Lúc này, một mảng tím mênh mông đột nhiên xuất hiện phía chân trời. Chúng như ráng chiều, lại tựa mây bay, cuồn cuộn trào dâng từ biển mây, khiến bầu trời buổi sớm như lúc chiều tà!
Thẩm Tam Xuyên ngẩng đầu lên nhìn, hơi kinh ngạc nói: “Mây tía ám hiệu?”
“Mây tía ám hiệu?” Lục Lâm Trạch nhìn mảng mây tía như triều dâng phía chân trời.
“Ừ.” Thẩm Tam Xuyên rời khỏi vòng tay Lục Lâm Trạch, khẽ nhíu mày nói, “Xem ra năm nhánh Thần Phong gặp phải biến cố lớn rồi. Chỉ khi nào khẩn cấp quá, họ mới dùng mây tía ám hiệu để triệu hồi tất cả những người đứng đầu năm nhánh Thần Phong về bàn luận.”
Anh chàng ngoái lại nhìn Lục Lâm Trạch: “Ta phải về năm nhánh Thần Phong ngay.”
“Gấp vậy cơ à?”
“Đúng vậy, thấy mây tía ám hiệu, thì bất kể đang ở đâu cũng phải lập tức quay về điện Thánh của năm nhánh để tham gia đại hội. Ta là Chưởng môn Ải Phong Nguyệt, sao lại không có mặt cho được.”
“Đệ đưa huynh về!”
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Ta cưỡi kiếm bay nhanh lắm, vả lại với thân phận bây giờ của đệ, làm sao đệ có thể xuất hiện ở điện Thánh của năm nhánh?”
“Nhưng mà…” Hắn túm chặt vạt áo Thẩm Tam Xuyên, không ngờ sư huynh lại phải rời xa mình nhanh thế này, quả thực lưu luyến quá.
“Đừng trẻ con thế, sau này chúng ta còn rất nhiều tháng ngày bên nhau mà, hà tất phải sốt sắng nhất thời?” Thẩm Tam Xuyên gỡ những ngón tay đang túm áo mình của Lục Lâm Trạch ra, “Đệ ở lại chăm sóc sư tôn, tiện thể chào tạm biệt họ hộ ta luôn. Ta không muốn để sư tôn nghĩ mình không từ mà biệt.”
Lục Lâm Trạch biết mình không thể cản Thẩm Tam Xuyên đi, đành gật đầu nói: “Được, vậy bao giờ huynh xử lý xong vụ này, đệ sẽ tới Ải Phong Nguyệt tìm huỵnh.”
“Quyết định thế nhé.” Anh chàng đi tới trước mặt Lục Lâm Trạch, ôm cổ hắn, ngửa đầu hôn hắn. Ai kia ôm eo anh chàng, lưu luyến hôn sâu thêm…
…
Lúc Hoang Tịch đổi nước xong cho Minh Sơ đi ra, gã thấy Lục Lâm Trạch hụt hẫng buồn hiu đứng trong đình viện. Gã nhìn quanh quất, không thấy bóng dáng Thẩm Tam Xuyên đâu, bỗng thấy hơi khó hiểu: “Cái thằng kẹo mạch nha như mi cũng có lúc không dính chặt lên người sư huynh mi hả?”
Lục Lâm Trạch rầu rĩ nói: “Năm nhánh Thần Phong gọi huynh ấy về bằng mây tía ám hiệu, huynh ấy vội vã về ngay rồi.”
Hoang Tịch lấy làm buồn cười: “Hiểu rồi, con dâu ta vứt bỏ mi vì sự nghiệp, thảo nào trông mi lại ủ ê thế này! Ôi, ta nói này con trai ơi, nghĩ theo hướng khác đi, xa nhau tí gặp nhau lại chả nồng nhiệt hơn thời mới cưới!”
Lục Lâm Trạch cãi ngay: “Con vừa cưới còn gì! Không nói nữa, bực thân, con về coi giường chõng còn vương hơi ấm của sư huynh không đây.”
“Không phải mi trốn về phòng khóc thầm đấy chứ?”
Lục Lâm Trạch khó ở đáp lại: “Bớt làm phiền con đi.”
“Thằng ranh này thiếu hơi vợ là cục cằn gớm.”
…
Thẩm Tam Xuyên được thần khí trợ giúp, về lí thuyết thì tốc độ cưỡi kiếm phải hơn người thường mấy lần. Nhưng khi anh chàng về tới điện Thánh năm nhánh, anh chàng lại được báo tin là Chưởng môn của bốn môn phái kia đã chờ mình sẵn trong điện.
Anh chàng hơi nghi hoặc. Sao đám này tới nhanh thế, chẳng lẽ họ đã tụ tập ở đây từ trước, không thấy mặt mình, nên mới thả mây tía ám hiệu ra dẫn dắt mình về?
Nhưng ngoài điện Thánh vẫn như bình thường, mọi người thấy anh chàng thì đều cung kính gọi “Hàn Diễn Tiên Tôn”. Anh chàng gật đầu đáp lại từng người. Vào đến điện Thánh, ánh mắt đám đông lập tức tụ tập vào anh chàng.
Chưởng môn và trưởng lão của các môn phái đều ở đây. Anh chàng nhìn Hàn Vãn Lâu và Phù Nhất Bạch đứng bên cạnh ghế đầu, còn chưa kịp nói gì, thì đã thấy Hàn Vãn Lâu ra đón: “Ta đã bảo là Chưởng môn nhà ta không thể vắng họp được mà, thằng nhỏ tới luôn còn gì!”
Sau đó ngài đi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên, thì thào: “Lần này con đi lâu quá, lũ này cứ mấy hôm lại phái người tới coi con đã về chưa.”
Thẩm Tam Xuyên hỏi: “Có chuyện gì ạ, mà phải dùng mây tía ám hiệu gọi con về gấp?”
“Ừ, đúng là có tí phiền toái, nhưng mà…”
Hàn Vãn Lâu còn chưa dứt lời, Lạc Dao Quân – Chưởng môn của Các Xuân Thu ngồi một bên đã ngắt lời: “Hàn Diễn Tiên Tôn lâu không về Ải Phong Nguyệt, đi đâu mà lưu luyến quên cả đường về thế, bốn phái chúng ta tới thăm hỏi mà toàn bị sập cửa vào mặt thôi.”
Thẩm Tam Xuyên cười đáp: “Ta phải báo cáo hành tung của mình cho Lạc Dao Quân từ hồi nào thế? Các Xuân Thu lo chuyện bao đồng quá nhỉ, hay ta nhường ghế đầu này cho cô nhé?”
Lạc Dao Quân nghẹn đứ, bị Thẩm Tam Xuyên nạt cho chẳng dám ừ hử gì nữa.
Thấy đối thủ ăn quả đắng, Hoa Tiểu Quất mừng rỡ bật cười, sau đấy bảo Thẩm Tam Xuyên: “Tiểu Xuyên Nhi, cứ kệ ả ta. Trước khi em tới đây, ả còn nói nhất định là do tình nhân cũ đi cưới người khác, nên em chạy tới Núi Phù Linh la lối khóc lóc rồi, chưa về ngay được đâu… Ha ha ha ha, không ngờ em lại xuất hiện nhanh như thế, khác nào vả vào mặt ả!”
Nếu y nói thế, thì quả nhiên Vi Hàm Dạ không hề kể chuyện mình lập khế ước với em mình cho kẻ khác.
Anh chàng liếc thoáng Vi Hàm Dạ, phát hiện chàng ta chỉ ngồi tại chỗ nhấp trà, không có biểu cảm gì, cũng chẳng chú tâm tới mình lắm.
Thẩm Tam Xuyên ngồi xuống rồi hỏi: “Bớt nói mấy câu tào lao đi. Rốt cuộc có chuyện gì mà phải dùng tới mây tía ám hiệu?”
Tề Thừa – Chưởng môn của Đài Yên Vân liếc Thẩm Tam Xuyên, lạnh lùng mở miệng: “Thương Vân sư huynh của phái ta đã quay về môn phái nghỉ ngơi một thời gian ngắn, nhưng chẳng rõ vì sao lại tự dưng mất tích. Chúng ta đã tìm khắp nơi mà không thấy bóng dáng huynh ấy đâu. Ai ai cũng biết Thương Vân là anh em song sinh với đương kim Thánh Thượng. Nay Thánh Thượng tức giận, ra hạn cho chúng ta phải tìm bằng được Thương Vân trong ba ngày, nếu không sẽ cắt hết mối làm ăn hiện giờ với năm nhánh Thần Phong.”
Úi chà, Thương Viêm xài cả chiêu Trạng chết Chúa cũng băng hà để uy hiếp cơ đấy. Tuy năm nhánh Thần Phong toàn người tu tiên, nhưng cũng không đóng cửa tự cung tự cấp, mà vẫn phải trao đổi hàng hóa ngoại giao với bên ngoài hằng ngày. Linh thạch thuốc thang, thú nuôi tiên khí, chuỗi cung ứng của các môn phái rất rối ren hỗn loạn, lĩnh vực làm ăn rộng cực kỳ. Nói trắng ra là, năm nhánh Thần Phong cũng cần kiếm tiền để duy trì hoạt động. Nếu bị chặt đứt đường đối ngoại, đôi bên đều phải chịu tổn thất nặng nề.
