻ bước ra từ cái bể nhúng chàm ấy. Gã trời sinh đã mang đầy khí chất hậu duệ quý tộc, nhưng cũng cực kỳ xảo trá gian manh!

Tuy hai người chỉ ngồi uống rượu ăn cơm trong quán, nhưng đã kéo được khá nhiều thiện cảm từ người qua đường. Đến hiện tại, xác suất thắng lợi của Thương Vân đang vô cùng cao!

Thẩm Tam Xuyên ra khỏi ảo cảnh lần thứ tư. Nói thật, tuy chỉ là ảnh ảo, nhưng uống rượu xong anh chàng vẫn hơi lâng lâng, đầu thì quay quay nằng nặng. Thật ra anh chàng uống dạn thế là vì trước kia thường xuyên đi xã giao tiếp khách uống rượu ăn cơm ở công ty. Tửu lượng của anh chàng khá ổn, bị mỗi cái là dễ đỏ mặt. Bởi vậy lúc Thương Vân mời rượu, anh chàng cũng không chối, cảm thấy bên đó không chuốc say nổi mình. Vả lại, Thẩm Tam Xuyên cũng lo nhỡ mình không uống, thằng cha kia lại kéo mình đi dạo phố tiếp, thà ngồi luôn trong quán đến hết giờ cho rồi.

Nhưng anh chàng thiệt tình không ngờ nổi điểm chemistry Thương Vân thu hoạch được từ đám người qua đường lại bỏ xa những ứng cử viên còn lại.

Thiên Lũng Cảnh nhìn Lục Lâm Trạch bên cạnh mình, cố ý hỏi: “Đã thấy khủng hoảng chưa?”

Lục Lâm Trạch nhướng mày: “Sao lại thế được ạ?”

Nói xong hắn bèn bước tới, giơ tay với Thẩm Tam Xuyên vừa ra khỏi ảo cảnh. Thẩm Tam Xuyên cầm lấy tay Lục Lâm Trạch ngay mà không thèm nghĩ ngợi, gương mặt vẫn còn đỏ hây hây nóng hôi hổi vì chưa tan rượu.

Lại vào ảo cảnh lần nữa, anh chàng hơi choáng đầu hoa mắt: “Sư đệ, đi chậm chút thôi, nãy hơi chuếnh choáng, đầu ta hẵng còn quay.”

Lục Lâm Trạch khẽ thở dài, hắn lục lọi túi thuốc luôn mang theo người, lấy một viên bỏ vào miệng Thẩm Tam Xuyên: “Viên Ninh Thần, có công hiệu giải rượu nhất định, lần sau sư huynh muốn uống rượu thì chỉ được uống với đệ thôi, biết chưa?”

Thẩm Tam Xuyên nhai thuốc, cố gắng nhớ lại: “Đệ nói vậy ta mới nhận ra, hình như tụi mình chưa uống với nhau bao giờ… ẹc, thuốc này hơi đắng…”

Câu này vừa dứt, Lục Lâm Trạch bất chợt hôn lên môi anh chàng. Sau một thoáng thăm dò, hắn buông Thẩm Tam Xuyên đang kinh ngạc quá đỗi ra: “Còn đắng không?”

Đây… Đây là đường cái rộn ràng đông đúc đó!

Chuyện xảy ra đột ngột quá, không ít khách bộ hành đều nhìn về phía họ. Tuy đấy là NPC, nhưng bị nhìn chằm chặp vẫn ngượng quá đi à! Hơn nữa, hơn nữa, đám người thuộc năm nhánh Thần Phong nhất định đã thấy cả rồi!

Anh chàng vội vàng lắc đầu: “Không đắng, không đắng chút nào hết!”

“Vậy thì tốt rồi, chúng ta tiếp tục đi.”

“Cái… Ưm, đừng…”

Miệng anh chàng lại bị lấp kín, lần này không chỉ lướt qua rồi thôi, mà là một cuộc chiếm đoạt xâm lấn trường kỳ.

Anh chàng nghe thấy những tiếng cảm thán líu lưỡi kinh ngạc của đám đông xung quanh! Hình như càng lúc càng có nhiều người vây xem, gần như cả phố… Không, tất cả mọi người trong ảo cảnh đều tụ tập đến đây rồi!

Đầu anh chàng bị tay ai kia giữ chặt, người không thể giãy giụa nổi, anh chàng chẳng thể trốn đi đâu nữa.

Chư vị Chưởng môn thuộc năm nhánh Thần Phong không ngờ họ lại hành động khác người như thế, cả đám đều trợn tròn mắt há hốc mồm. Quan trọng là hình như hai đứa này hoàn toàn không có ý định dừng lại! Đứng giữa đường còn ôm ấp hôn hít là kiểu quái gì?!

Sở Trần Chân nhân cáu điên: “Hừ, đồi phong bại tục!”

Tô Khê Thu đỏ mặt lắc đầu: “Hỏng hết nền nếp!”

Lê Bạch Tán nhân cũng chỉ chỉ trỏ trỏ: “Quả thực trơ trẽn!”

Vân Khanh Tử gật gù: “K1ch thích thật đấy.”

“Chứ lại chả…” Ba người đồng thời quay lại lườm ông ta, “Hử?!”

Vân Khanh Tử vội vàng xua tay nói: “Nói lộn nói lộn, khụ khụ, là khó coi! Khó coi quá!”

[HẾT CHƯƠNG 54]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play