Em gái Trần Tửu tên là Trần Thấm, năm nay học lớp 7, cô bé mới mười ba tuổi nhưng trông mặt lại giống thiếu nữ mười sáu mười bảy, xinh đẹp trưởng thành, có không ít bạn nam vây quanh cô bé.
Anh còn nuôi một con Becgie tên là Bát Gia, trông vừa to vừa đẹp, vô cùng thông minh.
Ngày nào Trần Tửu cũng về muộn, lúc anh về thì em gái đã sớm ngủ rồi. Nhân lúc đêm tối vắng lắng, anh lại giành ra hai ba mươi phút mang Bát Gia ra ngoài chạy bộ, chơi đùa, sau khi về thì nấu ít mỳ hoặc ăn hai ba lát bánh mỳ rồi mới tắm rửa đi ngủ.
Hôm nay là thứ bảy, Trần Thấm không đi học, sáng sớm tỉnh nhưng không chịu dậy mà trốn trong chăn buôn chuyện với bạn trai, cô bé vừa nghe thấy tiếng Trần Tửu mở cửa liền vội vàng tắt điện thoại, trùm chăn giả vờ ngủ.
Cửa mở, cô bé nín thở, không nhúc nhích.
“Thấm Thấm, dậy thôi.”
“Thấm Thấm.” Trần Tửu dựa vào cửa, “Anh mua bánh bao chiên này.”
Cô gái nhỏ ngồi bật dậy, “Em dậy ngay đây.”
10 rưỡi Trần Tửu đi làm, đôn đốc em gái làm bài tập về nhà, nấu xong cơm trưa cho cô bé rồi mới vội vàng chạy đến quán bar. Trong quán không có ai, anh là người đến đầu tiên, mười mấy phút sau đầu bếp chính đến, anh ấy tên là Lưu Phóng, mắt nhỏ, hai mí, khuôn mặt vừa to vừa tròn, cười lên là không nhìn thấy mắt đâu, người hơi đen, vóc dáng cao lớn, nặng hơn 90 kg, nồi niêu xoong chảo trong tay anh ấy giống như một bộ đồ chơi vậy, mọi người đều gọi anh ấy là đầu bếp Lưu. Trông bếp trừ anh ấy ra còn có phụ bếp là dì Dương và cậu học trò A Giang.
Quán không có khách, đầu bếp Lưu buồn chán ngồi bên quầy bar nói chuyện với Trần Tửu, đợi đến khi ông chủ tới mới đi.
Không có việc để làm, lại là một ngày vô vị nhàm chán.
5 rưỡi, Tô Lị xõa tóc dài, mặc một cái áo gió màu đen, tay cầm một cái túi nhỏ, đeo kính râm bước vào, vừa mới vào cửa đã bị Lý Quả đang lo lắng đi qua đụng vào, hai cái ly rơi xuống đất vỡ tan.
“Ối.” Lý Quả luống cuống, “Tôi xin lỗi, cô không sao chứ, không làm cô bị thương chứ.”
“Không sao đâu.”
Ông chủ nghe thấy tiếng động nhìn lướt sang bên này, chẳng nói gì, Lý Quả sợ tái mặt, vội vàng ngồi xổm xuống thu dọn, Tô Lị kéo cô ấy lên, “Cô đừng nhặt tay, chổi đâu rồi?”
“Để tôi đi lấy.” Lý Quả đi tìm chổi và hót rác, quét sạch mảnh thủy tinh vỡ rồi đổ vào thùng rác.
Tô Lị tiếp tục đi sâu vào trong, nghênh ngang ngồi xuống ghế bên quầy bar, “Hi.”
Trần Tửu ngẩng đầu, liếc cô một cái, “Cô định đi đâu trình diễn thế?”
“Cho em một ly Mojito Cuba đi.” Tô Lị đẩy kính râm, gõ hai cái xuống quầy bar.
“Cô chắc chứ?”
“Chắc.”
“Cô tới đây làm trợ lý hay uống rượu đấy?”
“Hừ, anh chẳng chịu phối hợp với em gì cả.” Tô Lị nhảy xuống khỏi ghế cao, thong dong đi tới tủ quần áo đặt túi xách xuống, sau đó kiêu ngạo quay lại, “Một ngày không gặp, anh có nhớ em không?”
Trần Tửu không thèm liếc cô lấy một cái.
“Hôm nay có bận không? Khách đến nhiều hay ít?”
“Năm người, hai bàn.”
“Một ngày chỉ có năm người thôi á?”
“Ừ.”
“Gọi hết bao nhiêu thế ạ?”
“Chắc là hơn một nghìn tệ.”
“Thê thảm vậy.”
“Gần đây tới mùa ít khách.”
“Ngày nào cũng như vậy ư? Tối qua còn chẳng có khách.”