Tuy vậy, nếu đã dám uy hiếp như thế, chẳng lẽ Thương Vân mất tích thật, nên Thương Viêm hóa rồ rồi?
Hay là, tên này còn phỏm gì mới?
Đối phó với hoàng tộc họ Thương, thì không thể lơ là cảnh giác được
“Thương Vân mất tích ư?” Thẩm Tam Xuyên lơ đãng gõ ngón tay lên tay vịn ghế, “Gã đi lại khó khăn, không thể tự ra ngoài một mình được. Vậy là, bị ai đấy bắt cóc hả?”
Tề Thừa nói: “Có thể lắm, vì xe lăn của huynh ấy vẫn ở trong phòng.”
“Tìm hết năm nhánh Thần Phong rồi sao?”
Hàn Vãn Lâu đáp: “Tìm cả bốn phái kia rồi, giờ chỉ còn Ải Phong Nguyệt. Chưởng môn chưa về, nên chúng ta không thể để họ vào lục lọi dễ dàng thế được.”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Nếu đã tìm hết bốn phái kia, thì tìm nốt Ải Phong Nguyệt cho công bằng đi.”
Tề Thừa bỗng nhiên cười nói: “Hàn Diễn Tiên Tôn, nghe Thánh Thượng nói, ngài và Ma Tôn từng có xích mích với Thương Vân sư huynh bên ta phải không?”
Thẩm Tam Xuyên liếc mắt nhìn hắn: “Sao, ngươi hoài nghi ta bắt gã đi à?”
Tề Thừa nói: “Giả thiết hợp lý thôi mà? Tình cờ làm sao, dạo này Tiên Tôn cũng không ở Ải Phong Nguyệt, lại chẳng chịu giải thích mình đã đi đâu, ta nghi ngờ cũng là bình thường còn gì?”
“Vậy ngươi sốt sắng gọi ta về đây, là để đòi ta giao gã ra hử?”
“Nếu đúng Tiên Tôn làm thế thật, thì chi bằng ngài hãy giao Thương Vân sư huynh ra đây, đỡ để năm nhánh Thần Phong trở mặt thành thù với hoàng tộc họ Thương, bất lợi cho cả đôi bên.” Tề Thừa nói tiếp, “Tiên Tôn là đấng tối cao đứng đầu năm nhánh Thần Phong, chắc hẳn lòng mang cả thiên hạ, như biển chứa hết muôn sông, hà tất phải chấp nhặt ân oán cá nhân vụn vặt ngày xưa.”
Ân oán cá nhân vụn vặt ngày xưa?
Thẩm Tam Xuyên lạnh lùng cười: “Tuy ta không đồng ý với lời ngươi nói, nhưng ta quả thực chưa từng động vào Thương Vân, cũng không thể trả gã cho ngươi.”
Lạc Dao Quân rằng: “Dù ngài có không bắt huynh ấy đi, thì cũng là Ma Tôn bắt huynh ấy để trút giận thay ngài. Còn ai ngoài hai người cơ chứ?”
Phù Nhất Bạch luôn ngồi một bên rót rượu vào chén trà, giả vờ thẩm trà nhưng thực ra là nhấp rượu, nghe thế thì bảo: “Ôi chà, nghe ngươi nói kìa. Chưa bàn đến Chưởng môn bên ta vội nhé, ngươi cảm thấy Ma Tôn sắp kết hôn mà còn đủ thì giờ chạy tới Đài Yên Vân bắt Thương Vân để báo thù hả? Tưởng ai cũng rảnh như ngươi chắc!”
“Ông!!!”
“Ta nói có gì sai ư? Hay ngươi cho rằng hôn lễ của Ma Tôn là trò bịp, diễn rùm beng vậy chỉ để bắt Thương Vân? Ma Tôn thừa tiền quá, hay não ngươi úng nước rồi vậy?”
“Phù Nhất Bạch, ông khinh người quá đáng!”
Thấy hai bên sắp ỏm tỏi, Thẩm Tam Xuyên chợt lên tiếng: “Được rồi, chuyện này không liên quan gì đến Ma Tôn, đừng có bắt quàng sang đó. Cứ tìm hết năm nhánh Thần Phong một lượt đi đã, xem có thấy người không.”
