Vào ngày đầu tiên của Tết Nguyên Đán, một trận tuyết dày hiếm hoi đã rơi ở Thượng Hải.
Đã sống hơn hai mươi năm, trong ấn tượng của Tạ Thanh Di, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một trận tuyết dày như vậy, sau một đêm rồi mà vẫn còn rơi.
Rèm cửa màu xám nhạt chưa kéo ra, không nhìn thấy tuyết bên ngoài nhưng có thể nghe thấy tiếng tuyết rơi sột soạt.
Loại tiếng ồn trắng này luôn khiến cho người ta dễ dàng sinh ra lười biếng, cộng với buổi tối hôm qua đã vận động tiêu hao quá nhiều, cho dù ý thức đã tỉnh táo đi nữa, Tạ Thanh Di vẫn nép vào vòng tay của Tưởng Kiêu không muốn tỉnh dậy.
Vòng tay của người đàn ông giống như một cái lò lớn ấm áp, cách một lớp đồ ngủ bằng lụa sẫm màu, cô cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ của cơ thể anh, ngoài cửa sổ trời vẫn đang đổ tuyết, trong lòng đang ôm người mình thích, còn lúc nào thoải mái hơn nữa.
Nhưng chưa ôm được bao lâu, cô bắt đầu trở nên không an phận.
Vừa mới bắt đầu đã bị bàn tay to lớn của người đàn ông tóm lấy.
“Cô nhóc hư hỏng, em lại muốn làm gì đấy?”
Giọng nói trầm khàn của người đàn ông vừa mới tỉnh dậy, bàn tay ôm cô rất chặt, cũng rất nóng bỏng.
Bị bắt gặp, Tạ Thanh Di cảm thấy xấu hổ, cúi đầu không nhìn mặt anh nữa, nhỏ giọng nói: “Chỉ... tùy tiện sờ một chút thôi.”
Lúc trước nhìn thấy anh ăn mặc vest chỉnh tề, cô đã rất tò mò về cơ thể dưới lớp áo sơ mi này của anh, tối hôm qua ánh sáng mờ mịt, trong lúc hỗn loạn cô không kịp chiêm ngưỡng cho kỹ.
“Anh là bạn trai của em, em sờ một chút đã sao chứ.” Cô rụt rè, lo sợ nói.
Tưởng Kiêu cười cười, lấy ngón tay chọc vào trán cô: “Cái đầu nhỏ của em rốt cuộc đang chứa cái gì vậy?”
Tạ Thanh Di trở tay nắm lấy ngón tay anh, chống nửa người lên nhìn anh, hai mắt cong lên: “Chứa anh đấy.”
Trên chiếc giường với chút ánh sáng mờ ảo, đôi mắt đen tuyền của cô gái trong veo, long lanh như những vì sao trong dải ngân hà, như núi rằng thanh tao, tràn đầy tình yêu trong trẻo và dịu dàng.
Trong lòng Tưởng Kiêu chợt rung động.
Đôi mắt xanh lục vốn dĩ còn đang cười đó bỗng trở nên nghiêm nghị và rực lửa.
Tạ Thanh Di có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của anh trên từng tấc khuôn mặt của cô, như thể đang muốn khắc sâu vẻ ngoài của cô vào tận xương tủy.
Nhìn thấy ánh mắt này, hai má cô nóng bừng, trái tim đột nhiên đập cô cùng nhanh, dứt khoát cúi đầu, kéo chăn bông lên định che hai bên má lại.
Nhưng động tác của người bên cạnh lại nhanh hơn cô một bước, trong nháy mắt cổ tay mảnh khảnh đã bị nắm lại, đè lên gối nằm.
Trước khi cô có thể nhìn kỹ hơn khuôn mặt của người đàn ông, môi anh đã chạm vào nhau.
“Ưm…”
Tạ Thanh Di cũng không biết tại sao anh đột nhiên lại phản ứng mạnh như vậy, trong lòng đột nhiên có cảm giác hối hận thiêu đốt cả cơ thể.
Nhưng cuối cùng lửa cũng không thiêu đốt cô, dù sao nguyên một hộp thứ đó cũng đã dùng hết rồi, mà Tưởng Kiêu lại là người quá mức lý trí.
Cho dù có khó chịu đến mấy, anh cũng sẽ không làm điều gì khiến cô phải gánh chịu hậu quả không tốt.
Anh ôm chặt lấy cô, cắn vành tai cô, nhỏ giọng mắng: “Cô bé hư hỏng này.”
Tạ Thanh Di cảm thấy mình thật vô tội, tránh né hơi thở quá mức nóng bỏng của anh, biện hộ: “Liên quan gì đến em, là anh đột nhiên hôn em mà.”
Tự mình hôn đến bốc lửa, còn trách cô nữa à?
Tưởng Kiêu nhéo eo cô, sống mũi cao thẳng cọ cọ vào má cô: “Ai bảo mới sáng sớm em đã trêu chọc anh.”
Tạ Thanh Di: “Em trêu anh lúc nào?”
Sờ cơ bụng cũng gọi là trêu ghẹo à?
Nhìn thấy bộ dạng trêu ghẹo người ta mà không hay biết của cô, khóe miệng Tưởng Kiêu cong lên, không nói gì mà kéo cô vào vòng tay xoa khắp người cô.
Tạ Thanh Di bị ấn vào trong lồ.ng ngực của anh, tay chân vung vẫy lung tung, khoa trương kêu lên: “Được rồi, ngạt thở chết em thì anh không còn bạn gái nữa đâu.”
Tưởng Kiêu buồn cười, buông cô ra, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Mới sáng sớm mà em nói lung tung cái gì vậy.”
Tạ Thanh Di hai má đỏ bừng, cũng không biết là do bị ngộp hay là xấu hổ. Nghe Tưởng Kiêu nhắc ngày đầu tiên của năm mới, cô nhìn anh: “Anh, anh được nghỉ Tết đúng không?”
Tưởng Kiêu: “Ba ngày nghỉ lễ theo luật định.”
Đôi mắt đen tuyền của Tạ Thanh Di chuyển động: “Vậy anh có thể ở cùng với em ba ngày rồi?”
Tưởng Kiêu vuốt ve đỉnh tóc của cô: “Ừm.”
“Vậy thì tốt quá rồi, anh có thể giúp em chuyển nhà.”
Nói đến đây, hai mắt Tạ Thanh Di lấp lánh: “Anh, sau này chúng ta sẽ sống chung với nhau rồi, đúng không?”
Cô rất mong chờ và hạnh phúc, nỗi tự ti và khích động khó tả từ sâu trong lòng của Tưởng Kiêu lại dâng trào.
Anh không ngờ nó lại phát triển đến giai đoạn này nhanh như vậy, thậm chí phòng ngủ của Hi Viên đã bày trí thành hai căn.
Chỉ là ở trước mặt cô, khả năng tự kiềm chế của anh quá kém.
Nhưng đối mặt với tình yêu nồng cháy ấy, làm sao anh có thể từ chối được.
Tưởng Kiêu không thể nào từ chối Tạ Thanh Di được.
——Đây dường như là một quy tắc được viết vào trong xương máu của anh.
“Nguyệt Lượng.” Anh hôn lên mi tâm của cô.
“Ừm?”
“Không có gì.”
Tưởng Kiêu lắc đầu, ngón tay thon dài khẽ miêu tả từng tấc khuôn mặt cô, trầm giọng nói: “Đột nhiên anh cảm thấy mình rất may mắn.”
Đã có một khoảng thời gian rất dài, anh rơi vào tình trạng tự chán ghét bản thân.
Anh đã từng hận bố mình, cũng đã từng hận mẹ mình, thậm chí còn hận sự tồn tại của chính mình——
Anh thậm chí còn tưởng tượng rằng nếu đột nhiên có một tai nạn bất ngờ ập đến, tước đoạt đi mạng sống của anh, giải thoát cho anh.
Nhưng bây giờ đã khác rồi.
Trên đời này có người mà anh trân trọng, và cô cũng yêu anh và trân trọng anh, không coi thường quá khứ của anh, sẵn sàng kéo anh đến một nơi tươi sáng hơn, kề vai sát cánh với anh.
Anh muốn sống thật tốt, vì cô mà sống, vì cô mà trở nên tốt hơn.
“Cảm ơn em.” Khuôn mặt của Tưởng Kiêu vùi sâu vào cổ cô.
Tạ Thanh Di còn có chút ngơ ngác, làm sao chủ đề đột nhiên dời từ chuyển nhà sang cảm kích rồi.
“Ừm, không có chi?” Mặc dù cô không biết anh đang cảm ơn điều gì.
Để anh ôm một hồi, Tạ Thanh Di nhẹ nhàng đẩy ngực anh: “Em đói rồi.”
Tưởng Kiêu khẽ buông cô ra: “Trong tủ lạnh có một số nguyên liệu, anh đi làm bữa sáng.”
Tạ Thanh Di cười nói “Được”.
Tưởng Kiêu hôn lên mặt cô, đứng dậy xuống giường, đi vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Trong chăn vẫn còn sót lại hơi ấm, lưu lại mùi hương trên người của hai người bọn họ, cũng như mùi sữa tắm thoang thoảng và sảng khoái.
Nghĩ để Tưởng Kiêu nấu xong bữa sáng còn một lúc nữa, Tạ Thanh Di cũng không vội vàng đứng dậy, tiếp tục nằm nướng trên giường, sờ điện thoại bên cạnh giường.
Phần mềm giao lưu xã hội lớn chứa đầy những lời chúc mừng năm mới, cô nhấp vào và mở một cái ra xem, sau đó chọn một số câu để đáp lại.
Rồi lại lướt Weibo, rất nhiều ngôi sao cùng ngành đều đã gửi lời chúc mừng năm mới.
Tạ Thanh Di suy nghĩ, cũng đăng một dòng Weibo.
Tạ Thanh Di Diane: [Ngày đầu tiên của năm mới, chúc các Tinh Tinh được thuận lợi và bình an, ngày nào cũng vui vẻ, hạnh phúc. Thả tim/]
Nghĩ đến việc chỉ gửi mỗi dòng chữ thôi sẽ rất khô khan, cô vào album tìm một bức ảnh tự chụp đang bắn tim rồi đăng cùng với nó.
Ngay sau khi tin Weibo được gửi đi, đã có rất nhiều bình luận——
[A a a a a Nguyệt Lượng bảo bối online kìa!]
[Em gái cũng thuận lợi bình an nhé, mỗi ngày đều được vui vẻ.]
[Vợ ơi, vợ, anh yêu em, lại là một ngày vẻ đẹp của em đã đánh trúng trái tim anh.]
Cũng đang nhàn rỗi, Tạ Thanh Di chọn ra một vài bình luận để trả lời.
Dòng bình luận chúc cô được vui vẻ, cô trả lời lại: [Hôm nay tôi rất vui, dễ thương/]
Trả lời lại như thế, tất cả mọi người phía dưới đều kích động hét lên “a a a a a”.
Tương tác đơn giản với vài bình luận, Tạ Thanh Di tắt Weibo và chạy đi nhét thức ăn cho chó cho Tần Cửu.
Diane: [/ (·/ o/ ·)/]
A Cửu: [... Sao thế?]
A Cửu: [Thành rồi à?]
Bạn thân gọi là gì, tức là nếu bạn gửi biểu tượng cảm xúc, cô ấy có thể đoán được bạn muốn nói gì.
Diane: [He he.]
A Cửu: [Chậc chậc chậc, được rồi. Thế nào hả, cảm giác thế nào?]
Diane: [Thấy ghét, cậu thật là đen tối.]
Cô còn gửi một biểu tượng cảm xúc xấu hổ che mặt lại.
A Cửu: [... Không thấy.]
A Cửu: [Nhưng sao cậu vẫn còn thời gian để trò chuyện với tớ? Sao cậu không tiếp tục xoắn xuýt với anh trai yêu quý của mình đi?]
Diane: [Anh ấy đi làm bữa sáng cho tớ rồi.]
A Cửu: [Bây giờ là 12:28 rồi, làm bữa sáng sao?]
A Cửu: [Tối hôm qua hai người chiến nhau ác liệt quá, hay là sáng nay lại bắt đầu?]
Nhắc đến chuyện này, nửa khuôn mặt đang được che đậy dưới chăn của Tạ Thanh Di khẽ đỏ lên.
Đồng thời cô lại bắt đầu nghĩ về vấn đề khác…
Món đồ tối hôm qua là do cô chuẩn bị, sau này chắc là anh chuẩn bị nhỉ?
Nhưng cô có cần phải cho anh thời gian để đi ra ngoài mua những thứ đó không? Nếu không hai người bọn họ cứ dính với nhau, da mặt anh lại mỏng nên cũng không thể kéo cô cùng đi mua được.
Trong đầu cô đang suy nghĩ lung tung, điện thoại lại đột nhiên rung lên.
Tạ Thanh Di hồi thần, còn tưởng rằng đó là tin nhắn của Tần Cửu nhưng không ngờ là Âu Dương Hạo.
Hạo: [Nguyệt Lượng.]
Hạo: [Em đã về đến Thượng Hải rồi, chị có thời gian gặp mặt không?]
Tạ Thanh Di có chút kinh ngạc, ngón tay gõ lên màn hình: [Tại sao em lại trở về nước?]
Cậu đã trở lại vào ngày sinh nhật của cô.
Cũng chỉ mới có hơn một tháng, sinh viên đại học trong nước cũng không siêng năng như cậu.
Cô chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi.
Nhưng những lời đó rơi vào mắt Âu Dương Hạo lại là một ý nghĩa khác.
Cô rất không muốn cậu về nước sao? Tại sao lại sử dụng từ “lại”.
Hay là cô cảm thấy cậu quay lại sẽ quấy rầy cô và Tưởng Kiêu?
Kìm nén sự chua xót nơi đáy lòng, Âu Dương Hạo đáp: [Tuần này không có nhiều tiết học, cho nên muốn về nước để nghỉ ngơi, dứt khoát đặt vé bay về luôn.]
Hạo: [Khi nào chị rảnh, chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.]
Diane: [Ah, hai ngày tới chị phải chuyển nhà, chắc là không có thời gian đâu.]
Hơn nữa cô và Tưởng Kiêu khó khăn lắm mới có mấy ngày để quấn quýt với nhau, đương nhiên là ở với bạn trai sẽ quan trọng hơn.
Nhưng khi nghĩ lại, có vẻ mình đang trọng sắc khinh bạn, hình như không được tốt cho lắm.
Vì vậy, cô nói thêm: [Như vậy đi, tối ngày mai, chị sẽ mời em và A Cửu cùng nhau đi ăn, nhân tiện, chị sẽ chính thức giới thiệu với hai người bạn trai của chị.]
Ba người bọn họ là bạn chơi cùng từ khi còn nhỏ đến lớn, giờ cô đã có bạn trai rồi, giới thiệu cho bạn bè của mình biết thì cũng là chuyện bình thường mà thôi.
Nào ngờ tin nhắn này gửi đi đã lâu, đầu dây bên kia vẫn chưa hồi âm lại.
Tạ Thanh Di chỉ nghĩ Âu Dương Hạo đang bận chuyện gì đó nên cũng không quan tâm.
Không lâu sau, Tưởng Kiêu gọi cô đi ăn sáng.
Tạ Thanh Di nhanh chóng đặt điện thoại xuống, chạy vào phòng tắm rửa sạch sẽ.
Đồ đạc của cô vẫn chưa được chuyển đến nên cô cũng không có quần áo để thay. Thế là cô tiện tay lấy một chiếc áo len mỏng màu đen lớn và giản dị trong tủ của Tưởng Kiêu. Cô để lộ chân, bước đi trên đôi dép xỏ ngón màu hồng nhạt đi vào nhà bếp.
“Oa, thơm quá.”
Tạ Thanh Di hít một hơi, vẻ mặt tham ăn.
Tưởng Kiêu có hơi sững sờ khi thấy cô mặc áo len của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT