Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa kính, hai bố con giống như hai con sư tử đang đối chọi nhau, không bầu không khí giương cung bạt kiếm không hề có một chút ấm áp.

Bầu không khí im lặng giằng co một lúc lâu, cuối cùng Tưởng Kiêu mới mở miệng: “Bố đặc biệt từ Bắc Kinh tới đây, còn mời cả diễn viên tới phối hợp nữa, giờ bố đã hài lòng chưa?”

“Hài lòng? Tao có gì mà hài lòng? Nếu tối qua mày bị xe tông chết thì tao mới hài lòng!”

Tưởng Việt sắc mặt lạnh lùng: “Lần này nhà họ Tạ không gửi thiệp mời tới, chẳng lẽ mày không biết là có ý gì sao? Còn không biết xấu hổ mà chạy tới làm ra chuyện như vậy, thật là làm mất mặt tao.”

Tưởng Kiêu: “…”

Tưởng Việt liếc nhìn nửa quả quýt trên bàn, nụ cười càng lạnh hơn: “Giả bộ đáng thương như vậy là muốn tranh thủ sự thương hại của Nguyệt Lượng sao? Con bé có thể thương hại mày nhất thời nhưng có thể thương hại mày cả đời sao?”

Tưởng Việt nhíu mày, những ngón tay thon dài dưới chăn bông siết chặt tới trắng bệch.

Kiềm chế, nhẫn nhịn đến nỗi ngón tay trắng bệch.

Anh không muốn tranh thủ sự thương hại của cô, anh chạy đến Thượng Hải cũng chỉ vì muốn… gần cô thêm một chút.

Cho dù cách một tấm cửa, thậm chí không thể nhìn thấy ánh sáng của yến hội nhưng nếu có thể gần cô hơn một chút anh cũng bằng lòng.

Nhưng anh không thể không thừa nhận, khoảnh khắc tỉnh dậy từ bệnh viện và nhìn thấy cô, trong lòng anh cảm thấy thật may mắn và vui mừng.

Sự quan tâm, chăm sóc và ân cần của cô, giống như tia sáng mà anh đánh cắp, anh hưởng thụ, thèm muốn và không thể từ chối.

Đủ loại cảm xúc đang cuộn trào trong lồ.ng ngực anh, ánh mắt lạnh lùng và giễu cợt của người bố kia khiến ý tưởng từ bỏ đã xuất hiện vô số lần kia lại xuất hiện trở lại lần nữa, cảm xúc lạnh lẽo và xám xịt quấn chặt lấy trái tim anh.

Đột nhiên, một màu sắc ấm áp lọt vào trong tầm mắt của anh.

Nửa quả quýt màu cam lặng lẽ đặt trên chiếc tủ đầu giường, dưới ánh đèn mờ ảo, nó như thầm nhắc lại sự ấm áp ngọt ngào trước đây.

***

Lúc này Tạ Thanh Di rất bối rối.

Cô muốn ở một mình nên không trở về biệt thự nhà họ Tạ, mà gọi một chiếc taxi đi về căn hộ ở Ngự Cảnh Uyển.

Trên đường đi, ngây ngẩn nhìn cảnh đêm của thành phố Thượng Hải vụt qua cửa sổ.

Thái độ của chú Tưởng và bố đã quá rõ rằng rồi, bọn họ không muốn cô và Tưởng Kiêu ở bên nhau.

Chỉ vì đoạn ân oán nhiều năm trước mà cô cho là vô nghĩa đó sao? Cô hoàn toàn không quan tâm, và cô cũng tin rằng Tưởng Kiêu không quan tâm!

Nhưng cho dù hai người họ không quan tâm thì cũng có ích gì đâu?

Chẳng lẽ họ định học theo Romeo và Juliet, bỏ nhà để theo đuổi tình yêu sao?

Nhưng một mối quan hệ không được gia dình chúc phúc thì có thể kéo dài được bao lâu?

Đúng vậy, cô thích Tưởng Kiêu nhưng cũng yêu bố mẹ và gia đình của mình.

Bố mẹ và anh trai đối xử với cô tốt như vậy, làm sao cô có thể vì một người đàn ông mà làm loạn với họ, khiến họ đau buồn chứ?

Tâm trí của cô bây giờ rối như một cuộn chỉ, mãi tới khi quay về căn hộ, nhìn thấy căn phòng quen thuộc, thần kinh mới thả lỏng một chút.

Khi gặp chuyện phiền lòng, Tạ Thanh Di có thói quen ngâm nước nóng.

Khi cô đang c.ởi quần áo, chiếc hộp trong túi áo khoác của cô vô tình rơi ra ngoài.

Chiếc hộp nhung rơi xuống nền nhà trắng sứ, phát ra một tiếng “Cộp”, Tạ Thanh Di hơi giật mình, cúi người nhặt chiếc hộp lên, mở ra kiểm tra món trang sức giá trị bên trong.

Máu đã khô, viên đá trong bóng đêm đã biến thành một màu khác.

Tạ Thanh Di nhìn chằm chằm màu sắc lộng lẫy kia, bất giác nhớ tới một ngày của nhiều năm trước---

Cô vừa tốt nghiệp cấp ba, muốn đến Iceland xem cực quang, lúc đó bố mẹ rất bận, anh trai cũng bận, cuối cùng cô đã xin Tưởng Kiêu đi cùng cô.

Trong thế giới tuyết phủ trắng xóa, họ ngồi bên nhau trên nền tuyết trắng, may mắn gặp được một đợt bùng phát cực quang.

Nhìn cực quang rực rỡ trên bầu trời, cô kích động lắc cánh tay anh: “Nhanh nhanh nhanh, mau ước đi, nghe nói nếu ước với cực quang thì điều ước sẽ thành sự thật.”

Cô nắm hai tay với nhau, đưa lên chống giữa trán, thầm ước một điều.

Ước xong, cô ngẩng đầu lên nhìn, Tưởng Kiêu hình như không ước, cũng không có dáng vẻ như vừa ước xong.

Cô cau mày: “Tại sao anh lại không ước?”

Tưởng Kiêu: “Anh không tin mấy cái này.”

Lúc đó cô còn nhỏ, nên tính cách cũng bá đạo hơn: “Thà tin còn hơn không tin, dù sao chỉ ước một điều thôi, cũng không tốn bao nhiêu sức, nhỡ đâu điều ước thành sự thật thì sao.”

Tưởng Kiêu nhìn khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh của cô, trong mắt hiện lên một tia cực quang: “Em tin mấy cái này sao?”

Cô gật đầu: “Đúng vậy.”

Nói nhảm, nếu cô không tin thì cô đi ước làm gì.

Tưởng Kiêu lại hỏi cô: “Vừa rồi em ước gì thế?”

“Nói ra sẽ không linh nghiệm nữa.” Cô đáp nhưng hai giây sau lại hai mắt sáng ngời nói với anh: “Em trộm nói cho anh nghe nè, cực quang không nghe thấy. Em ý, em ước có thể sưu tập được một ngăn tủ, à, không, cả một tủ… Không, là toàn bộ đá alexandrite trên thế giới.”

Tưởng Kiêu cười: “Mỗi vậy?”

Cô gật mạnh đầu, giọng điệu khoa trương: “Toàn bộ đá alexandrite trên thế giới đó!”

Tưởng Kiêu liếc cô, sau đó học theo bộ dáng của cô, chắp tay ước nguyện.

Rất nhanh, chỉ khoảng ba giây là anh đã bỏ tay xuống và mở mắt ra.

Tạ Thanh Di tò mò: “Anh ước gì thế, sao nhanh vậy?”

Tưởng Kiêu không nói gì, đưa tay về phía cô.

Cô sững sờ, cho rằng anh muốn chạm vào mặt mình, tim đập loạn.

Anh chỉ nhẹ nhàng phủi những bông tuyết trên trán cô, nói: “Vậy thì anh cũng trộm nói cho em biết.”

“--- Anh hy vọng điều ước của Thanh Di sẽ thành sự thật.”

