“Ở Ải Phong Nguyệt, tuyệt đối không được nhắc tới Tông Long Dã!”

***

Thế giới này có vô số môn phái tu tiên.

Tuy các tiên môn nhỏ nhiều vô số chẳng dưới chục nghìn, mang tiếng là tự lập môn phái riêng, nhưng người đời đều hiểu rõ, những môn phái tu tiên nhỏ ấy chỉ là đám lau nhau thuộc năm tiên môn lớn mà thôi. Những nơi được xưng tụng là tiên môn chính thống, chỉ có năm môn phái lớn sừng sững là năm nhánh Thần Phong: Ải Phong Nguyệt, Cổng Phá Trần, Các Xuân Thu, Đài Yên Vân và Ải Thanh Từ. Mà trong đó, Chưởng môn của Ải Phong Nguyệt, Vu Nguyệt Thượng nhân Thiên Lũng Cảnh, được coi là người đứng đầu của năm nhánh Thần Phong.

Đám đệ tử mới gia nhập môn phái đang bày ra vẻ mặt khát khao, nghe sư huynh đeo kính Vạn Trọng Sơn giới thiệu thao thao bất tuyệt. Thẩm Tam Xuyên thì lại đứng sau mọi người, mặt đượm nét thâm trầm.

【 Hệ thống: Ký chủ có nghi vấn gì với giả thiết của thế giới này à? 】

Thẩm Tam Xuyên: Cũng không phải thế, tớ chỉ đang suy ngẫm một chuyện thôi.

【 Hệ thống: Chuyện gì? Tui có thể hỗ trợ giải đáp 】

Thẩm Tam Xuyên: Ải Phong Nguyệt, Cổng Phá Trần, Các Xuân Thu, Đài Yên Vân, Ải Thanh Từ… tác giả gốc chắc là fan của Châu Kiệt Luân hả?

(Tên 5 môn phái này đều có liên quan đến nhạc của Châu Kiệt Luân. Ải Phong Nguyệt: đề cập đến bài Lan Đình tự, có đoạn “Vô Quan Phong Nguyệt”. Cổng Phá Trần (Phá Trần khuyết) em tìm chưa ra. Các Xuân Thu nhắc đến bài Loạn Vũ Xuân Thu. Đài Yên Vân là bài Đài Hoa Cúc, có đoạn “Phồn Hoa Yên Vân”. Ải Thanh Từ là bài Sứ Thanh Hoa, với Thanh Từ nghĩa là sứ men xanh.)

【 Hệ thống:? 】

Thẩm Tam Xuyên yên lặng gật đầu trong lòng: Không tồi, gu cũng xịn như gu mình!

【 Hệ thống:??? 】

Đúng lúc Thẩm Tam Xuyên chuẩn bị click vào nút play nào đó trong não bộ, một đệ tử trẻ mới nhập môn trước mặt anh chàng đột nhiên nhiệt tình giơ tay hỏi: “Sư huynh, sư huynh, đệ nghe nói Chưởng môn Vu Nguyệt Thượng nhân nhà mình trăm năm trước từng một người một kiếm tiêu diệt môn phái tu ma Núi Phù Linh ác độc nhất của ba châu Huyền Sát, khiến Núi Phù Linh như rắn mất đầu suốt trăm năm nay chưa gượng dậy nổi… Chưởng môn nhà mình đã lợi hại như thế, sao lại không tiện tay diệt nốt Tông Long Dã và Lang Hoàn Ỷ Nguyệt còn lại ạ? Dù gì chúng cũng là tụi tu ma, quét một thể chẳng tốt hơn hay sao!”

(Lang Hoàn: tương truyền là nơi trữ sách của nhà trời)

Phái tu tiên tụ về năm nhánh, hội tu ma chia ra ba châu.

Ba châu Huyền Sát —— Núi Phù Linh, Tông Long Dã và Lang Hoàn Ỷ Nguyệt là ba phái tu ma lớn phát triển thịnh vượng nhất đương thời.

Thẩm Tam Xuyên nghe vậy là thấy hứng thú liền, bèn gọi hệ thống lên: Hệ thống hệ thống, một người một kiếm diệt Núi Phù Linh là đoạn nào đấy, nghe kích thích thế, mau! Chiếu cho tớ xem cái nào!

【 Hệ thống: …】

Thật ra trước đấy nó từng nhắc tới đoạn này rồi, nhưng lúc ấy ký chủ đang đắm chìm trong trạng thái điên cuồng bấm next cày điểm, nên chẳng hề để ý đến cốt truyện, hoàn toàn bỏ lỡ lời giảng giải của nó. Nhưng giờ nếu ký chủ đã có nhu cầu, thì đương nhiên… phải chiếu thôi!

