Chuyện Thiệu Thẩm làm loạn lọt tới tai ba hắn, cũng cho tôi có lý do tạm thời hoãn chuyện liên hôn.

Suốt ngày hắn chỉ ở trong nhà nốc rượu.

Cả người bầy hầy như kẻ ăn xin bên đường.

Nhưng việc này cũng không ngăn cản được bề ngoài điển trai của hắn.

Hắn làm vậy cuối cùng cũng chỉ đưa mình vào viện, cũng được Mạnh Vãn Ngọc mềm lòng tới chăm sóc như hắn mong muốn.

Đêm đó Mạnh Vãn Ngọc chăm sóc hắn, hắn ôm cô ta như tìm lại được bảo vật đã bị mất, kể rằng mình đã hối hận như nào.

Nhưng bị vả mặt theo đuổi lại vợ đâu dễ dàng như vậy.

Hai người lại “làm loạn” khắp Lương Thành, khiến tôi nghe nhiều tới mức tai muốn đóng kén.

Vì Thiệu Thẩm cứu Mạnh Vãn Ngọc khiến bản thân phải nhập viện, hai người mới bắt đầu tình chàng ý thiếp. Tôi còn tưởng cuối cùng chuyện này cũng có kết cục rồi.

Tôi lại bị trói chung vào với Mạnh Vãn Ngọc.

Lâm Sở tôi trăm tính ngàn tính.

Cuối cùng vẫn bị kéo vào kịch bản máu chó của bọn họ.

Giây phút đó là lần đầu tiên tôi hối hận vì trở lại Lương Thành, hối hận vì đã quen tên khốn Thiệu Thẩm này.

Tiết mục cứu bạch nguyệt quang hay là nốt chu sa đối với Thiệu Thẩm bây giờ, dĩ nhiên là lựa chọn cứu Mạnh Vãn Ngọc.

Nhưng với người ngu ngốc như Thiệu Thẩm, tôi đoán hắn nhất định sẽ nói cứu tôi.

Trước họng tôi và Mạnh Vãn Ngọc đều có một con dao chặn lại.

Mạnh Vãn Ngọc mở to hai mắt, bi thương nhìn Thiệu Thẩm.

Thiệu Thẩm cố che giấu nỗi thống khổ trong lòng, nói với kẻ bắt cóc hắn lựa chọn bạch nguyệt quang, cũng chính là tôi.

Và tôi…

Tôi lạnh lùng nhìn phía sau Thiệu Thẩm.

Nhìn người tối tăm trốn ở nơi đó đưa mắt ra hiệu với tôi.

Giây tiếp theo, khi kẻ bắt cóc đang cười cuồng loạn, nói chuyện với Thiệu Thẩm, anh ấy đã hướng dao xuống dưới, nắm lấy tay kẻ bắt cóc, tay còn lại bẻ ngoặt ra sau, chân đá rớt con dao trong tay kẻ đó, lợi dụng kỹ thuật khóa Brazil khống chế kẻ đó trên đất.

Đồng thời trong khi bọn cướp còn đang ngỡ ngàng, tôi nhân cơ hội đó đá ngã bọn chúng.

Mọi thứ chỉ phát sinh trong phút chốc.

Người đang ẩn nấp bên ngoài lập tức vọt vào khống chế đám bắt cóc.

Thiệu Thẩm ngây ngốc đứng yên tại chỗ, nhìn người đang đỡ tôi dậy, thất thanh nói: “Anh?”

Thiệu Viêm phủi bụi trên người tôi rồi lạnh lùng liếc nhìn hắn. Sau khi nói mấy câu với cảnh sát lại đi tới trước tôi nói xin lỗi: “Xin lỗi Lâm Sở, vì Thiệu Thẩm mà liên lụy em gặp nguy hiểm.”

Tôi mệt mỏi phất tay với anh ấy, ý bảo không sao rồi bước về phía Mạnh Vãn Ngọc ở bên cạnh.

Vừa rồi cú đá của tôi đã khiến con dao làm cô ta bị thương. Trên chiếc cổ chân trắng nõn còn vương lại vết máu đỏ trông đẹp đến kỳ lạ.

Có lẽ vì quá sợ, khi nhân viên y tế xử lý vết thương cho cô ta, hai mắt cô ta vẫn còn mông lung.

Mãi tới khi tôi kêu tên cô ta tới lần thứ ba, cô ta mới hồi phục lại tinh thần.

Cô ta mờ mịt nhìn tôi, khiến tôi không khỏi thở dài.

Tôi ngồi xổm xuống, cầm tay cô ta, khẽ hỏi bên tai cô ta một câu.

Tôi hỏi: “Lúc này cô đã nhìn rõ người đàn ông trước mặt này chưa?”

Lúc đầu cô ta không phản ứng, sau đó mới đỏ ửng mắt, uất ức nhìn tôi gật đầu.

Đối mặt với nước mắt của người đẹp, tôi có chút không chống cự được, đành phải vươn tay xoa đầu cô ta.

Không biết sao càng xoa cô ta lại càng ấm ức, cuối cùng dứt khoát nhào vào lòng tôi khóc hết nước mắt trong 5 năm qua.

Cô ta vùi đầu trong lòng tôi khóc như được trở về lứa tuổi hai mươi, khi còn là một đứa nhóc choai choai chưa gặp được Thiệu Thẩm.

Cô ta vừa khóc vừa nói với tôi: “Lâm Sở, cô có thể giúp tôi không?”

Tôi vỗ vỗ lưng cô ta, nhìn về phía Thiệu Viêm đang đứng bên cạnh đợi chúng tôi nhưng không nhìn chúng tôi mà đang giáo huấn em trai mình, nhẹ giọng nói với cô ta: “Được... tôi giúp cô.”

14.

Dưới sự giúp đỡ của tôi, cuối cùng Thiệu Thẩm cũng không quấy rầy Mạnh Vãn Ngọc nữa.

Dĩ nhiên hắn cũng không quấy rầy tôi. Bất luận hắn giở trò tàn nhẫn tới mức nào, tôi đều sẽ gọi điện thoại cho Thiệu Viêm.

Hắn cũng hiểu rõ, hắn cũng sẽ không thể đi qua được con đường của tôi để tìm thấy Mạnh Vãn Ngọc.

Hắn tức giận nói với tôi: “Lâm Sở, em nguyện ý làm mẹ kế cho người ta tới vậy à?”

Tôi buông tay, vô tội nhún vai nói: “Không cần tự mình sinh con, ít rắc rối, cớ sao lại không làm?”

Hắn khiếp sợ nói: “Lâm Sở, lúc trước em không phải như thế!”

Tôi lúc trước?

Tôi cười lạnh: “Lúc trước tôi như thế nào không tới lượt anh nói ra nói vào!”

Hắn bị tôi nói, từ đó về sau cũng không tới tìm tôi nữa.

Dưới sự che chở của tôi, bất luận Mạnh Vãn Ngọc tham dự hoạt động hay tiệc tối gì đều sẽ không bị Thiệu Thẩm tìm thấy.

Khí sắc cô ta cũng tốt lên, có lẽ là trở nên rạng rỡ sau khi rời khỏi một người đàn ông không đáng đi?

Dù sao sự nghiệp của cô ta cũng càng lúc càng tốt. Người trong giới đều cho rằng cô ta tìm được một kim chủ có quyền có thế, cô ta cũng không phủ nhận, chỉ im lặng an ổn.

Cô ta cũng không còn qua lại với Lục Sanh kia nữa. Hai người dần dần lạc mất nhau,

Tôi cảm thấy cũng khá tốt, dù sao tên Lục Sanh kia tiếp cận cô ta cũng là có mục đích.

Khi cô ta đoạt được giải thưởng phim ảnh năm thứ hai, cô ta đã công khai bạn trai ngoài giới.

Tôi đã thấy người đàn ông kia, hiền lành, nho nhã, trong mắt đều là cô ta.

Năm sau bọn họ cử hành hôn lễ, tôi còn làm phù dâu.

Khi kết thúc hôn lễ, tôi thấy một chiếc xe thể thao để ở trong góc.

Không cần phải nói, tôi cũng đoán ra được là ai.

Nhưng tôi không nói cho Mạnh Vãn Ngọc biết, mà xoay người đi tới chiếc xe Thiệu Viêm tới đón tôi.

Trên đời này, chuyện tình cảm không có bất kỳ thay thế được.

Bản thân không chung thủy đừng lấy bất kỳ ai làm lý do cho sự không chung thủy của mình.

Cũng không cần dùng một người phụ nữ ra làm tổn thương một người phụ nữ khác.

Vả mặt theo đuổi vợ chỉ tồn tại trong tiểu thuyết. Trong hiện thực, người đàn ông như hắn không hề yêu bạn.

Nếu hắn yêu bạn, sẽ không làm bạn buồn hay bắt bạn phải thỏa hiệp.

Huống hồ gì, không có sự thức tỉnh nào là muộn màng, cũng không có tình yêu nào là muộn cả.

Nếu có thì chỉ là không đủ yêu bạn mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play