“Gần như là thế.”
“Ông chủ không lo hả?”
“Lo thì có ích gì.”
“Cũng phải.”
“Tối nay nhiều hoạt động đấy, có công ty đặt bàn liên hoan, còn mời ban nhạc tới biểu diễn nữa, cô lo dần đi.”
Tô Lị chống cằm, vừa định nói chuyện thì Trần Tửu đặt một lý cocktail màu hồng xuống trước mặt cô, Tô Lị ngơ ngác nhìn anh, “Gì đấy?”
“Cô nếm thử xem, tôi mới sáng chế ra.”
“Wow.” Tô Lị cẩn thận bưng lên, tỉ mỉ quan sát, “Sao hôm nay anh lại đối xử tốt với em như vậy?”
“Đúng lúc có cô ngồi đây thôi.”
Tô Lị “Hừ” một tiếng, hút một ngụm nhỏ.
“Thế nào?”
“Ngon lắm.”
“Cô nói cụ thể hơn đi.”
“Mùi rượu hơi nhạt.”
“Tôi thiết kế cho phụ nữ mà, nặng quá không tốt.”
Tô Lị chuyên tâm uống rượu, hoàn toàn bỏ quên anh.
“Còn gì nữa không?”
“Hả?”
“Tôi nhờ cô nhận xét, ai bảo cô uống không đâu?”
“Rất tốt.”
“…… Cô nói thế có khác gì chưa nói không?”
Tô Lị cắn ống hút nhìn anh cười, “Anh pha gì uống cũng ngon.”
“Thôi, sau này không nhờ cô nếm rượu nữa.”
“Đừng mà.” Tô Lị suy nghĩ một lát, “Em cảm thấy trừ việc mùi rượu quá nhạt, vả lại hơi ngọt thì màu sắc rất đẹp, rất thu hút, trong này anh có thả lá bạc hà, nếu tỉ mỉ thưởng thức sẽ thấy vị cay đắng, nhưng em cảm thấy cay đắng hơn chút nữa hương vị sẽ đặc biệt hơn, cái nữa, thay vì để cả viên đá thì nghiền thành vụn có phải sẽ đẹp hơn không? Còn có lá bạc hà trang trí hơi nhiều, từ góc độ nghệ thuật mà nói quá hoàn hảo cũng không phải là tốt.”
“Ừ.” Trần Tửu gật đầu, “Tôi hiểu rồi.”
“Thế nào? Anh thấy em làm nhà phê bình có chuyên nghiệp không?”
“Cũng tàm tạm.”
“Ly rượu này gọi là gì thế?”
“Tôi chưa nghĩ ra.”
Tô Lị nhả ống hút, suy nghĩ một lát, “Hoa anh đào nấu tuyết.” Cô quan sát nét mặt Trần Tửu, “Được không?”
“Tạm được.”
Tô Lị mỉm cười, tiếp tục uống, “Có phải cảm thấy em vô cùng nghệ thuật không?”
“Không có.”
“Anh chẳng cho người ta mặt mũi gì cả.” Tô Lị trừng anh một cái, hút một ngụm nhưng không thấy rượu, chỉ còn lại một viên đá, cô đưa ly rượu cho Trần Tửu, “Anh còn rượu mới không?”
“Tôi còn nhiều.”
Ánh mắt Tô Lị đột nhiên tỏa sáng, “Anh có cần em thử tiếp không?”
Trần Tửu nhìn cô, chống hai tay lên quầy bar, “Không cần đâu.”
Tô Lị bỗng “Ôi” một tiếng, nhún vai, “Giọng anh nghe muốn rụng trứng luôn ý.”
“……” Ánh mắt Trần Tửu nhìn cô như đang nhìn kẻ ngốc, cầm ly rượu đã uống hết kia lên, đổ đá đi, giơ xuống dưới vòi nước để rửa.
“Có cần em giúp anh không?”
Trần Tửu không hề ngẩng đầu lên, “Không cần.” Nói đoạn, anh nhanh nhẹn cầm giẻ lau khô cái ly rồi thả nó về chỗ cũ.
Tô Lị bất mãn liếm môi, than thở một tiếng, “Bọn họ hạnh phúc thật đấy.”
“Ai cơ?”
“Những cô gái khác ý.”
“Hử?”
“Có thể thoải mái uống rượu anh pha.”
“……”
“Haiz, còn em chỉ xứng nếm rượu thôi.” Tô Lị xoay người dựa lưng vào quầy bar, ra vẻ đáng thương chớp chớp mắt với anh, “Người ta thật là đáng thương.”
“……”
Trần Tửu đột nhiên chủ động hỏi cô, “Tại sao cô lại tới đây làm trợ lý?”
“Anh biết rồi mà còn hỏi?” Tô Lị nháy mắt với anh, cười xấu xa nói, “Anh đoán xem.”
“Cô là sinh viên à?”
“Đúng rồi.”
“Tiền không đủ tiêu?”
Tô Lị suy nghĩ, trả lời: “Đúng đó, haiz, nghèo mà, em học nghệ thuật đốt tiền kinh khủng luôn, thế nên chỉ có thể đi làm kiếm thêm tiền sinh hoạt.”
“Âm nhạc? Nhảy múa?”
“Điêu khắc.”
“Vậy cô biết vẽ không?”
“Vẽ gì ạ?”
“Một số hoạt tiết nhỏ.” Trần Tửu mở điện thoại, tìm ra mấy hình họa tiết cho cô xem, “Loại này.”
“Cái này quá đơn giản.”
“Rất nhiều họa tiết đẹp không phải tạo từ kéo sữa mà là vẽ ra, cô thử cách này xem.”
“Ok.”
“Lão Trần, ăn cơm thôi.” Lý Quả đứng ngoài cửa hô một tiếng, “Tô Lị, mau tới ăn tối nào.”
“Có cơm theo tháng hả anh?”
“Ừ.”
Cô thấy Trần Tửu không có động thái đi ra, “Anh không đi ư?”
“Ngoài quầy phải có người đứng trông, cô đi trước đi.”
Tô Lị lại ngồi xuống, “Em ngồi với anh nhé.”
“Không cần đâu.”
“Không cần cũng phải cần.”
“Tùy cô vậy.”
Mười lăm phút sau, Lý Quả ăn xong tới thay ca cho bọn họ đi ăn cơm, phòng bếp nằm trong một góc ngoài vườn hoa, cách quán một khoảng, bàn ăn được đặt trong phòng bếp và phòng nhỏ bên cạnh.
Tô Lị ngồi xuống bên cạnh Trần Tửu, anh gắp món gì là cô gắp theo món đó. Trần Tửu ăn rất nhanh, Tô Lị đuổi theo tốc độ của anh mà suýt nữa thì nghẹn, thật sự không nuốt trôi được, đầu gối huých huých chân anh, “Anh ăn từ từ thôi.”
“Sao thế?” Trần Tửu khó hiểu nhìn cô.
“Em không đuổi kịp anh.”
“Cô đuổi theo tôi làm gì?”
“Em là người của anh mà, đương nhiên phải nhịp nhàng với anh rồi.”
“……”
Những người khác đều đang nói chuyện, không chú ý tới cuộc đối thoại giữa hai người, Trần Tửu nghe thế lại ăn nhanh hơn, lùa vội ba miếng rồi đứng dậy rời đi.
Tô Lị phồng má theo anh trở lại quầy bar, rót một cốc nước uống ừng ực, Trần Tửu liếc nhìn cô, không khỏi thấy buồn cười.
Cô đặt cốc nước xuống, xoa bụng rồi rửa sạch cái cốc, oán trách anh: “Suýt nữa sặc chết em rồi.”
“Đáng đời.” Trần Tửu đứng bên cạnh hả hê, “Mọi việc đừng có miễn cưỡng.”
“Đồ chết tiệt.” Tô Lị lẩm bẩm một câu.
“Cái gì?”
“Không có gì ạ.”
Trần Tửu cũng đi rót một cốc nước, bên ngoài truyền đến tiếng người ầm ĩ, Tô Lị trông ra, “Có khách tới kìa.”
“Người đến hát tối nay đấy, Mạch Lâm cùng với ban nhạc của anh ta.”
“À.” Tô Lị quay đầu lại, không mấy hứng thú.
Những người đó đến gần sân khấu tìm vị trí, ông chủ đi theo phía sau, ngồi xuống cùng bọn họ, cười đùa vui vẻ.
Tô Lị rảnh đến phát chán, đi qua đi lại quanh quầy bar, Trần Tửu nhìn cô đi mà chóng mặt, “Cô đừng đi nữa, lại đây, thử pha một tách cà phê xem.”
“Không đâu.”
“Cô không muốn học hả?”
“Em muốn học pha chế rượu cơ.”
“Có rất nhiều thứ phải học, cô cứ nhận biết được toàn bộ ly đựng rượu trước đi rồi nói.”
“Em biết mà.” Tô Lị chỉ vào từng ly một rồi nói, “Ly Martini, ly cổ điển, ly Champagne, ly vang đỏ.”
“Còn gì nữa?” Trần Tửu chỉ vào một chiếc, “Cái này thì sao.”
“Đây là ly bình thường, ly dài?”
