Chân Lạc Mặc và Trác Hành Kiện đang ngồi ở bàn ăn mà ăn cơm, Du Hiển Duẫn đã dặn dò trợ lý của mình gọi thức ăn lên, có cháo, đồ ăn kèm và cả điểm tâm nữa, đều là những món ăn dễ tiêu hóa. Nhưng mà những món này không phải là dành cho Chân Lạc Mặc và Trác Hành Kiện, mà là Du Hiển Duẫn đã chuẩn bị cho Trăn Trăn, còn hai người bọn họ chỉ là được ăn ké mà thôi.
Trăn Trăn không ăn được bao nhiêu cơm hộp của đoàn phim cả, Du Hiển Duẫn thấy vậy thì liền ghi nhớ, xe bảo mẫu còn chưa về tới khách sạn thì anh đã bảo A Phúc gọi đồ ăn trước cho bé con rồi.
Trác Hành Kiện vừa húp cháo vừa nhìn Du Hiển Duẫn và Trăn Trăn cách đó không xa, một lớn một nhỏ này thật sự quá giống nhau, cũng khó trách Du Hiển Duẫn lại thích bé con này như vậy.
Trác Hành Kiện nói với Chân Lạc Mặc: “Trước giờ tôi chưa từng thấy Du Hiển Duẫn quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài kịch bản đâu, cậu ấy thật lòng thích Trăn Trăn đó, cho nên cậu cứ yên tâm ở lại đây đi. Cứ giao con cho cậu ấy, cậu cũng đừng có nghĩ đó là gánh nặng gì, lo chuẩn bị phần diễn của mình cho tốt vào, đừng có lãng phí cơ hội này đấy.”
Chân Lạc Mặc nhìn kịch bản trong tay mình mà gật gật đầu, rồi lại nhìn về Du Hiển Duẫn bên kia, anh chăm sóc cho bé con còn cẩn thận và dịu dàng hơn cậu nghĩ nhiều. Khi Chân Lạc Mặc kéo hành lý đến để vào trong phòng của mình thì Du Hiển Duẫn đã dỗ Trăn Trăn ăn được hơn nửa chén cháo rồi, bây giờ hai người đang ngồi ở trên thảm trải sàn trong phòng khách, cùng nhau tính toán xem sẽ ráp cái đường ray xe lửa như thế nào.
Du Hiển Duẫn chơi cùng với bé con, hai người bọn họ trông thân mật vô cùng. Lúc này Du Hiển Duẫn đã thay qua một bộ quần áo thoải mái hơn, tóc tai cũng không có chải chuốt cẩn thận như khi ở bên ngoài nữa. Du Hiển Duẫn ở trong không gian cá nhân của mình thì cả người anh đều trở nên nhẹ nhàng hơn, còn có một chút dịu dàng mà người khác không thể nào thấy được.
Chân Lạc Mặc lẳng lặng nhìn một lớn một nhỏ mà mình yêu thích, khóe miệng cũng không tự chủ được mà nhếch lên.
So với bầu không khí ấm áp ở trong căn phòng ở tầng cao nhất của khách sạn thì bên phía Bùi Chung Hiền cũng ở cùng một nơi thì lại không được như vậy. Bùi Chung Hiền ném chai nước trong tay xuống dưới đất, chai nước khoáng rơi trên sàn nhà đã được lót thảm rất dày, phát ra một tiếng vang trầm nặng.
Người đại diện của Bùi Chung Hiền – Nhậm Bội Hoa vuốt mái tóc ngắn của mình ra sau một chút, cô ta không vui mà nhìn về phía cậu ta: “Cậu lại làm sao nữa?”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play