Hai người Dụ Kiều Nga và Tô Huỳnh nhìn nhau không vừa mắt, giác quan thứ sáu mách rằng, người này là trà xanh/ hồ ly tinh.
Tô Huỳnh nói thêm vài câu thì tìm cớ rời đi, cậu ta thật là sợ cái miệng hỗn của Dụ Kiều Nga bắn phá, làm mất hình tượng tốt đẹp của mình. Cũng không cần phải gấp gáp tiếp cận Lam Dực, trà xanh có một chiêu gọi là lấy lùi làm tiến, sau này cậu ta sẽ có nhiều cơ hội hơn thôi, khi đó Dụ Kiều Nga chỉ còn là cái tuổi.
Làm Dực đưa mắt nhìn con chim nào đó muốn mổ người ta tới nơi, hơi cong môi: “Còn muốn nhìn theo đến khi nào? Đi về thôi.”
Dụ Kiều Nga ngẩng đầu nhìn người đàn ông, yêu thương trìu mến tình thương của mẹ tràn lan, ngọt xớt nói: “Anh có muốn mua thêm gì không?” Người đàn ông này rõ ràng rất đẹp trai rất nam tính rất có khí chất, nhưng số phận thật là hẩm hiu làm người thương tiếc.
[Đừng có nghĩ tới chuyện làm anh hùng cứu mỹ nhân, dẹp đi chim ơi, bố không muốn tìm kí chủ mới đâu.]
[Làm nhiệm vụ đi, ngủ với nam chính giùm cái!]
“…”
Lam Dực cảm thấy tâm trạng của bạn chim hoàng yến chùng xuống, không hót líu lo như mọi hôm, hắn không biết cậu lại làm sao nữa: “Sao vậy? Khó chịu ở đâu à?”
Dụ Kiều Nga đâu thể nói “Tôi đang nghĩ cách để ngủ với em trai của anh” được. Bá Cửu Lục hôm nay chắc cũng ngủ ở công ty không về nhà, mà có về nhà cậu cũng không được phép bước chân vào phòng của gã, nghe quản gia nói trong đấy còn lưu lại đồ vật của bạch nguyệt quang, gã sợ cậu ăn trộm.
Hai người giữ nguyên tư thế khoác tay nhau đến quầy thanh toán, Lam Dực nhiều lần muốn rút tay lại nhưng thôi, hắn ngại nhưng cảm thấy không tệ, Dụ Kiều Nga có mùi thơm, sợi tóc cũng bông xù đáng yêu.
___________
Nhà riêng của Lam Dực.
Dụ Kiều Nga có đi ngang qua nhưng chưa bao giờ vào nhà làm khách, lần này mới có dịp khám phá phong cách của Lam đại tổng tài. Bá tổng thì tất nhiên sẽ thiết trí căn phòng thật là sang trọng quý phái thể hiện sự giàu sang thơm mùi tiền của mình. Giống như Bá Cửu Lục ở cách vách, nội thất chỉ toàn là màu trắng như nhà có tang.
Nhưng nhà ở của Lam Dực bình thường hơn cậu nghĩ nhiều, trông rất ấm áp, sô pha màu nâu, có kệ tủ trưng bày huy chương và bằng khen, ảnh chụp gia đình và có cả nhà cây cho mèo.
Tuy nhiên, có một điều vô cùng đặc biệt mà cậu không ngờ tới đó là, Lam Dực nuôi rất nhiều chim cảnh đa chủng loại. Cậu vừa mới bước chân vào trong nhà đã nghe được tiếng chim hót líu lo khắp nơi. Có chim sáo, chích chòe, sơn ca, họa mi,…Đủ mọi màu sắc.
“…” Cuộc sống của người già an tĩnh mà cậu nghĩ là đây sao?
Dụ Kiều Nga tính tính, nguyên chủ hiện tại hai mươi hai tuổi, Lam Dực lớn hơn mười hai tuổi vậy năm nay cũng đã ba mươi tư. Nhưng cậu có chút không tin tưởng lắm, có ông chú ba mươi mấy nào mà đẹp trai không góc chết, dáng người cũng không bị phát phì, cơ bụng tám múi như vậy không chứ.
Ở kiếp trước cậu ế mốc meo hơn hai mươi tám năm cuộc đời không gặp được anh đẹp trai nào ưng cái bụng cả, toàn là mấy thằng nhóc bồng bột lỗ mãng. Hiện tại gặp đúng người hợp gu, cậu cầm lòng không đặng mà muốn ngủ người ta.
[…] Hai chữ nhiệm vụ, thần thiếp đã nhắc mệt rồi.
Lam Dực cho trợ lý ra về, quay đầu vào thì thấy cậu đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt sáng quắc, không hiểu cậu lại lên cơn gì.
Hắn cởi áo khoác ngoài ra: “…Cứ tự nhiên như ở nhà đi.”
Dụ Kiều Nga lập tức đưa tay nhận áo, mắc lên giá treo, hành động tự nhiên thoải mái như vợ hiền: “Anh muốn tắm trước hay ăn trước? Hay là…”
Lam Dực đối với sự tấn công dồn dập của con chim này đã tập mãi thành thói quen, nhưng nghe đến đoạn sau, không tự giác đỏ lỗ tai.
“Hay là anh ngồi nghỉ ngơi một lát đi, cả ngày nay tôi thấy anh cứ đứng mãi, coi chừng bị đau nhức xương khớp. Bữa tối chúng ta ăn lẩu, để tôi làm cho nha.”
Cậu cảm thấy mình rất tri kỷ, rất hiền huệ đảm đang.
“…” Hắn mong chờ cái gì ở con người thiếu tinh tế này đây.
Lam Dực ngồi được năm phút quyết định đi tắm một cái cho thoải mái. Vì chuyện mở rộng thị trường cho công ty của Bá Cửu Lục mà hắn phải làm việc gấp đôi bình thường, ăn uống cũng phải nhờ Dụ Kiều Nga tiếp tế. Nhưng nhờ tay nghề cao siêu của cậu mà hắn mới không bị sụt một cân nào.
…
Kính Coong!
Dụ Kiều Nga đang bận rộn trong bếp không thể ra mở cửa, Lam Dực vừa mới lau tóc bước ra khỏi nhà tắm, buồn bực mở cửa. Đã hơn mười giờ tối, ai còn đến tìm hắn?
“Anh, nghe nói anh muốn bàn với em chuyện mở rộng quy mô game? Em có mang theo bảng tổng hợp số liệu vừa mới làm xong đây ạ!” Bá Cửu Lục tay cầm tài liệu, có chút mệt mỏi đứng ngoài cửa.
“…?” Hắn đâu nhớ là mình có gọi cho cậu em này đâu?