Triệu Thành Quân cuối cùng cũng làm quen được với cảnh hơn một tháng anh làm phiền, chính xác hơn thì chính là xem Lục Ân Nhị vào vai chính nghĩa trừng phạt Tô Đình Giang. Nguyên phòng cũng đã quá quen với việc chỉ cần ả Tô có mặt thì cũng là lúc Lục phó tổng xuất hiện.
Lục Ân Nhị lén vẫy tay tạm biệt cậu, Triệu Thành Quân gật đầu không phản ứng gì quá đặc sắc.
Tiêu Nghi Kiến chờ hai người kia đi mới tiến lại:" Anh, tần suốt ả Tô tới tháng này hình như giảm đáng kể."
“Gặp khắc tinh.”
Tiêu Nghi Kiến vuốt cằm:" Cảm giác như có kịch bản."
“Vậy cậu ta chính là nhân vật chính đang giúp nhân vật phụ”.
Cậu nhàn nhạt đáp lời, trên tay cầm phong bì khen thưởng cho mục lần trước. Đặc biệt dày, cậu vuốt ve góc bìa bị nhăn nhúm có phần xấu xí. Ngón tay nhịn không được vuốt ve cho phẳng rồi nhét tạm vào ngăn bàn khóa lại.
Lục Ân Nhị thong dong nhét hai tay vào túi quần đi dạo một vòng tầng 35, anh cảm thấy Tô Đình Giang ghen tỵ với cậu, một phần cậu vượt trội rõ về mặt năng lực làm việc, quả là biết cách chèn ép.
Anh bất giác vào thang máy đi tìm Lục Đại Cường chơi, công việc không quá nhiều anh để lại tối xem tiếp. Nhân viên tầng khác thấy anh vội cúi đầu chào cấp trên:" Lục phó tổng."
“Lục phó tổng!.”
Từ bên ngoài gõ lên cánh cửa gỗ dày, mùi hương nhè nhẹ trên cửa tỏa ra, mang tới âm thanh khá vang truyền vào bên trong. Cánh cửa khắc họa tiết lớn chính giữa dần được mở ra, tay cầm được mạ vàng điêu khắc in ấn hình phượng tung cánh. Trợ lý Lục Đại Cường cúi chào anh liền lui ra ngoài.
Anh bước chậm vào ngồi lên ghế xoay đối diện bàn làm việc của hắn, hắn cắm mặt vào tài liệu chi chít chữ nhìn tới rối mắt. Màn hình sáng một vùng nhỏ, còn lại phòng làm việc chìm trong bóng tối, thói quen làm việc để mọi thứ chìm vào màu tối đen yên ắng để lại khoảng trống nhỏ phát sáng làm việc.
Lục Đại Cường:" Tới xin thêm việc à?".
“Không có, tới tìm hỏi thăm thôi. Đại ca cũng nên nghỉ ngơi đi, mắt thâm như gấu trúc rồi, sắp được bế vào sở thú thay thế rồi.”
Hắn nghe thấy cũng không có ngẩng lên, các ngón tay hoạt động liên tục gõ bàn phím vang lên âm thanh của bận rộn, cặp mắt dính chặt vào màn hình thỉnh thoảng lại hơi nheo lại. Ly cà phê thủy tinh trong suốt đã nguội, còn hơn nửa được hắn nâng lên nhấp một ngụm hạ xuống, cổ họng khô khan, khó nuốt, giọng nói có phần đặc xẹt.
“Mấy giờ rồi?”.
Lục Ân Nhị kéo lên cổ tay áo, lộ ra chiếc đồng hồ da đen bóng, mặt tròn lớn bên trong mặt trắng tinh phần thủy kính dày cộp mài nhẵn các góc cạnh đẹp đẽ:" 5 giờ chiều rồi, đại ca cũng nên về nghỉ đi. Chị dâu có lẽ đang chờ ở nhà đấy."
“Cậu rảnh rỗi như vậy, đi đón tiểu Bắc hộ tôi.”
“Sao anh không đi?”
Lục Đại Cường:".Tôi còn nhiều việc."
“Chị dâu đâu rồi?”.
“Đi chơi rồi.”
“Ồ.”
Trợ lý của Lục Đại Cường lái xe chở anh tới, trước cổng trường vẫn đông đúc như mọi lần, anh xuống xe không ngờ lại chung trường với tiểu Nhan nhưng lúc anh đi chưa thấy cậu tan làm. Đám trẻ dần chạy ra ồ ạt như một cơn sóng nhỏ cuốn anh trôi dạt ra lề đường.
Anh lôi ra điện thoại chính xác đã là giờ tan tầm mà bóng dáng cậu không thấy ở đâu. Anh thử nháy máy qua cho cậu, không quá lâu đầu dây bên kia nhấc lên.
“Có chuyện gì sao?”. Triệu Thành Quân thả nhẹ giọng hỏi, anh vẫn nghe thấy tiếng đánh máy đều đặn liên hồi.
Lục Ân Nhị:" Cậu vẫn ở công ty?".
“Đúng vậy. Làm sao?”. Cậu kiên nhẫn hỏi lại lần nữa.
“Không đi đón tiểu Nhan sao?”.
“Đã đến giờ rồi sao?”.
Cậu ngạc nhiên thốt lên, phòng làm việc giờ còn mình cậu, mọi người đã về trước. Tiêu Nghi Kiến hôm nay có việc riêng đã về từ sớm cậu quên mất, cứ theo thói quen hồi trước nếu tăng ca Nghi Kiến hắn sẽ thay cậu đón tiểu Nhan.
Cậu tự trách bản thân vội vàng thu dọn tài liệu, xem qua thời gian đúng là lúc tiểu Nhan tan học. Lục Ân Nhị nhìn qua màn hình thấy cậu gấp gáp đến mức đổ mồ hôi:" Không cần vội, cậu cứ về trước đi. Vừa may tôi đón cháu trai, tôi giúp cậu đón tiểu Nhan luôn, không cần qua đây nữa."
Nghe anh nói, hành động trên tay cậu cũng buông lỏng xuống, chần chừ một chút:" Vậy được, nhờ cậu giúp tôi đón tiểu Nhan. Nếu không chê thì ở lại nhà tôi ăn bữa tối, coi như cảm ơn cậu đã giúp nếu không tôi quên mất phải đón tiểu Nhan."
“Được, không chê. Thôi nhé, đám trẻ ra rồi, tôi đi tìm người.”
Lục Ân Nhị cúp máy, Triệu Thành Quân tâm trạng được thả lỏng, lo âu giảm bớt thu dọn đồ đạc bắt xe về nhà, xắn tay áo vào bếp tập trung nấu cơm.
Bên kia, một toán trẻ từ thấp tới cao, bé đến lớn chạy ra gần hết rồi mà vẫn chưa thấy Lục Đình Bắc cùng Triệu Tiểu Nhan đâu, trợ lý trên xe được huy động xuống nhìn người chung. Dù số lượng đã giảm bớt nhưng vẫn chưa thấy hai đối tượng cần tìm đâu, lòng anh mang chút lo lắng chả lẽ có người đón rồi?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT