Dương Hạ chưa từng quen biết cô gái này. Anh dùng ánh mắt lạnh liếc nhìn người kia không biết đang vô tình hay cố ý gợi ra từng chỗ nhạy cảm trên cơ thể. Ghê tởm, thật sự là một thứ ghê tởm! Có một trăm ngàn lần cô ta cộng lại cũng không bằng một hạt cát dưới chân Hoa Bảo của anh.
“Dương ca\~\~.… em là Vương Quý Vân, con gái của Vương Tống Lâm, người mà đã từng đề nghị hợp tác với anh. Hôm nay em thay mặt cha mình tới đây gửi lời mời ký hợp đồng.”
Nói rồi, cô gái này nhẹ nhàng thướt tha tiến tới cạnh ghế ngồi của anh. Đặt tập tài liệu xuống, Quý Vân như vô tình cúi thấp người để hai quả đào căng tròn của mình động chạm đến cánh tay Dương Hạ.
Dương Hạ phát hiện được ý đồ của người phụ nữ này, không kiêng nể mà hất thẳng người cô ta ra sau, làm Quý Vân đang trong tư thế thả lỏng bất ngờ suýt ngã lăn ra đất.
“Nếu là chuyện làm ăn thì thành thật xin lỗi Quý tiểu thư đây, Dương Hạ tôi không có hứng thú, còn bây giờ, mời cô lập tức ra khỏi đây.” Dương Hạ thật ra biết Vương Tống Lâm, ông ta đã nhiều lần đề nghị làm ăn với anh, nhưng qua điều tra biết được Vương Lâm là kẻ xảo trá mưu mô, trong mọi việc điều chỉ biết chăm chăm thu hết lợi lộc về mình. Lại không từ thủ đoạn mà kiếm tiền. Dương Hạ anh sẽ không bao giờ làm ăn với loại người này. Chứ đừng nói tới việc ký hợp đồng mà cha con cô ta lại mặt dày tới đây giở trò. Một lũ cặn bã!
Dương Hạ cầm lấy xấp tài liệu Quý Vân vừa để trên bàn thẳng tay ném vào sọt rác bên cạnh không thương tiếc. Sau đó là nhấn nút gọi vệ sĩ vào phòng.
"Dương...Dương…ca…hức...anh không ký hợp đồng với bên em cũng không sao...nhưng...hức... nhưng em có thể mời anh một bữa cơm vào trưa nay không?" Quý Vân thấy chiêu dùng mỹ nhân của mình không hiệu quả thì trong lòng hoảng hốt. Tự hỏi tên trước mặt này lại không mê sắc dục như những tên đàn ông lúc trước sao?
Quý Vân nhanh chóng tìm cách đổi phương án, nước mắt thê thảm rơi trên khuôn mặt đẹp đẽ. Người thường nhìn vào sẽ thấy đáng thương. Nhưng người trong cuộc như Dương Hạ nhìn vào chỉ thấy rác rưởi đến cùng cực.
"Lập tức cút ra ngoài!!" Dương Hạ liếc nhìn đám vệ sĩ vừa đi vào, bọn họ lập tức nhận lệnh. Tiến tới cưỡng chế mời Quý Vân đi. Nhưng cô ta vẫn còn cố chấp, khóc thảm thiết hơn nữa mà nói “Á...thả tôi ra.... Hức…hức...,Dương ca...anh đừng làm vậy...hức...mong anh có thể chấp nhận lời mời của em.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play