Tạ Thanh Di đứng ở tại chỗ, bên tai còn vang vọng câu nói vừa rồi của Tạ Minh Duật.

Thật lâu sau, cô mới lấy lại tinh thần, cất bước theo vào nhà.

Sau khi tiễn mẹ nuôi về cùng với mẹ mình, Tạ Thanh Di bước lên khoác vào tay Bùi Cảnh Yên: “Mẹ ơi, con có chuyện này muốn hỏi mẹ”

Bùi Cảnh Yên thấy dáng vẻ nghiêm túc hiếm hoi của con gái, giơ tay véo nhẹ vào mũi cô: “Chuyện gì mà nghiêm túc như vậy?”

Tạ Thanh Di nghĩ chuyện này cũng được tính là chuyện riêng tư, cho nên kéo bà ấy về phòng ngủ của mình, lại đóng cửa chặt lại.

“Đây là muốn nói chuyện bí mật giữa hai mẹ con chúng ta hả?”

Bùi Cảnh Yên cười tủm tỉm ngồi dựa vào mép giường, vỗ vỗ: “Nào, vừa lúc hai mẹ con chúng ta cũng đã lâu không tâm sự với nhau rồi.”

Tạ Thanh Di đi đến trước mặt mẹ mình, đi thẳng vào vấn đề: “Mẹ, rốt cuộc vì sao mà bố con lại đối xử xa cách với chú Tưởng như vậy ạ? Rõ ràng chú Tưởng tốt như vậy, luôn hào phóng và luôn chăm sóc con với anh trai lại còn đối với bố và mẹ cũng đều ôn hoà nữa. Không phải hai người bọn họ còn là bạn thời đại học nữa hả?”

Cô thật không hiểu.

Bùi Cảnh Yên cũng không ngờ vậy mà con gái lại muốn hỏi về chuyện này, nụ cười tươi trên mặt dần dần biến mất, mày liễu nhăn lại: “Tại sao con lại hỏi chuyện này? Không phải trước đây mẹ đã nói với con rồi sao, chỉ là chút chuyện cũ năm xưa thôi, không liên quan gì đến mấy đứa trẻ các con cả.”

Tạ Thanh Di thầm nói, làm sao có thể không liên quan được chứ, nếu người lớn có khoảng cách thì cô và Tưởng Kiêu còn có thể thuận lợi ở bên nhau được ư?

Cởi chuông phải cần đến người buộc chuông, chắc chắn cô phải biết rõ ràng chuyện gì đã xảy ra.

“Mẹ ơi, mẹ nói cho con biết đi mà, con thấy anh con cũng biết hết rồi.”

Tạ Thanh Di không chút do dự bán đứng ông anh già nhà mình, lại ra vẻ vô cùng đáng thương, ôm cánh tay Bùi Cảnh Yên làm nũng: “Dù sao cũng không thể nào để cả nhà biết hết rồi mà lại gạt mỗi mình con chứ.”

Bùi Cảnh Yên không chịu nổi con gái mình làm nũng.

Bà ấy vừa nghĩ “Con gái mình thật đáng yêu, làm nũng mà cũng đáng yêu như vậy”, vừa cân nhắc “Con bé đã trưởng thành rồi, trên phương diện tâm lý hẳn là đã có thể chấp nhận được chuyện năm đó rồi”. Suy đi nghĩ lại một hồi, cuối cùng bà ấy vẫn bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi.”

Tạ Thanh Di lập tức ngồi thẳng người lên, làm bộ chăm chú lắng nghe.

“Việc này nói ra thì phải nói từ rất lâu, rất lâu trước kia. Mẹ cũng là sau khi kết hôn với bố con mới quấn lấy ông ấy đòi kể cho mẹ biết.”

Bùi Cảnh Yên rũ mắt xuống, chậm rãi nói ra chuyện cũ.

Hơn ba mươi năm trước, Tạ Luân và Tưởng Việt đều là học sinh của trường đại học Hong Kong, cùng chuyên ngành cùng phòng ký túc, chí hướng và sở thích đều hợp nhau, lại đều ôm ấp khát vọng sáng lập sự nghiệp, rất nhanh hai người đã trở thành bạn tốt.

Sau đó, Tưởng Việt chính mắt thấy mẹ ông ta bị bạo lực gia đình đến không thể chịu nổi nữa mà nhảy từ trên lầu xuống.

Không lâu sau đó, Tưởng Việt và bố ông ta uống nước canh trộn lẫn thuốc độc, ý định kết liễu cuộc đời…

“Lúc đó, là bố con kịp thời đuổi tới, đá văng cửa ra đưa người đi bệnh viện, mới cứu được một mạng của chú Tưởng con. Nhưng bố của chú Tưởng con thì đã hấp thu quá nhiều thuốc độc, tố chất thân thể lại kém, cho nên đã qua đời trên đường đi bệnh viện.”

“Khó trách chú Tưởng đối với nhà chúng ta tốt như vậy, thì ra là bố con có ân cứu mạng với chú ấy.” Tạ Thanh Di bừng tỉnh.

“Không chỉ là ân cứu mạng, nói là ân tái tạo cũng không quá. Sau đó chú Tưởng của con ra nước ngoài du học, đều là bố con nặc danh giúp đỡ ông ta, lúc này mới có ông ta ở phố Wall oai phong một cõi, kiếm được vô số tiền của…”

Có thể nói, không có cử chỉ thiện ý của Tạ Luân năm đó, sẽ không có Tưởng Việt và nhà họ Tưởng hôm nay.

“Nếu nói như vậy, thì bố con đã nhiều lần giúp chú Tưởng, chắc hẳn là quan hệ của bọn họ phải rất rốt chứ, vì sao lại trở thành như bây giờ?” Tạ Thanh Di khó hiểu.

Bùi Cảnh Yên nhìn khuôn mặt khó hiểu của con gái, dường như nhìn thấy chính mình lúc trước.

Năm đó bà ấy cũng không hiểu vì sao Tạ Luân lại cố chấp xa cách Tưởng Việt, cho đến tận khi Tạ Luân nói với bà ấy…

“Trước khi Tưởng Việt và bố ông ta uống nước canh có độc đã gửi cho ông ấy một tin nhắn từ biệt, ám chỉ rằng ông ta sẽ tự sát.”

Sắc mặt Bùi Cảnh Yên nghiêm trọng lại phức tạp: “Bố con cảm thấy, có lẽ ông ấy đã bị lợi dụng.”

Lấy chỉ số thông minh và tâm kế của Tưởng Việt, vừa muốn báo thù thay cho mẹ ông ta lại có thể an toàn lui thân, cũng biến chính bản thân mình thành người bị hại, không thể nghi ngờ đó là một cách thoát tội vô cùng tốt.

Mà kế hoạch báo thù này, chỉ thiếu mỗi một “người cứu giúp”.

Tạ Luân là người cứu giúp mà Tưởng Việt lựa chọn, khả năng phán đoán của ông ấy đủ nhanh, đủ kiến ​​​​thức cứu hộ chuyên nghiệp và tâm trí cũng đủ bình tĩnh mới có thể giúp cho kế hoạch này của ông ta trở nên hoàn hảo không có khuyết điểm.

“Lúc cứu người, bố con hoàn toàn không nghi ngờ đến mặt này. Chờ đến sau khi chú Tưởng của con thoát khỏi nguy hiểm, bố con cũng bình tĩnh lại, liền ý thức được việc này có chút không thích hợp”

Bùi Cảnh Yên thở dài, bà cũng khó có thể đưa ra đánh giá gì đối với hành vi của Tưởng Việt nhưng bà thật sự rất đau lòng cho chồng mình.

Tạ Thanh Di sợ ngây người.

Cô chưa bao giờ ngờ được ân oán của thế hệ bố mẹ thế mà còn liên lụy đến bạo lực gia đình, đầu độc, báo thù.

Những việc này cô chỉ từng được nhìn thấy trong TV và các tác phẩm văn học, cũng cách cuộc sống yên bình của cô rất xa xôi.

“Có lẽ lần trúng độc đó, là do bố của chú Tưởng có tâm lý biến thái, muốn kéo theo con trai cùng chết, vừa lúc lại được bố cứu thì sao?”

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp của Tạ Thanh Di hơi nhíu lại: “Bố cũng không có chứng cứ, vì sao lại muốn nghĩ mọi chyện sang hướng đó… Ừm, nghĩ chú Tưởng thành con người xấu xa như vậy.”

Bùi Cảnh Yên nhìn cô một cái: “Nếu thật sự có chứng cứ, chú Tưởng của con còn ở Cung Côn Ngọc Đàn được nữa sao?”

Bà ấy cũng biết từ nhỏ con gái đã thân thiết với Tưởng Việt, mấy năm nay Tưởng Việt yêu chiều cô như con gái ruột.

Quà tặng cho con bé đều có giá trị xa xỉ, ngay cả bố mẹ ruột của cô là bà ấy và Tạ Luân nhìn vào cũng cảm thấy quá mức tốn kém, quá mức xa xỉ.

Không nói quá lên thì nếu Nguyệt Lượng muốn ngôi sao trên bầu trời, Tưởng Việt không chừng cũng sẽ nỡ tiêu tiền mua một chỗ trên phi thuyền, bay ra ngoài không gian lấy đất ở trên ngôi sao ngoài kia trở về tặng cho cô.

Nhiều năm ở chung như vậy, sự thân thiết và kính yêu của Nguyệt Lượng đối với Tưởng Việt đương nhiên không phải chỉ dăm ba câu là có thể phá hủy.

Cũng đúng là bởi vì chuyện cũ quá mức u tối, Tạ Luân và Bùi Cảnh Yên cũng không muốn nói chuyện này cho con gái biết, chỉ cần cô vui vẻ, vô lo vô nghĩ là tốt lắm rồi.

“Con cảm thấy chú Tưởng không phải người như vậy.”

Tạ Thanh Di lắc đầu, hơi điều chỉnh tâm trạng, lại ngước mắt nhìn về phía Bùi Cảnh Yên: “Cho dù có chuyện như vậy, thì lại có liên quan gì với Tưởng Kiêu đâu chứ, anh ấy vô tội mà.”

Bùi Cảnh Yên sửng sốt: “Không ai nói là liên quan đến William mà.”

Tạ Thanh Di: “…”

Cô cắn nhẹ cánh môi, rối rắm có nên thử hướng gió của mẹ mình một chút không.

Nghĩ lại, cô và Tưởng Kiêu còn chưa bắt đầu gì cả, bây giờ mà hỏi thì quá sớm, có vẻ như cô gấp đến nỗi khó dằn lòng vậy.

Thôi vậy.

“Con chỉ sợ mẹ với bố con vì chuyện của chú Tưởng mà giận chó đánh mèo sang Tưởng Kiêu thôi.” Tạ Thanh Di giải thích.

Bùi Cảnh Yên nhướng mày: “À, thế hả.”

-

Buổi tối vừa đến 8 giờ, Tạ Thanh Di đã ngồi xe chạy tới Phim trường Viễn Sơn, không ngủ lại ở nhà.

Đêm đó, lúc đêm khuya tĩnh lặng, Bùi Cảnh Yên nằm trằn trọc ở trên giường.

Tạ Luân giơ tay xoa xoa giữa mày, một tay khác đè lại bả vai vợ mình, nhẹ giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

“Không sao đâu.”

Bùi Cảnh Yên nhắm mắt lại nói, một lát sau, cuối cùng không nhịn được nữa, nghiêng mình quay về phía Tạ Luân: “Tối hôm nay tôi nói chuyện cũ của Tưởng Việt và ông cho con gái nghe rồi.”

Bàn tay đặt ở trên lưng bà ấy khựng lại trong chớp mắt, lại chậm rãi vuốt tiếp: “Tại sao đột nhiên lại nói chuyện này thế?”

“Con bé quấn lấy tôi hỏi, cái thủ đoạn quấn người của cô nhóc kia như nào thì ông cũng biết rồi đấy.”

Bùi Cảnh Yên im lặng một trận, không khỏi nhỏ giọng nói thầm: “Hơn nữa, không phải là Nguyệt Lượng nhà chúng ta coi trọng William đấy chứ?”

Hiểu con không ai bằng mẹ.

Nguyệt Lượng từ trong bụng bà ấy mà ra, bà ấy vừa thấy dáng vẻ cất giấu tâm sự của con gái mình, đã đoán ra được.

Lần này, bàn tay đang vỗ nhẹ trên lưng bà ấy hoàn toàn dừng lại.

Trong bóng tối không nhìn rõ vẻ mặt của Tạ Luân nhưng giọng điệu của ông lại trầm thấp mà nghiêm nghị: “Không được.”

Bùi Cảnh Yên chỉ coi đây là ông bố già nóng lòng bảo vệ cải trắng nhà mình, nhẹ giọng khuyên: “Thật ra hôm nay Nguyệt Lượng có một câu nói rất đúng đấy, chuyện quá khứ là chuyện giữa ông và Tưởng Việt, William là vô tội.”

“…”

“Tưởng Việt có lẽ là có vết nhơ nhưng William cũng coi như là đứa bé chúng ta nhìn lớn lên, một đứa bé tốt đẹp trong sạch, lại có lễ phép hiểu chuyện, hơn nữa còn đẹp trai nữa.”

“… Câu cuối cùng mới là trọng điểm của bà chứ gì.”

“Tôi là cái loại người chỉ nhìn vẻ bề ngoài thôi hả?”

Bùi Cảnh Yên cãi lại: “Tuy rằng làm con rể của tôi thì nhất định phải đẹp trai mới được… Khụ, ông đừng ngắt lời tôi, ý của tôi là, nếu Nguyệt Lượng thật sự thích William thì cũng không phải không được.”

“Không được.”

Giọng điệu của Tạ Luân vẫn giữ nguyên như cũ, ông cúi đầu, gác cằm lên trán vợ mình: “Con gái cho dù là vẻ ngoài, năng lực, tài học, gia thế, đều xuất sắc hơn người, loại đàn ông nào mà không tìm được, vì sao lại phải bước vào một cái gia đình… không hoàn hảo như vậy.”

Người làm cha mẹ trong thiên hạ, ai nấy đều hy vọng con cái mình có thể đạt được cuộc sống hạnh phúc viên mãn nhất.

Bùi Cảnh Yên cũng biết, một đứa con lớn lên trong gia đình đơn thân, về mặt tính cũng có hơi khác với những đứa con lớn lên trong những gia đình bình thường khác, chỉ là nhiều hay ít mà thôi.

Huống chi, người như Tưởng Việt cũng không phải là một người biết giáo dục con cái.

“Tính cách của đứa nhỏ William này đúng là có chút lầm lì lạnh nhạt”

Giọng điệu Bùi Cảnh Yên mang theo chút tiếc nuối: “So sánh ra thì vẫn là nhóc Âu Dương phù hợp với Nguyệt Lượng nhà chúng ta nhất, chân thành sáng sủa, vừa nhìn đã biết là người biết thương vợ.”

Tạ Luân không tiếp lời này, chỉ đem ôm vợ mình vào trong lòng: “Nguyệt Lượng còn nhỏ, bà đừng vội nhọc lòng, ngủ đi.”

“Cũng phải.” Bùi Cảnh Yên nhắm mắt lại, yên lặng một lát đã ngủ say.

Mà Tạ Luân bên cạnh bà lại mở to mắt, nhìn chằm chằm trần nhà đen như mực, sắc mặt khó phân biệt.

Một người bố tàn nhẫn độc ác, tính cách cực đoan, một người mẹ xuất thân như vậy, kết quả của sự kết hợp ấy…

Từ góc độ của người lớn để xem, William đúng là một đứa trẻ trác tuyệt bất phàm, ông ấy rất thưởng thức.

Nhưng từ góc độ của một người bố để xem, ông lại không muốn để con gái yêu của mình gả cho một người đàn ông có gia đình như vậy.

Trăng sáng soi khắp nơi, Tạ Thanh Di cũng trằn trọc ở trên chiếc khăn trải giường bằng tơ tằm trong khách sạn.

Từ sau khi trở về từ nhà mình, cô vẫn luôn suy nghĩ về chuyện mà mẹ mình nói.

Tạm thời không nói đến chân tướng của chuyện năm đó như thế nào, mà chuyện cô để ý là…

Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này mà Tưởng Kiêu mới từ chối cô hết lần này đến lần khác, rời xa cô ư?

Nếu là bởi vì chuyện này, vậy thì anh cũng quá oan ức rồi.

Lúc chuyện này xảy ra, ngay cả là một quả trứng đã thụ tinh anh cũng không phải thì có liên quan gì đến anh cơ chứ.

Lại lăn lộn mấy cái ở trên giường, Tạ Thanh Di sờ qua điện thoại ở mép giường, tìm thấy WeChat của Tưởng Kiêu ở trong một nhóm chat tạm thời mà trước đó cô được thêm vào.

[Có nên thêm lại bạn bề để hỏi anh một câu không đây?]

Cô nhỏ giọng lầu bầu, nhìn chằm chằm cái avata hình mèo đen kia một lúc lâu, cuối cùng vẫn từ bỏ cái ý định kia.

Bây giờ lại kết bạn lại, chẳng phải là cô rơi xuống thế thấp hơn sao?

Thôi, cứ nghẹn trước đã, chờ anh dỗ cô xong đã rồi hỏi sau.

Ngay vào lúc cô chuẩn bị buông điện thoại xuống, lại thấy cái avata mèo đen kia đột nhiên đổi thành một avata có sắc thái tươi sáng…

Bầu trời xanh thẳm, từng đám mây trắng, một ông mặt trời hoạt hình đang tươi cười toả nắng.

Tạ Thanh Di: “…”

Anh bị trộm tài khoản hả?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play