《Đế Thành Kế》 là một bộ phim cổ trang, kể lại quá trình nam chính từ một đứa bé không có mẹ, phải chịu đủ loại uất ức cho đến khi trở thành một vị vua, xây dựng nên một cơ nghiệp to lớn cho đời sau. Du Hiển Duẫn là người đảm nhận vai nam chính – tam hoàng tử Tuyên Tĩnh Thừa, cũng là người sau này sẽ trở thành Khải An Đế, một vị vua trong truyền kỳ.

Chân Lạc Mặc không có kịch bản, cho nên những hiểu biết của cậu về bộ phim này đều là nghe được từ miệng của nhân viên đoàn phim. Du Hiển Duẫn nói muốn tập thoại cảnh ở Thừa Thiên Điện, Chân Lạc Mặc tìm được phân đoạn đó thì liền đọc nhanh qua lời thoại một chút, cậu muốn hiểu rõ được nội dung của cảnh này, như vậy thì mới có thể dễ dàng nhập vai hơn.

Sau khi chuẩn bị xong thì Chân Lạc Mặc liền nhìn về phía Du Hiển Duẫn, anh gật đầu một cái, ý bảo rằng có thể bắt đầu rồi, bởi vì câu thoại đầu tiên là của Chân Lạc Mặc.

Sau khi được Du Hiển Duẫn ra hiệu thì trong tích tắc, ánh mắt của Chân Lạc Mặc liền trở nên rất là bi thương, giọng điệu của cậu vừa nhàn nhạt lại vừa quyết tuyệt cứ như một con thiêu thân đang lao đầu vào lửa vậy.

Chân Lạc Mặc: “Tĩnh Thừa ca ca, ngươi có biết rằng trong lòng ta luôn tưởng niệm ngươi. Nữ nhi của Tô gia chúng ta trước nay luôn sống vì gia tộc, ta biết mệnh của mình, thế nhưng ta không muốn chấp nhận nó. Đêm nay, ta muốn giao bản thân mình cho ngươi.”

Du Hiển Duẫn cầm kịch bản không chắc, cho nên cái cuốn kịch bản được đánh dấu chi chít chữ đó liền rơi xuống, rơi thẳng xuống đầu nhóc béo Trăn Trăn đang dựa vào lồng ngực của anh. Trăn Trăn bất mãn giơ kịch bản lên, bĩu môi kháng nghị, Du Hiển Duẫn xoa xoa đầu bé con một cái rồi cầm kịch bản lên, cạn lời mà nhìn Chân Lạc Mặc.

Trác Hành Kiện liền có lòng tốt nhắc nhở: “Là cảnh đầu tiên ở Thừa Thiên Điện, không phải cảnh thứ hai. Mém chút nữa là hố rồi, là cảnh tam hoàng tử bị Thái tử tát một cái đó.”

Chân Lạc Mặc nhìn người đại diện của Du Hiển Duẫn, khuôn mặt trong nháy mắt liền đỏ lên.

Bầu không khí liền trở nên có chút ngượng ngùng, Chân Lạc Mặc cứ vùi đầu mà ‘xoạt xoạt xoạt’ lật kịch bản, cậu muốn dùng cách này để trốn tránh cái chuyện vừa mới xảy ra. Còn Du Hiển Duẫn thì lại ngược lại, sau khi anh cầm kịch bản lên thì trông rất bình tĩnh, còn đánh giá Chân Lạc Mặc một câu “Thoại cũng khá đấy”.

Trong tình huống này thì Chân Lạc Mặc cảm thấy rằng lời Du Hiển Duẫn muốn nghe chắc không phải là “Cảm ơn đã khen” đâu, cho nên cậu chỉ thấp giọng mà nói: “Xin lỗi đàn anh”.

Bùi Chung Hiền vừa mới giả vờ như mình rất chuyên nghiệp xong, đang đi về phía bọn họ thì liền đúng lúc nghe thấy Chân Lạc Mặc gọi Du Hiển Duẫn là đàn anh. Mà Du Hiển Duẫn vốn luôn không thích người khác tiếp cận mình thì lại rất là thản nhiên mà chấp nhận, cho nên Bùi Chung Hiền liền nhanh trí, cậu ta cũng nhanh chóng bước tới mà nói: “Đàn anh, em có một vài chỗ muốn nhờ anh hướng dẫn một chút, là về cảnh sắp quay ở Thừa Thiên Điện.”

Du Hiển Duẫn lạnh lùng mà liếc nhìn Bùi Chung Hiền một cái, giọng điệu xa cách nói: “Mấy năm nay có trăm ngàn sinh viên tốt nghiệp từ Hoa Ảnh ra, tôi không có nhiều đàn em như vậy đâu.”

Bùi Chung Hiền đụng vào cái đinh không mềm không cứng thì cũng không hề lúng túng, cậu ta nghe Du Hiển Duẫn nói vậy thì liền đi đến chỗ Chân Lạc Mặc đang ngồi, tỏ vẻ rất là thân thiết mà ôm vai cậu, nói: “Lạc Mặc gọi anh là đàn anh, cho nên đương nhiên em cũng phải gọi là đàn anh rồi, chúng ta đều là học trò của thầy Phương mà, đồng môn dòng chính.”

Bùi Trực bóp mạnh lấy hai vai của Chân Lạc Mặc, ý muốn cảnh cáo cậu, mối quan hệ giữa cậu ta và Chân Lạc Mặc không tốt, cho nên hắn rất sợ cậu sẽ làm mình mất mặt trước Du ảnh đế, thế nhưng Chân Lạc Mặc lại không hề nói gì, cứ yên lặng mà ngồi đó.

Chân Lạc Mặc không nói gì là bởi vì khi cậu và Bùi Trực “tán gẫu” với nhau ở nơi vắng vẻ thì đã bị Du Hiển Duẫn xem “truyền hình trực tiếp” rồi. Bây giờ cũng chỉ có mỗi mình Bùi Trực là đang đắm chìm trong vở kịch anh em đồng môn thân thiết mà thôi. Cậu ta xem Du ảnh đế như là một tên ngu si mà lừa gạt, còn Du ảnh đế thì lại xem cậu ta như là một con khỉ đang diễn trò.

Chân Lạc Mặc cảm thấy xấu hổ dùm cho Bùi Trực, cậu cảm thấy nó còn xấu hổ hơn cả việc nói là tối nay sẽ giao bản thân mình cho Du Hiển Duẫn nữa kìa.

Du Hiển Duẫn thấy Bùi Trực thấy sang bắt quàng làm họ thì liền nhích bé con đang ngồi trong lòng mình lên một chút, sau đó mới bình thản mà hỏi: “Cậu và Chân Lạc Mặc là bạn học à? Vậy thì khi đi học thành tích của ai cao hơn?”

Bùi Trực thấy Chân Lạc Mặc không có vạch trần mình thì còn tưởng rằng Chân Lạc Mặc đang sợ địa vị của cậu ta, cho nên liền mạnh dạn nói: “Hai bọn em cũng không kém nhau mấy, thỉnh thoảng thì Lạc Mặc cũng sẽ cao điểm hơn em một chút.”

Chân Lạc Mặc liền nhẹ tựa như gió mà sửa lại: “Lớp chúng ta có hai mươi tám sinh viên, tôi thì vẫn luôn đứng nhất, còn cậu thì quanh năm cũng chả xếp được hạng 25, tính đi tính lại thì tôi không chỉ hơn cậu một bậc đâu, mà là hơn tận hai mươi bậc lận đó.”

Bùi Trực đột nhiên bị Chân Lạc Mặc vả cái chạt vào mặt thì nụ cười trên khuôn mặt liền cứng đờ, thế nhưng cậu ta lại nhanh chóng che giấu đi sự tức giận của mình. Bùi Trực cũng không có trực tiếp cãi nhau với Chân Lạc Mặc, ngược lại còn vỗ vỗ vai của cậu, cười nói: “Bạn học cũ à, cậu đúng là vẫn dí dỏm như trước đây nha.”

Chân Lạc Mặc cũng nở một nụ cười giả tạo với Bùi Trực, còn Du Hiển Duẫn thì lạnh mặt nói: “Một người gọi tôi là đàn anh là đủ rồi.”

Bùi Trực còn muốn nói thêm gì nữa thì đã bị người đại diện của Du Hiển Duẫn cho một ánh mắt bảo cậu ta ngậm miệng lại, Bùi Trực lúc này mới nhận ra rốt cuộc là cậu ta đang nói chuyện với ai, nếu như cứ cố gắng dây dưa với Du Hiển Duẫn như thế này thì cậu ta chắc chắn là sẽ chịu không nổi hậu quả sau đó đâu.

Sau khi thất bại trong việc nhận đàn anh thì Bùi Trực rốt cuộc cũng nhớ ra là cậu ta bước đến đây để làm gì, cậu ta đến đây là để lấy lòng Du Hiển Duẫn, cho nên Bùi Trực liền nhanh trí mà chuyển đề tài: “Thầy Du, tôi có chỗ muốn nhờ anh hướng dẫn một chút, là về cảnh quay sắp tới.”

Trong đoàn phim, người có lai lịch lớn hay là diễn viên có địa vị hơi cao một chút thì đều sẽ được gọi là thầy hoặc cô, cái danh xưng này cũng không có gì quá thân mật cả, cho nên Du Hiển Duẫn cũng chấp nhận. Anh đang chơi đùa với bé con trong lòng mình, nghe được câu hỏi của Bùi Trực thì cũng không thèm ngẩng đầu lên mà đã nói: “Chỗ nào?”

Bùi Trực lập tức nói: “Là cảnh tôi tát anh một cái, đạo diễn muốn tôi đánh thật, nhưng tôi thấy với kỹ năng diễn xuất của anh thì chỉ cần giả vờ là được rồi, nếu như anh đồng ý thì tôi liền đi báo lại với đạo diễn nhé.”

Sau khi nghe được lời đề nghị của Bùi Trực thì Du Hiển Duẫn cuối cùng cũng ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, gương mặt của anh vẫn không có tí biểu cảm gì, thế nhưng không hiểu sao vẫn làm cho người ta cảm thấy có hơi lạnh sống lưng giữa cái thời tiết nóng nực này, Du Hiển Duẫn rõ ràng là đang mất hứng rồi.

Du Hiển Duẫn nói rõ từng câu một: “Một vở kịch trên sân khấu không chỉ được diễn đi diễn lại cả chục lần, có khi còn hơn cả trăm lần mà diễn viên còn không sợ việc mình sẽ bị tát đến vỡ cả mặt kia kìa. Hơn nữa, khi diễn kịch thì khán giả sẽ ngồi cách diễn viên một khoảng cách rất xa, cho nên việc dùng kỹ xảo để giả vờ đánh cũng sẽ không có vấn đề gì. Thế nhưng với phim truyền hình thì khán giả đều sẽ nhìn rõ được từng khung hình một, họ không có dễ bị lừa gạt như vậy đâu, tôi không có làm việc qua loa cho có, cho nên hi vọng là cậu cũng sẽ như vậy.”

Bùi Trực vốn muốn lấy lòng Du Hiển Duẫn, nhưng ai ngờ được là lại tự rước nhục vào thân, cậu ta cố gắng che giấu cái sắc mặt khó coi của mình mà đáp “Tôi hiểu rồi”, sau đó thì ảo não rời đi.

Sau khi Bùi Trực đi thì Du Hiển Duẫn đột nhiên hỏi một câu: “Học được chưa?”

Chân Lạc Mặc quay trái quay phải nhìn một cái, sau đó cậu mới phát hiện là Du Hiển Duẫn đang nói chuyện với mình, Chân Lạc Mặc liền mơ màng mà hỏi lại: “Học được cái gì?”

Du Hiển Duẫn lời ít nhưng ý nhiều: “Học cách nói chuyện với loại người đó, vừa không mất giá vừa làm cho cậu ta phải xấu hổ.”

Chân Lạc Mặc cảm thấy cái chuyện này chẳng có liên quan gì đến tài năng xuất chúng của Du Hiển Duẫn cả, mà tất cả chỉ là do Bùi Trực sợ địa vị của anh mà thôi, nhưng mà nam thần nói cái gì cũng đúng hết, cho dù có không đúng thì cũng là đúng. Chân Lạc Mặc liền dùng sức mà gật gật đầu, tỏ vẻ nghiêm tốn học hỏi, Du Hiển Duẫn thấy vậy thì hình như cũng có chút hài lòng, ngược lại người đại diện Trác thì lại chán chường mà lắc lắc cái đầu, đúng là thói đời mà, cha của nam chính mà lại đi khúm núm trước mặt nam chính.

Du Hiển Duẫn cũng không có biết người đại diện của mình đang thầm tạo phản mà chửi bới anh trong lòng, anh cầm kịch bản lên định tiếp tục tập thoại, đang sắp ra hiệu cho Chân Lạc Mặc thì trợ lý A Phúc của anh liền chạy đến. Cô nàng mũm mỉm trông đáng yêu này chạy đến lấy lòng Trăn Trăn, một tay giơ một quả táo lên, tay còn lại thì lau mồ hôi trên trán, nói: “Này bé, cho em quả táo này nè, chị xin được bên tổ đạo cụ đó, nhìn ngon lắm.”

Du Hiển Duẫn liền cảnh giác mà nhìn quả táo trong tay A Phúc, nhưng anh cũng không có cản cô nàng, ngược lại là Trăn Trăn lại nhìn về phía Chân Lạc Mặc với một cái khuôn mặt tội nghiệp, trông như là rất sợ quả táo đó vậy.

Chân Lạc Mặc có chút áy náy mà nói: “Thật ngại quá, thằng bé không thể ăn táo được, nó bị dị ứng với tiếng cắn táo, nhìn thôi cũng đã thấy khó chịu rồi.”

Trợ lý nhỏ kinh ngạc: “Trăn Trăn khi nghe thấy tiếng cắn táo cũng nổi da gà sao, anh Du cũng như vậy đó, đó giờ tôi còn nghĩ anh ấy đúng là thần kỳ thiệt luôn đấy.”

Trác Hành Kiện liền họ nhẹ một tiếng, ý bảo trợ lý đừng nên tùy tiện tiết lộ chuyện cá nhân của Du Hiển Duẫn cho người khác, cô trợ lý nhỏ liền hiểu ý mà ngậm miệng lại. Còn Du Hiển Duẫn thì cũng không quá để ý chuyện này, anh cầm lấy quả táo rồi tự tay đưa cho Chân Lạc Mặc: “Chúng tôi không thể ăn, vậy thì cậu ăn đi, đi ra xa xa một chút rồi hẳn ăn.”

Trác Hành Kiện đứng ở phía sau Du Hiển Duẫn đầu đầy dấu chấm hỏi, Bởi vì tôi không phải là diễn viên của đoàn phim cho nên không xứng được ăn táo sao?

Mấy người bên phía Du Hiển Duẫn thì đang rất là vui vẻ hài hòa, còn bên Bùi Chung Hiền vừa mới rời đi thì lại đột nhiên có chuyện. Hôm nay Bùi Chung Hiền có một cảnh phải tát Du Hiển Duẫn một cái, với thân phận của Du Hiển Duẫn thì cậu ta làm sao mà dám tát anh được, cậu ta vốn còn muốn ăn mày quá khứ một chút, nhưng ai lại ngờ rằng Du Hiển Duẫn đòi đánh thật. Bùi Chung Hiền là một người có cái tính tiểu nhân, nhưng dù thế nào đi nữa thì cậu ta cũng không dám tát thật, cho nên cậu ta liền tự ngã sấp xuống trước mặt mọi người, hơn nữa còn làm cánh tay của mình bị thương.

Chuyện Bùi Chung Hiền bị ngã cũng đã gây ra náo loạn không nhỏ, một đám trợ lý cứ lũ lượt vây quanh cậu ta, nhìn vào còn tưởng là Thái tử hàng thật giá thật nữa kìa. Một đám người bu đông bu đỏ một hồi thì nhóm trợ lý liền tản ra, Bùi Chung Hiền ôm cánh tay bị thương của mình đi đến trước mặt của Du Hiển Duẫn, đến ngay cả trợ lý đạo diễn(*) cũng đi cùng cậu ta nữa.

(*) 执行导演 (Chấp hành đạo diễn): Chỗ này không phải đạo diễn chính hay là phó đạo diễn, mình cũng không biết cái chức đạo diễn chấp hành là làm cái gì, cho nên tạm thời sẽ để là trợ lý đạo diễn nhé.

Bùi Chung Hiền diễn trước ống kính thì chả ra cái thể thống gì cả, thế nhưng khi diễn ở ngoài đời thì lại không tệ chút nào, cậu ta tỏ vẻ hổ thẹn mà nói với Du Hiển Duẫn: “Thầy Du à, thật ngại quá, vừa rồi tôi không cẩn thận đã làm cánh tay bị thương mất rồi, bây giờ thoại thì tôi có thể nói được, thế nhưng cảnh tát thì chắc là không được rồi, tay tôi nhấc lên không nổi.”

Người ở đây cũng không có ai là ngu si cả, vừa rồi ai cũng thấy là Bùi Chung Hiền cố tình bị thương, hơn nữa vết thương còn chưa biết có nặng hay không mà hắn lại đi nói là mình không nhấc tay lên nổi, nói không chừng là không nhấc nổi thiệt rồi.

Du Hiển Duẫn: “Cho nên?”

Bùi Chung Hiền nhìn qua Chân Lạc Mặc đang đứng bên cạnh, trong mắt chợt lóe lên một ý cười không tốt lành gì, giọng điệu thì lại nói một cách thành khẩn: “Cho nên tôi đã nghĩ ra một cách như thế này, dù sao thì cảnh đó cũng chỉ quay bóng lưng thôi, mà bóng lưng của Chân Lạc Mặc cũng không có khác gì mấy so với tôi, nếu được thì có thể để cậu ấy hỗ trợ tôi một chút không? Đương nhiên là tôi sẽ không để cho bạn mình làm không công đâu, cảnh quay này tôi sẽ trả tiền, tiền công một ngày của diễn viên quần chúng là 80 tệ, cậu ấy chỉ cần quay xong mấy giây này thì tôi sẽ trả gấp năm lần.”

So sánh Chân Lạc Mặc với diễn viên quần chúng thì rõ ràng là đang cố ý sỉ nhục người ta mà, Du Hiển Duẫn không thể nào chấp nhận được chuyện có người làm xằng làm bậy trước mặt anh ngay tại đoàn phim, cho nên mặt liền đanh lại, đang định lên tiếng thì đã nghe thấy Chân Lạc Mặc thoải mái đồng ý: “Được, tôi sẽ diễn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play