Mọi người không phản bác nữa. Nếu là trước kia, với cái tính của Lạc Dao Quân và Tề Thừa, chắc chắn họ sẽ bảo Thẩm Tam Xuyên đang che chở tình cũ. Nhưng hôm nay Ma Tôn đã lập khế ước với người khác, dân tình cũng đồn ầm lên là hắn bất hòa với Hàn Diễn Tiên Tôn. Giờ bảo Thẩm Tam Xuyên bênh vực hắn thì đúng là không dưng đi kiếm chuyện, nên hai người đành ngậm mồm vào.
“Hàn trưởng lão, người dẫn họ tìm trong Ải Phong Nguyệt đi. Phù trưởng lão đi với con tới Đài Yên Vân kiểm tra phòng của Thương Vân, coi thử có manh mối gì không.”
“Được!”
Thẩm Tam Xuyên lại nhìn về phía đám đông: “Tra xong Ải Phong Nguyệt, thì tra hết bốn phái còn lại một lần, các vị còn dị nghị gì không?”
Mọi người đều im re.
“Được, nếu mọi người đã không có ý kiến, thì tiến hành luôn đi.”
Dứt lời Thẩm Tam Xuyên đứng dậy đầu tiên chuẩn bị bỏ đi, Phù Nhất Bạch theo sau anh chàng cũng đi cùng.
Đến khi hai người đi khuất, đám đông mới theo Hàn Vãn Lâu chạy về Ải Phong Nguyệt. Trên đường, Hoa Tiểu Quất đến cạnh Vi Hàm Dạ, hơi tò mò hỏi: “Ngày xưa huynh thấy Tiểu Xuyên Nhi là dính chặt mắt vào người ta, còn nói đỡ cho y, sao hôm nay mặt trời lại mọc đàng Tây thế?”
Vi Hàm Dạ trả lời: “Dù ta không lên tiếng, huynh ấy vẫn có thể ứng phó chu toàn.”
“Hở? Huynh nói kiểu đấy, chẳng lẽ từ bỏ theo đuổi Tiểu Xuyên Nhi sao. Vậy ta làm tới luôn nhé, huynh cũng biết ta thèm khát y mười chín năm rồi mà!”
Vi Hàm Dạ đám: “Tùy huynh.”
“Uây, đổi tính thật này, huynh mê y có thua kém gì ta, chẳng lẽ huynh có người mới?”
Vi Hàm Dạ liếc Hoa Tiểu Quất, từ tốn mở miệng nói một câu trần thuật nhưng thật ra lại là cảnh cáo: “Không một ai có thể vấy bẩn hào quang của Hàn Diễn Tiên Tôn cả.”
…
Thẩm Tam Xuyên và Phù Nhất Bạch chạy tới Đài Yên Vân xem xét. Phù Nhất Bạch vừa cưỡi kiếm vừa nói: “Trong khoảng thời gian con ở ngoài, hồi đầu người của Cổng Phá Trần tới cần mẫn lắm. Mà chẳng biết về sau có chuyện gì, tự dưng họ không tới nữa. Nhưng người của mấy môn phái khác lại đến thường xuyên hơn, đều muốn điều tra xem rốt cuộc con đã đi đâu.”
Thẩm Tam Xuyên đáp: “Dạ, thật ra con cảm thấy Thương Vân dữ nhiều lành ít. Nếu về sau phát hiện ra xác Thương Vân, thì khó tránh được việc hoàng tộc họ Thương gây sự với năm nhánh Thần Phong bên mình.”
Phù Nhất Bạch nghe vậy thì nhíu mày nói: “Nếu thế, thì hung thủ là ai được nhỉ?”
“Phải nói sao đây, thật ra con không quan tâm hung thủ là ai, thậm chí nếu hung thủ chính là người thuộc hoàng tộc họ Thương con cũng chẳng ngạc nhiên gì… Thật tình bản thân Thương Vân cũng không quan trọng đâu. Chủ yếu là Thương Vân mà chết, thì sẽ dẫn tới rất nhiều vấn đề, như hiệu ứng cánh bướm vậy đó, một hòn đá làm cả mặt hồ dậy sóng. Sau này năm nhánh Thần Phong sẽ không thể thái bình như bây giờ được nữa.”
Phù Nhất Bạch lấy làm khó hiểu: “Nghiêm trọng vậy ư?”
Thẩm Tam Xuyên ngập ngừng, rồi thở than: “… Mong là con chỉ nghĩ quá lên thôi ạ.”
[HẾT CHƯƠNG 134]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT