Dương Hạ một mạch bế bảo bối đang sợ hãi của mình lên phòng làm việc. Anh để em ngồi trong lòng mình mà dỗ dành “Bảo bối, ngoan đừng khóc nữa. Em là túi chứa nước sao? Khóc nhiều như vậy sẽ không tốt.”
"Hức…chồng ơi...đói…" Hoa Bảo vừa rồi diễn một màn đặc sắc, khóc cũng sắp cạn nước mắt trong người rồi. Thực sự bây giờ cần cái gì bỏ bụng.
Dương Hạ nhanh chóng nhấc điện thoại để bàn lên nói “Mang súp hải sản, bánh bao nhân thịt, và đồ tráng miệng lên phòng tôi.”
Nói xong anh lại quay qua dỗ người yêu. Trong lòng sớm đã biết chuyện vừa rồi hoàn toàn là do chút suy tính nho nhỏ của bảo bối nhà mình. Không những không tức giận mà ngược lại thấy em vừa đáng yêu, bản thân lại vừa hạnh phúc. Hoa Bảo cất công diễn một màn như vậy không phải là do yêu anh rất nhiều sao? Là do không muốn mất anh hay sao?
Đột nhiên lại cảm thấy cục cưng đáng yêu thêm nhiều chút. Không nhịn được mà hôn lấy môi nhỏ của em. Cả hai triền miên đến khi có tiếng gõ cửa mới chịu dứt ra. Dương Hạ cau mày, lại đến đúng lúc anh đang hưng phấn như vậy. Đúng là tức chết anh rồi. Còn Hoa Bảo em xấu hổ đến nổi rúc trong lòng anh không dám ngó mặt ra. Chỉ sợ người vừa rồi mang thức ăn lên sẽ thấy được.
Dương Hạ thấy vợ mình da mặt thật mỏng mà!
Thức ăn được nhanh chóng dọn ra trước mặt hai người. Đến khi người đã đi khỏi, Hoa Bảo mới vì mùi đồ ăn mà ló mặt ra ngó nghiên xung quanh. Dương Hạ thấy hành động khả ái này không khỏi bật cười, cầm lấy tô súp hải sản rồi đút từng muỗng nhỏ vào miệng em “Ngoan, há miệng ra.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play