Vì thế một cảnh quay góc rộng giống trên phim đột nhiên xuất hiện trong đầu Thẩm Tam Xuyên. Cảm giác lạc vào trong cảnh, như đeo kính VR này khiến anh chàng tự dưng căng thẳng hơn hẳn!

Khói lửa.

Núi Phù Linh màu đỏ đen tràn ngập màn huyết khí rợp trời.

Xác ma tu chất chồng như núi và những món vũ khí giáp trụ bị vứt bỏ vương vãi khắp nơi. Máu tươi đỏ thắm nhỏ từng giọt theo đôi mắt trợn trắng của đống thi thể kia, thấm vào nền đất màu đen, vừa ma quái lại vừa bắt mắt. Có kẻ tu ma thở hổn hển, sợ sệt khiếp vía giẫm lên đống thi thể, liều mạng muốn chạy trốn. Toàn thân gã dính đầy thứ máu nhớp nháp, nỗi sợ khiến gã mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ biết trốn chạy trong một biển thây xác!

Bỗng nhiên, tiếng “Choeng” sắc bén của lưỡi kiếm bỗng sượt tới, cây kiếm xuyên thẳng qua tim gã. Gã thậm chí còn chưa kịp cảm thấy đau đớn thì đã bị bắt quỳ sụp xuống đất. Mắt gã không còn ánh sáng, thở thôi cũng là xa xỉ! Chỉ thấy gã chậm rãi cúi đầu nhìn mũi kiếm tỏa ánh hào quang lạnh lẽo trồi ra từ nơi trái tim mình. Giây tiếp theo, gã ngã ầm xuống đất.

Có kẻ giẫm lên đầu gã, thờ ơ mượn lực rút thanh kiếm kia ra. Thanh kiếm được rút ra thậm chí còn chẳng dính một giọt máu ma tu nào, vẫn tỏa vầng sáng trắng tinh khiết thần thánh hoàn hảo, như thể máu gã là thứ dơ bẩn, đã bị thanh kiếm kia tinh lọc vậy.

Tên tu ma bị kiếm đâm xuyên tim giãy giụa quay đầu, nhìn Chưởng môn Ải Phong Nguyệt áo trắng đai ngọc, thanh nhã thản nhiên đang đạp lên người mình. Gã tu ma không hiểu, rõ ràng tên ấy đã tàn sát sạch sẽ ma tu trên Núi Phù Linh, xác chất thành núi, xương trắng lạnh tanh, nhưng y vẫn chẳng dính một hạt bụi, cực kỳ lạc lõng giữa màu máu nhuộm khắp xung quanh. Y tựa như thần tiên hạ phàm, trăng sáng xua sương mù! Mùi máu tươi nồng gắt quay cuồng trong họng gã, gã không nhịn nổi, hỏi vị Vu Nguyệt Thượng nhân kia một câu trăng trối cuối đời:

“Tại sao lại giết…”

Vu Nguyệt Thượng nhân Thiên Lũng Cảnh tóc trắng như tuyết, không vui chẳng giận, lạnh nhạt xuất trần. Đứng giữa muôn vàn thi hài, y tựa như một đóa sen xanh thanh khiết mọc trong ao máu, đẹp tuyệt vời mà muôn phần rù quyến! Y hơi ngước mắt lên, rõ ràng đẹp tựa thần tiên thuần khiết nhân hậu và dịu hiền, vậy mà lời y nói ra lại khiến kẻ tu ma dưới thân y run rẩy, cảm thấy kẻ này mới là ma quỷ chân chính! Một cơn ác mộng thật sự!

“Ta muốn giết thì giết, muốn diệt thì diệt, ngươi làm khó được ta ư?”

Atula trong địa ngục cũng chỉ đến thế là cùng!!

Ống kính zoom ra, Thiên Lũng Cảnh không liếc gã tu ma thêm lần nào nữa. Y đứng lẻ loi trên núi xương cốt thi thể máu me, giữa những tiếng gào khóc lặng thinh của vạn quỷ. Một người một kiếm, ngạo nghễ hiên ngang, lạnh lẽo tuyệt tình!

Trận chiến này đã trực tiếp dẫn đến việc Núi Phù Linh, một trong ba nhánh lớn của phái tu ma ba châu Huyền Sát trở nên trì trệ, chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa suốt gần trăm năm nay! Còn Vu Nguyệt Thượng nhân Thiên Lũng Cảnh cũng thành danh sau một trận chiến, được người đời ca tụng tung hê là kẻ thống lĩnh năm nhánh Thần Phong. Ải Phong Nguyệt cũng thơm lây, nhảy lên đứng đầu năm môn phái tu tiên lớn, được tất cả tiên môn quỳ lạy!

Xem hết cutscene, Thẩm Tam Xuyên tấm tắc cảm thán: Có thiết lập support bá hơn main, đã vậy còn ngầu quên sầu thế này, đằng ấy có chắc ổng không phải main không?

(Cutscene: hay còn gọi là cắt cảnh, là một đoạn cảnh quay không thể tương tác được trong các game, dùng để diễn giải cốt truyện.)

【 Hệ thống: Ổng là nhân vật chính của bộ tiểu thuyết trước. Bộ này thì ký chủ đây với Ma Tôn mới là nhân vật chính. Vu Nguyệt Thượng nhân Thiên Lũng Cảnh là sư tôn của cậu, vả lại những cốt truyện về Vu Nguyệt Thượng nhân có thuộc tính ẩn. Cậu mà đào xới ra thì sẽ được cộng nhiều điểm cốt truyện lắm đấy 】

Thẩm Tam Xuyên ngẩn người: Ý đằng ấy là, phần cốt truyện mà tớ mắt thấy tai nghe bây giờ không phải là sự thật, đào xới được sự thật thì có thể kiếm điểm hả?

【 Hệ thống: Không sai, ký chủ có thể thử xem 】

Hệ thống vừa dứt lời, Thẩm Tam Xuyên đã nghe thấy sư huynh đeo kính đứng đằng trước ho khan một tiếng, bỗng nhiên nghiêm mặt nói: “Chưởng môn sư tôn làm vậy tất có cái lý của người, không thể phỏng đoán lung tung được. Còn nữa, mấy đứa là lính mới, ta có trách nhiệm nhắc nhở mấy đứa, ở Ải Phong Nguyệt, tuyệt đối không được nhắc tới Tông Long Dã và Yển Ma chân quân Hoang Tịch – tông chủ của Tông Long Dã! Đây là chuyện tối kỵ của Ải Phong Nguyệt!”

“Ơ, sao lại thế ạ?”

“Đúng vậy, tại sao lại không được đề cập ạ?”

“Nghe nói gã tông chủ tu ma ấy thành danh từ thời niên thiếu, có tư chất tuyệt vời, người bình thường khó lòng sánh kịp, chỉ thích mặc đồ đỏ như màu máu, dung mạo tựa trăng non nguyệt quế. Đến cả những ả ma tu xưa nay chẳng chịu thua ai, thấy gã còn hổ thẹn không bằng… Chẳng lẽ, gã ấy có hận thù gì với Chưởng môn sư tôn hay sao?”



Thấy đám học trò mới đến lẩm nhẩm lầm nhầm không ngừng, sư huynh đeo kính phẩy tay, rất kiểu gà mẹ che chở gà con: “Vậy nên mới bảo, cấm nhắc là cấm nhắc thật nha, để ai nghe thấy nữa là sẽ bị phạt đấy!”

Thẩm Tam Xuyên: Tông Long Dã là một trong ba châu Huyền Sát mới đề cập ban nãy nhỉ, thế gã tông chủ tên Hoang Tịch kia là ai thế, sao lại không cho nhắc đến?

【 Hệ thống: Hoang Tịch vốn là đệ tử thân truyền của Vu Nguyệt Thượng nhân, sau này bị trục xuất khỏi sư môn vì không tôn sư trọng đạo, đọa ma thành Tông chủ của Tông Long Dã 】

Thẩm Tam Xuyên thầm “Ồ hố” trong lòng: Hóa ra là học trò cưng của mình đổ đốn, thảo nào lại không cho đề cập nữa… Mà không tôn sư trọng đạo là kiểu gì cơ? Nói nghe thử coi, kẻo sau này tớ lại bất cẩn mắc phải lỗi ấy.

【 Hệ thống: Căn cứ theo cốt truyện của sách gốc, lúc sư tôn Vu Nguyệt Thượng nhân luyện công tẩu hỏa nhập ma, Hoang Tịch nhân dịp ấy đè ổng ra, cướp được first blood của Vu Nguyệt Thượng nhân 】

(First blood: Thuật ngữ game, nghĩa là chiến công đầu, người đầu tiên giết địch.)

Thẩm Tam Xuyên:?

Thẩm Tam Xuyên:???

Thẩm Tam Xuyên vẫn còn muốn giãy giụa trong lòng: Cái mà đằng ấy nói tới, chính là loại “đè” mà tớ đang nghĩ đến đấy à?

【 Hệ thống: Có khi còn mạnh bạo hơn, nóng bỏng hơn loại mà ký chủ đang nghĩ đến đó kìa 】

Thẩm Tam Xuyên: …

Tổn thọ mất! Vụ án động trời khi sư diệt tổ cực kỳ bi thảm gì thế này?! Đúng là đíu thể tin nổi luôn! Vu Nguyệt Thượng nhân á, ban nãy trông ngầu lòi máu lửa vậy cơ mà! Người đứng đầu năm nhánh Thần Phong trong truyền thuyết đấy! Có setting chất chơi người dơi như thế mà lại bị đồ đệ đè ra hấp à? Hơn nữa chỉ trục xuất khỏi sư môn thì hời cho cái gã tên Hoang Tịch kia quá còn gì?! Ơ ơ ơ thế này thì…

Thế giới quan của trai thẳng 27 năm là anh chàng sắp sụp đổ mất có được không ạ!

【 Hệ thống: Nhưng đoạn cốt truyện này có thuộc tính ẩn mà, nếu ký chủ tìm ra được chân tướng, thì sẽ được thưởng 100 điểm cốt truyện lận đó 】

Thẩm Tam Xuyên: Ừm… chuyện này mình làm công khai dân chủ luôn được không? Nếu tớ chạy thẳng tới hỏi Vu Nguyệt Thượng nhân, liệu có bị ổng đấm gục tại chỗ không nhỉ?!

【 Hệ thống: Yên tâm đi, với cấp bậc hiện tại của ký chủ, có khướt mới gặp được Vu Nguyệt Thượng nhân 】

Thẩm Tam Xuyên: … Ha ha.

Cảm ơn đằng ấy vì rõ ràng có thể chửi thẳng tớ là đồ gà mờ, nhưng vẫn vờ vịt an ủi động viên như thế.

“Sư huynh sư huynh, Chưởng môn sư tôn Vu Nguyệt Thượng nhân nhà mình lợi hại như vậy, tụi đệ còn có cơ hội trở thành đệ tử thân truyền của sư tôn không ạ?”

Toàn bộ đám lính mới đều nhìn về phía sư huynh đeo kính phởn phơ với gương mặt đượm vẻ chờ mong.

Vạn Trọng Sơn như thể nhớ lại chuyện cũ gì đó, hơi đờ ra một tẹo, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu: “Theo ta được biết, sư tôn sẽ không nhận đệ tử thân truyền nữa. Từ vụ Hoang sư huynh… Ừm, tóm lại, mấy đứa vẫn là người mới, giờ còn chưa thấy được mặt sư tôn, thì đừng có mơ mộng hão huyền nữa, cùng nỗ lực tu hành mới là con đường đúng đắn ha!”

Nói đoạn, anh ta còn giơ một ngón tay ra, lại cười nói: “Để ta giảng đại khái tình hình của Ải Phong Nguyệt đã, lát sẽ đưa mấy đứa đi gặp trưởng lão của đỉnh Vô Quan bên mình… Thẩm sư đệ, Lục sư đệ, hai đệ cứ đứng xa tít mít thế, lại gần chút đi, khỏi cần ngại đâu!”

Anh ta vừa dứt lời, tất cả đệ tử mới nhập môn cùng đồng loạt ngoái lại nhìn Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch luôn ở tuốt đằng sau. Mọi người nhất thời đều ngỡ ngàng trước dung mạo của hai chàng trai này! Hai người đây, đúng là tuyệt hết chỗ chê! Một người có bề ngoài lạnh lùng tựa hoa sen bằng băng tuyết, vẻ mặt kia như thể tất cả mọi chuyện trên thế gian đều không liên quan tới y, đúng kiểu đẩy người ta ra xa ngàn dặm. Tuy lạnh lẽo thật, nhưng trong cái lạnh đó lại có nét đẹp lộng lẫy, khiến tim người ngắm phải run lên, tuyết tan thành nước. Kẻ còn lại thì hơi có nét bất cần đời, mang cảm giác cậy tài khinh người. Tuy nụ cười luôn đậu trên khóe môi, nhưng toàn thân hắn lại tỏa ra khí thế khinh nhờn khuôn phép, khiến ai cũng cảm thấy đây chắc chắn không phải là một kẻ dễ chung đụng! Có điều, không biết có phải tại hắn đang mặc bộ áo tiên của Ải Phong Nguyệt không, mà lại thấp thoáng nét đáng yêu tinh nghịch giữa vẻ quái đản ác ôn ấy? Khiến người ta cầm lòng không đậu phải nhìn hắn chằm chằm!

Thẩm Tam Xuyên thấy mọi người xoi mói Lục Lâm Trạch với biểu cảm ngỡ ngàng kinh ngạc thì thầm cảm thán trong bụng: Mới nãy thấy Lục Lâm Trạch thay đồ xong, anh chàng cũng ngắm người ta như ngớ như ngẩn. Kẻ này giống hai thể mâu thuẫn thiên thần và ác quỷ dung hợp vào nhau, nhưng gom chung thì chẳng thấy đối chọi gì, phải tội cứ khiến người ngắm hắn phải chìm sâu…

Anh chàng đang ngẫm ngợi dở chừng thì bỗng bị đẩy lên phía trước. Anh chàng lảo đảo bước vài bước, nghe thấy Lục Lâm Trạch cười nhẹ ở sau mình: “Thẩm sư huynh cứ tụt lại đằng sau mãi, thân làm sư đệ, đệ cũng chẳng dám vượt quá giới hạn, nên luôn phải theo sau Thẩm sư huynh ạ.”

Thẩm Tam Xuyên: “…”

Thằng này được lắm, tưởng đường ai nấy đi cơ mà?

Mọi người lại đưa mắt về phía Thẩm Tam Xuyên. Thẩm Tam Xuyên cũng chẳng có gì để nói, chỉ đành rảo bước hòa vào đội quân lính mới. Chẳng qua anh chàng vừa đi vào, mọi người đều ăn ý né ra một tẹo.

Mỹ nhân lạnh như núi băng chói lóa quá, cứ cảm thấy đứng chung một chỗ là sẽ bị so bì ác liệt ấy.

Nghe nói Ải Phong Nguyệt chọn đệ tử chẳng theo quy tắc nào, chỉ cần mặt đẹp là cho vô. Chẳng lẽ… đấy là thật sao?

【 Hệ thống: Thật, quá là thật luôn 】

Thẩm Tam Xuyên cạn lời: Thiếu nghiêm túc thế à? Chờ đã, sao đằng ấy đáp được cả lời dẫn truyện vậy…

【 Hệ thống: Nếu tuyển nghiêm túc, thì cậu còn có thể qua cửa dễ dàng vậy chắc? 】

Thẩm Tam Xuyên: …

Bấy giờ Lục Lâm Trạch đang thờ ơ đứng cạnh Thẩm Tam Xuyên. Vầng hào quang của hai người còn rất là đều nhau, đầu ai nấy đều không hẹn mà hiện lên hai chữ “xứng đôi”!

【 Hệ thống: đụng chạm đơn giản với Lục Lâm Trạch, điểm cốt truyện +1, độ thân tình +10】

Lời nhắc vang lên bất thình lình khiến Thẩm Tam Xuyên đớ người: Chờ đã, ban nãy hắn đẩy tớ một cái thế thôi mà cũng nhận được điểm à?

【 Hệ thống: Đúng vậy, đụng chạm đơn giản với Ma Tôn Lục Lâm Trạch, điểm cốt truyện +1; đụng chạm cấp cao, điểm cốt truyện +5; hôn môi một lần +30; hôn sâu một lần +50; ăn nằm với nhau một lần +100; mở khóa tư thế mớ…】

Từ từ từ từ! Đằng ấy vừa gọi hắn là gì cơ?!

Lục Lâm Trạch đứng bên cạnh Thẩm Tam Xuyên. Càng lúc hắn càng có hứng thú với người này, vừa nhìn đã không nhịn được chỉ muốn tiếp cận. Cùng lúc đó, một giọng nói lười biếng vang lên trong đầu hắn.

【???: Nhóc có vẻ hứng thú với cậu ta quá nhỉ? 】

Lục Lâm Trạch trả lời trong đầu: Một kẻ có bề ngoài trái ngược hẳn với nội tâm, khiến người ta chỉ muốn lột ra quan sát.

【???: Trên người cậu ta không có linh lực lưu chuyển, đúng là dân mới toe thật đấy, nhóc đừng có ăn hiếp người ta quá đáng 】

Ý cười lan trong đôi mắt Lục Lâm Trạch: Ăn hiếp?

【???: … 】

Tác giả có lời muốn nói:

Đoạn kịch ngắn:

Trước khi lấy nhau:

Thẩm Tam Xuyên: Thẩm Tam Xuyên tui đây, dẫu chết đói cũng không quay gacha. Không mua được nhà, cũng tuyệt đối không bán thân thể mình!

Lấy nhau về rồi:

Hệ thống bật mode tắt tiếng cộng điểm:

【+5】

【+5】

【+30】

【+30】



【+100】



【+100】



【+100】



【+100】



【+200】



[HẾT CHƯƠNG 3]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play