Nhịp tim vốn đang đập loạn nay còn đập loạn hơn.

Hai má cô nóng bừng, tuy không khí lạnh xung quanh có thể giúp hạ nhiệt nhưng trong lòng không giấu được niềm vui sướng, như có hàng ngàn con nai chạy qua, đập mạnh.



Sau khi thu hồi suy nghĩ, Tạ Thanh Di cảm thấy buồn cười.

Điều ước lúc đó của cô không phải sưu tập đá alexandrite, mà là muốn cùng Tưởng Kiêu ở bên nhau.

Có lẽ Tưởng Kiêu nói đúng, ước nguyện dưới cực quang không linh nghiệm.

Cô lắc đầu tự giễu, Tạ Thanh Di đi vào phòng để quần áo, đặt viên đá alexandrite vào két sắt.

Sau khi tắm rửa xong, toàn bộ cơ bắp trên cơ thể cô đều thả lỏng, cô ngã trở lại chiếc giường lớn êm ái và thoải máu, kéo chăn bông che đầu, một lúc sau đã thiếp đi vì mệt.



Giấc ngủ này cô ngủ rất sâu.

Có lẽ là do hôm trước thức khuya, nên giấc ngủ này cô ngủ suốt một ngày một đêm.

Nhìn bầu trời nửa tối nửa sáng bên ngoài cửa sổ, Tạ Thanh Di ôm chăn bông ngây ngốc một lúc, không biết hiện tại là ban ngày hay ban đêm.

Cô cầm điện thoại ở tủ đầu giường lên, thấy đã 18:28 rồi.

Cô đã ngủ một giấc tận 22 tiếng!

Để có thể ngủ ngon, cô đã bật chế độ không làm phiền, giờ cầm điện thoại lên thì có vài cuộc gọi nhỡ, cùng vài tin nhắn chưa đọc.

Tạ Thanh Di dụi dụi đôi mắt ngái ngủ của mình, các cuộc gọi nhỡ đến từ ba người chị Gia, Tạ Minh Duật và Tưởng Kiêu.

Thời gian gọi điện là 9 giờ tối qua, 10 giờ sáng nay, gần nhất là từ 2 tiếng trước.

Sao đột nhiên lại gọi điện lắm như thế?

Tạ Thanh Di rũ mi, không lập tức gọi lại.

Dù sao cô cũng xin nghỉ ba ngày, bây giờ đang là thời gian nghỉ, mọi chuyện cứ từ từ.

Việc cấp bách bây giờ là lấp đầy cái bụng đã.

Cô cầm điện thoại đặt một suất đồ ăn ngoài, Tạ Thanh Di xuống giường, đánh răng, rửa mặt, chăm sóc da, sau đó trả lời tin nhắn hỏi thăm của chị Gia, gọi điện thoại lại cho anh trai.

Tạ Thanh Di biết được cô biến mất một ngày một đêm mà không có tin tức gì là do ngủ ở trong phòng, im lặng ba giây rồi nói: “Em nên sửa tên thành Tạ heo lười.”

Tạ Thanh Di: “… Ồ, Tạ cổ hủ.”

Tạ Minh Duật: “…”

Hai anh em đấu khẩu vài câu rồi cúp máy.

Sau đó, Tạ Thanh Di mới tập chung nghiên cứu ba cuộc gọi nhỡ của Tưởng Kiêu.

Cô nên gọi lại hay là chờ cuộc gọi thứ tư của anh?

Ừm, không biết bây giờ anh thế nào? Cô luôn cảm thấy chú Tưởng tới đây không có ý tốt.

Nhưng nhìn vị Từ nhị tiểu thư kia rất dịu dàng, rất biết cách chăm sóc người khác.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt Tạ Thanh Di không khỏi trầm xuống.

Phiền chết đi được!

“King cong, king cong--”

Đột nhiên ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa.

Chắc là đồ ăn tới rồi.

Chung cư cao cấp nên an ninh cũng được thắt chặt, người không liên quan thì không được phép đi vào, đồ ship bên này chỉ được đưa đến cổng, sau đó sẽ có nhân viên bất động sản mang đến tận nhà cho khách.

“Đến liền, đến liền.”

Tạ Thanh Di đáp, cầm điện thoại đi đến cửa.

Vừa mở cửa ra, nhìn thấy người đang đứng trước cửa thì không khỏi sửng sốt--

Ngoài cửa không phải nhân viên bất động sản mặc vest đi giày da, mà là Tưởng Kiêu trong chiếc áo khoác màu xám đậm.

Trên đầu anh vẫn đang cuốn băng gạc, khí sắc tốt hơn hôm qua nhưng vẫn tái nhợt như cũ.

Tạ Thanh Di ngẩn người, một lúc sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Anh… Anh? Sao anh lại đến đây?”

Không phải bây giờ anh phải nằm ở bệnh viện tĩnh dưỡng sao?

Tưởng Kiêu cụp mắt nhìn cô: “Anh có chuyện muốn nói với em.”

Tạ Thanh Di trợn tròn mắt: “Anh có thể gọi điện thoại cho em, hoặc gọi em đến bệnh viện mà, hoặc là đợi đến khi xuất viện… Bộ dạng anh thành ra như vậy rồi mà còn chạy ra ngoài, nhỡ cơ thể anh xảy ra chuyện gì…”

Cô còn chưa nói xong thì thấy Tưởng Kiêu một tay chống lên cửa, bất đắc dĩ nhíu mày: “Có thể cho anh vào ngồi nói chuyện, được không?”

Nhìn thấy cơ thể anh hơi nghiêng ngả, Tạ Thanh Di đột nhiên nghĩ đến anh cũng bị thương ở chân, vội vàng tránh sang một bên: “Anh vào đi.”

Tưởng Kiêu bước vào, Tạ Thanh Di theo bản năng đỡ anh.

Ngoài dự đoán là anh không hề né tránh.

Thậm chí cả người anh còn có khuynh hướng nghiêng về phía cô, thân hình cao lớn hơi nghiêng giống như núi Ngọc Sơn, mùi hương chất mộc cũng theo đó mà bay ra.

Đỡ anh ngồi xuống sô pha, Tạ Thanh Di muốn rót cho anh một cốc nước nhưng đột nhiên nhớ ra lúc này có phải mình nên tức giận không?

“Anh đến đây làm cái gì, chẳng lẽ là do vị Từ nhị tiểu thư kia không chăm sóc tốt cho anh sao?” Cô giả vờ lạnh lùng liếc anh một cái.

Tưởng Kiêu dựa vào sô pha, áo khoác màu xám hơi trễ xuống, bên trong là áo sơ mi đen.

Anh nhìn cô và nói: “Không có Từ nhị tiểu thư gì cả, đây là người bố anh tìm tới để diễn trò.”

Tuy nhiều lần nhắc nhở bản thân phải cao quý lạnh lùng nhưng đôi mắt Tạ Thanh Di vẫn lóe lên vẻ ngạc nhiên khi nghe thấy điều này: “Còn có thể như vậy sao?”

Nói đến đây, cô cũng hiểu tại sao chú Tưởng lại làm vậy.

Không cần biết “Từ nhị tiểu thư” này là thật hay giả, chuyện ông ta không muốn cô và Tưởng Kiêu ở bên nhau là thật.

Nhận thức được điều này khiến biểu cảm của Tạ Thanh Di trở nên cô đơn.

Tưởng Kiêu quan sát vẻ mặt cô, giọng điệu kiên định: “Từ lâu anh đã nói với em rằng, anh sẽ không kết hôn với người phụ nữ khác.”

Lông mi Tạ Thanh Di khẽ run lên, nhìn khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng trước mặt.

Ý anh là anh sẽ không kết hôn với những người phụ nữ khác trừ cô?

Nhìn thấy sự nghi hoặc trong mắt cô, Tưởng Kiêu nâng mắt, đưa tay về phía cô: “Nguyệt Lượng, lại đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play