Chân Lạc Mặc dùng bếp điện trong khách sạn để hâm lại phần cháo bí đỏ giúp Du Hiển Duẫn, còn Du Hiển Duẫn thì lại ngồi ở bàn ăn, mắt thì nghiêm túc mà xem phần phân tích nội dung của phim mà Chân Lạc Mặc đã viết, còn tay thì lại lặng lẽ mà đặt chai dầu thuốc lại trên bàn.
Chân Lạc Mặc khuấy nồi cháo một hồi, sau đó liền múc ra rồi bưng ra cho Du Hiển Duẫn, còn mình thì ngồi đối diện anh. Bây giờ hai người bọn họ cũng đã thân quen hơn rồi, cho nên Chân Lạc Mặc cũng không còn câu nệ như trước kia nữa, Du Hiển Duẫn nhớ đến lần đầu hai người gặp nhau, Chân Lạc Mặc đến cả một lời cũng không dám nói nữa, thấy anh là đã xoay người bỏ chạy rồi.
Lúc ăn cơm thì Du Hiển Duẫn không thích nói chuyện, anh chỉ yên lặng mà húp cháo, còn Chân Lạc Mặc cũng tiếp tục xem kịch bản của mình, hai người không hề nói với nhau một tiếng nào, thế nhưng bầu không khí thì lại không hề lúng túng, ngược lại còn có vẻ rất thư thái, đây cũng chính là cái cảm giác mà Du Hiển Duẫn thường hay cảm nhận được khi ở cùng với người anh trai Du Tự An của mình.
Du Hiển Duẫn là một người có ý thức về không gian cá nhân của mình rất mạnh, có thể là vì Chân Lạc Mặc quá là dịu dàng, cho nên anh mới cứ như vậy mà lặng lẽ chấp nhận cậu. Ban đầu Du Hiển Duẫn chỉ là muốn làm theo lời của thầy Phương Diệc Quy mà giúp đỡ Chân Lạc Mặc một chút, thế nhưng bây giờ anh đã có thể đơn thuần mà vui vẻ ngồi cùng một chỗ với cậu rồi.
Du Hiển Duẫn ung dung thong thả mà ăn xong chén cháo, để bát đũa xuống rồi mới nói: “Cảm ơn nhé.”
Chân Lạc Mặc ngẩng đầu lên, cậu cười với Du Hiển Duẫn một cái, rồi lại tiếp tục xem kịch bản của mình.
Du Hiển Duẫn nhìn cái chai dầu thuốc bên cạnh, trong lòng vẫn rất là để ý, anh muốn quan tâm Chân Lạc Mặc, thế nhưng Chân Lạc Mặc thì có vẻ lại chẳng cảm kích tí nào cả. Du Hiển Duẫn cứ muốn nói mấy lần nhưng rồi lại thôi, cuối cùng anh vẫn không nhịn được mà hỏi: “Tôi nghe nói cậu có giúp chị Tịch đánh nhau với người ta, buổi chiều lại còn thêm chuyện của đoàn phim bên cạnh nữa, không bị thương chứ?”
Chân Lạc Mặc ngẩng đầu lên, nói rằng mình không sao, sau đó liền phát hiện Du Hiển Duẫn vẫn cứ nhìn chằm chằm vào chai dầu thuốc trên bàn, cậu liền cảnh giác mà thò tay ra chộp lấy nó.
Du Hiển Duẫn không hiểu rõ Chân Lạc Mặc phản ứng như thế có nghĩa là gì, cậu liền có chút ngượng ngùng mà giải thích: “Vạn Toàn nói chai thuốc này là do anh nhờ cậu ấy mua cho em, em muốn giữ nó làm kỷ niệm, cho nên chuẩn bị đem đi cất.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play