“Nói chuyên nghiệp một chút, ly Highball.” Trần Tửu tiếp tục chỉ vào mấy cái khác, “Cái này là ly Collin, không khác ly Highball mấy nhưng thon và dài hơn, cái này là ly Champagne hình đĩa, cái này là ly Poco Grand, ly Margarita, ly Brandy, uống rượu gì thì dùng ly đó, học xong cái cơ bản này rồi tính tiếp.”
“Vâng thưa sếp ——”
“Nhớ kỹ nhé.”
“……”
…
10 giờ.
Quán bar rộn ràng, khách quẩy tưng bừng, nhân viên của công ty này đều là người trẻ tuổi, uống rượu vào là cao hứng. Ban nhạc trên sân khấu ra sức hát, từng hàng ly treo trên đỉnh quầy không ngừng rung leng keng leng keng, cảm giác như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Tô Lị vô cùng bận rộn, liên tục đi bưng đồ uống, hiếm lắm mới có thời gian nghỉ chân, nhìn Trần Tửu pha chế rượu, dụi mắt, nói: “Khói cay mắt quá, hôm nào cũng thế này chắc em mù mất.”
Trần Tửu cắt xong lát chanh, lau tay, lấy lọ thuốc nhỏ mắt dưới quầy ra, “Cô nhỏ đi.”
Tô Lị nhận lấy, ngửa đầu nhỏ vài giọt, “Cảm ơn anh nhé.”
“Phục vụ đâu!”
Lại nữa.
Tô Lị tức giậm chân, hừ mấy tiếng với Trần Tửu.
Anh mỉm cười, “Mau đi đi.”
Tô Lị thở dài một hơi, lanh mồm lanh miệng chạy ra ngoài, “Đây ạ.”
Buổi liên hoan tổ chức đến 12 rưỡi mới kết thúc, khách khứa vui vẻ rời đi, để lại một bàn dài cơm thừa canh cặn, mọi người phờ phạc quét dọn.
Tô Lị mệt gần chết, chân đau, eo đau, ngay cả cổ cũng đau, thu dọn nửa tiếng cô nằm bò ra quầy, chống cằm nhìn Trần Tửu, “Mệt quá đi à.”
Mệt quá, tiểu bản thư đã bao giờ phải làm việc nặng như thế này đâu.
Sắp chai cả tay rồi!
Trần Tửu đưa cho cô một cốc nước chanh đá, Tô Lị lười biếng nhận lấy, uống một hơi hết hơn nửa.
Anh xem đồng hồ, “Cô đã sớm đến giờ tan tầm, có thể đi rồi.”
“Anh thì sao?”
“Tôi đợi thêm lát nữa.”
“Thế thì em cũng đợi thêm lát nữa.” Tô Lị uống cạn cốc nước, hơi lạnh xuống đến ngực, “Thoải mái quá đi.”
Lý Quả bận rộn xong cũng ra đấy ngồi, cô ấy còn mệt hơn, ra ra vào vào bưng thức ăn, chân tê mỏi như muốn gãy. Trần Tửu lại đưa cho cô ấy một cốc nước chanh, Lý Quả một bên đập vai một bên nói, giọng ỉu xìu, “Cảm ơn anh nhé, tôi điên mất, chạy đến chóng cả mặt.”
Tô Lị nói: “Sao ông chủ không tuyển thêm nhân viên, những hoạt động thế này rất cần người đấy.”
Lý Quả nói: “Hình như đang tuyển mà.”
Đang nói, ông chủ ngậm thuốc lá từ bên ngoài đi vào, “Cũng không còn sớm nữa, xong việc rồi thì mau về nghỉ ngơi đi, mọi người vất vả rồi.”
“Vâng ạ.”
Tô Lị lười biếng nằm bò ra bàn, định nghỉ ngơi xong sẽ vào quầy giúp Trần Tửu thu dọn, “Trần Tửu.”
“Hửm.”
“Nhà anh cách đây xa không?”
“Không xa lắm.”
“Anh về nhà bằng gì thế?”
“Xe đạp.” Trần Tửu nhìn bộ dáng phờ phạc của cô, “Cô đi về trước đi.”
“Không, em muốn chờ anh cơ.”
Dọn dẹp xong quầy bar, Tô Lị tung tăng theo sau Trần Tửu rời đi.
Ông chủ nhìn bóng dáng hai người, cười nói với đầu bếp Lưu: “Cô nhóc này thú vị thật đấy, cả ngày lẽo đẽo theo sau Tiểu Trần.”
“Cô nhóc ưng lão Trần của chúng ta rồi.”
“Tiểu Trần trông rất ưa nhìn, được lòng các cô gái quá.” Ông chủ gãi gãi gáy, xoay người rời đi, “Về thôi về thôi.”
Bên kia, Tô Lị theo sát Trần Tửu, nhìn anh ngồi lên xe đạp điện chuẩn bị đi, vội vàng chạy ra cản đường, “Đợi đã.”