Cô ta thậm chí còn có hứng thú hỏi Lương Minh Anh cặn kẽ hơn: “Sao chị biết được? Hai người đó đã nói những chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là hẹn nhau đi khách sạn?!”
14
Thủ đoạn đê tiện nhất khi nhằm vào phụ nữ là nhục nhã họ như một người phụ nữ dâm đãng lăng loàn.
Đối phương không cần bằng chứng rõ ràng, chỉ cần khiến cho người xung quanh tin rằng thật sự có những chuyện này. Chỉ cần như vậy, thanh danh của nhà gái cũng đã bị huỷ hoại hơn một nửa.
Cái gọi là trận chiến dư luận, căn bản là lớn tiếng dọa người khác, từ giả thành thật.
“Đại Sở hưng, Trần Thắng vương”*, làm gì có ai đi truy cứu Trần Thắng có phải là vương hay không?
(* Xuất xứ từ trận khởi nghĩa Trần Thắng - Ngô Quảng, Trần Thắng âm thầm sai Ngô Quảng làm giả ma trơi, giả giọng hồ ly hô to câu “Đại Sở hưng thịnh, Trần Thắng xưng vương!”. Đây là một âm mưu, khiến mọi người cho rằng thiên mệnh hướng về Trần Thắng, cũng để cho công cuộc khởi nghĩa thuận lợi hơn.)
Tựa như giờ phút này, ai sẽ đi so đo xem chuyện này là thật hay giả?
Trần Tuyết Phỉ đã gieo một tin tức trong lòng đám đông: Phương Gia, là một người phụ nữ dâm đãng, không có đạo đức nghề nghiệp, ngủ với nam cấp dưới đã kết hôn.
Trong thời đại mà tốc độ truyền bá tin đồn nhanh như một cơn gió này, cô ta rất dễ dàng hoàn thành mục đích — Nếu như tôi không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Nhưng mà, thật ngại quá.
Toàn bộ tình hình và micro, đều nằm trong lòng bàn tay tôi.
Nhìn thấy cảm xúc của mọi người đã bị khơi dậy, có thể thấy rõ sự khinh thường không chút che giấu nào của đám đông dành cho Hoàng Bằng và tiểu tam của hắn.
Tôi vỗ vỗ micro trên tay, hắng giọng nói.
“Cô nói tôi là tiểu tam của Hoàng Bằng? Tôi còn cho rằng đó là cô.” Tôi nhìn về phía Trần Tuyết Phỉ, giọng điệu khinh miệt, ánh mắt đầy ẩn ý, “Cô có bằng chứng không?”
Trần Tuyết Phỉ rất thông minh, nhanh chóng dời sự mâu thuẫn đi, nhìn về phía Lương Minh Anh: “Đúng vậy, cô có bằng chứng sao?”
Tôi cười, chậm rãi nói từng câu từng chữ: “Tôi đang nói cô đó, Trần Tuyết Phỉ.”
Cô ta sửng sốt: “Phương Gia, tôi chỉ dẫn chị ấy vào đây, tôi không quen biết chị ấy……”
Bây giờ mới nhớ đến việc giải thích à?
Muộn rồi.
Micro đang nằm trong tay tôi, âm lượng của tôi ngay lập tức lấn át giọng nói của cô ta.
“Vậy thì lạ thật. Kể từ khi bước vào, cô ấy chỉ nói chồng mình ngoại tình với cấp trên, cô lại ngay lập tức chắc như đinh đóng cột rằng cấp trên đó chính là tôi…… Sao vậy, ở trong mắt cô, trông tôi giống tiểu tam lắm à?”
Vừa dứt lời, Trần Tuyết Phỉ đã vội vã muốn giải thích.
Nhưng Tiểu Mạc rất nhanh nhạy, sao lại để cho cô ta có cơ hội phản bác, bèn cao giọng: “Lúc trước Hoàng Bằng quấy rối tôi, là chị Gia ra mặt cảnh cáo anh ta, chị Gia chắc chắn không phải là loại người này!”
Tiểu Mạc vừa nói xong, những người khác trong team tôi cũng sôi nổi gật đầu.
“Tôi nhớ rất rõ chuyện này!”
“Sao chị Gia có thể nhìn trúng Hoàng Bằng được cơ chứ!”
“Chị Gia sắp được thăng chức rồi, Hoàng Bằng hẳn là nằm trong danh sách bị cắt giảm biên chế, sao lại không biết xấu hổ mà ăn vạ chị Gia vậy?”
Bầu không khí ngay lập tức thay đổi.
Trần Tuyết Phỉ cắn chặt răng, nói: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy Phương Gia không phải là loại người này.”
Hửm? Nói đỡ cho tôi cơ à?
Chỉ thấy cô ta nhắm mắt lại, biểu cảm có chút vặn vẹo, nhìn về phía Lương Minh Anh bằng ánh mắt hung ác: “Nếu cô dám nói bậy, chúng tôi có thể kiện cô tội vu khống đó! Cô có bằng chứng không!”
Xuỳ, tôi đã đánh giá cao cô ta rồi.
Đã đến lúc này, cô ta còn không quên mớm lời cho Lương Minh Anh.
Một nửa là ám chỉ, một nửa là uy hiếp, muốn Lương Minh Anh phải chứng thực tội danh của tôi.
Nếu Lương Minh Anh thật sự là một người vợ tuyệt vọng không biết rõ tình hình, cô ấy chắc chắn sẽ trở thành một quân cờ trong tay bọn họ.
Chủ mưu ẩn giấu phía sau màn, mà bản thân cô ấy không những bị xem như một quân cờ, còn phải gánh chịu hình phạt trước pháp luật.
Trước đó, người bạn luật sư của tôi đã phổ cập cho Lương Minh Anh về những kiến thức liên quan đến pháp luật.
Giờ phút này, biểu cảm của Lương Minh Anh khi nhìn về phía Trần Tuyết Phỉ cũng ẩn giấu một ngọn lửa phẫn nộ.
Thật tiếc thay, Trần Tuyết Phỉ vẫn hồn nhiên cho rằng sự phẫn nộ đó là dành cho tôi.
Lương Minh Anh hít sâu một hơi, nói: “Trên điện thoại di động của tôi có chứng cứ!”
Tôi vươn tay mời: “Mời cô lên đây chiếu cho tất cả mọi người cùng xem.”
Giằng co lâu như vậy, leader của tôi và khách hàng đều thấy rõ ràng, đây là một trò khôi hài có ý muốn hãm hại tôi.
Bọn họ sôi nổi lên tiếng: “Phương Gia, cô bình tĩnh một chút, chuyện này không ổn.”
“Tôi giúp cô báo cảnh sát nhé!”
Tôi cười: “Không cần đâu. Tôi quang minh chính đại, làm việc không thẹn với lương tâm, không có gì phải sợ.”
Tôi biết ơn bọn họ.
Giờ phút này, bọn họ giúp tôi là vì muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ biến thành không có.
Nhưng chuyện này không giống như vậy.
Một người, đặc biệt là danh dự của một người phụ nữ, không thể nào biến thành chuyện nhỏ hoặc xem như không có gì được.
Chỉ có trực tiếp phản công, hoàn toàn bác bỏ lời đồn, lấy lửa dập lửa, lấy độc trị độc, mới có thể đối phó với loại chiêu trò nham hiểm này.
Phương Gia tôi, từ trước đến nay đều không phải loại người một điều nhịn chín điều lành.
15
Lương Minh Anh bước về phía sân khấu. Cùng lúc đó, tôi gọi hai nam sinh trong team tôi lại.
“Tìm Hoàng Bằng về đây cho chị. Muốn bắt tiểu tam của cậu ta mà cậu ta lại không có mắt ở đây, sao có thể như thế được?”
Tôi lại nhìn bốn phía xung quanh, giả vờ như mới phát hiện: “Yến Quý phi đi đâu mất rồi? Chút nữa mọi người còn phải chụp ảnh chung, sao ngay cả chị ấy cũng biến mất rồi? Tiểu Mạc, Tiểu Hy, hai em đi vào nhà vệ sinh nữ tìm thử xem, gọi chị ấy về đây cho chị.”
Vị trí mà tôi đang đứng ấy hả, phong cảnh rất tốt.
Nhìn một vòng xung quanh, ai đang ăn dưa, ai đang mở điện thoại ra chụp hình, ai đang lo lắng cho tôi……
Hết thảy đều không thoát khỏi tầm mắt.
Trong lòng tôi đã hiểu rõ đại khái, bèn gọi nhân viên kỹ thuật đến hỗ trợ Lương Minh Anh thao tác máy chiếu.
“Bằng chứng trên điện thoại của cô sẽ được đồng bộ và chiếu lên màn hình lớn, không cần tôi phải dạy cho cô đâu ha?” Tôi nói.
Bốn mắt nhìn nhau, chúng tôi trao đổi một ánh mắt.
Cũng giống như mấy ngày trước đó, chúng tôi ngồi ở một quán cà phê, châu đầu ghé tai mà lên kế hoạch cho vở kịch ngày hôm nay.
Lương Minh Anh mím chặt môi, hung hăng gật đầu: “Không cần cô phải nói, tôi biết!”
Máy chiếu đã cài đặt xong.
Màn hình di động của Lương Minh Anh xuất hiện trên màn hình lớn.
Hình nền điện thoại của Lương Minh Anh là con gái của cô ấy.
Bé gái nhỏ nhắn xinh xắn, vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yếu.
Lúc này, tôi vốn nên dào dạt ý chí chiến đấu, nhưng trong lòng không hiểu sao lại có chút đau xót.
Đau xót cho bé gái đã từng thoáng gặp qua một lần từ xa, cũng vì Lương Minh Anh đang thẳng lưng đứng ở chỗ này.
Album mở ra, lộ ra ảnh chụp màn hình bên trong.
Lịch sự trò chuyện trên WeChat cực kỳ khó coi, tràn ngập những lời lẽ ô uế giữa một đôi nam nữ.
Mà ghi chú tên trên WeChat, thế nhưng lại viết là “Phương Gia”.
Chân dung WeChat, rõ ràng là bức ảnh phong cảnh mà tôi đang sử dụng.
Đám đông ồ lên.
Trần Tuyết Phỉ là kinh ngạc nhất: “Phương Gia, cô, sao cô có thể làm như vậy!”
Tôi chỉ mỉm cười, im lặng không nói một lời.
Từng bức ảnh chụp màn hình được lướt qua, dần dà, có người tinh mắt phát hiện bug.
“Sao Hoàng Bằng lại gọi chị Gia là Yến bảo bảo? Chẳng lẽ nickname của chị Gia là Yến Tử à?”
Tôi nhướng mày, nhìn về phía cô gái kia bằng một ánh mắt tán thưởng.
Vừa thấy đã biết là người có kinh nghiệm ăn dưa của minh tinh, có thể nhanh nhạy phát hiện ra vấn đề giữa lịch sử trò chuyện cay mắt như thế này, đúng là không phải người bình thường.
Chỉ tiếc là giọng nói của cô ấy quá nhỏ, những người xung quanh lại quá hưng phấn, căn bản là không ai nghe thấy được sự nghi ngờ của cô ấy.
Ngược lại là giọng nói sắc bén của Trần Tuyết Phỉ, nhanh chóng hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Những lời nói chê trách tôi không biết kiềm chế càng lúc càng nhiều, cũng càng lúc càng vang dội.
Trần Tuyết Phỉ vội vã từ cửa bước lại đây, đứng bên cạnh leader.
Coi ta cau mày, ra vẻ lo lắng cho công ty: “Leader, có phải là chúng ta nên khống chế tình hình một chút hay không? Nếu như chuyện này truyền ra ngoài, danh dự của công ty chúng ta cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Cô ta ra vẻ khó xử: “Lại ngay thời điểm mấu chốt khi Phương Gia sắp đi nhậm chức ở tổng công ty khu vực châu Á Thái Bình Dương, nếu công ty bị lộ ra tin tức trái chiều như thế này……”
Leader cũng nhíu mày, nhìn nhìn mọi người, lại nhìn nhìn tôi.
Trao đổi ánh mắt, tôi gật đầu nhìn về phía leader.
Mấy năm trước, có một lần công ty gặp nguy cơ về vấn đề xã giao, tôi cũng đi một bước cờ hiểm, cuối cùng xoay chuyển tình thế trong lúc nguy nan, thành công khắc phục khó khăn.
Cũng chính là lần đó, tôi và leader phối hợp ăn ý, cả hai người đều nhận được lời khen.
Tôi đưa mắt ra hiệu cho leader: Phương Gia tôi cũng không đánh một trận chiến mà không có sự chuẩn bị trước.
Leader dời mắt đi, mím môi nói: “Trước mắt cứ chờ xem Phương Gia xử lý như thế nào.”
Trần Tuyết Phỉ còn muốn nói thêm gì: “Nhưng mà……”
Leader phất tay, ý bảo cô ta có thể ngừng lại rồi.
Ngay sau đó, leader lấy di động ra gọi một cuộc điện thoại: “Avril hả? Chỗ tôi đang có chút rắc rối, chỉ sợ mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng……”
Anh ấy đang chuẩn bị đường lui cho tôi.
Sợ tôi không thể giải quyết, cho nên đã giúp tôi chuẩn bị sẵn đường lui.
Có một cấp trên như vậy, tôi còn cầu mong gì nữa?
Trái tim có chút ấm áp, khóe mắt cũng cay cay.
Cố dằn xuống, tôi tự nói với bản thân mình, một màn xuất sắc nhất vẫn chưa được trình diễn, tôi tuyệt đối không thể khóc được.
16
Ảnh chụp đã chiếu xong rồi.
Tình hình ăn dưa tại hiện trường cũng lên đến đỉnh điểm.
Trần Tuyết Phỉ ôm ngực, lộ ra vẻ mặt không thể tin tưởng: “Phương Gia, làm đồng nghiệp nhiều năm như vậy, tôi biết cô vẫn luôn trong trạng thái độc thân, nhưng không ngờ cô lại cùng Hoàng Bằng……”
Tôi cười: “Thật sự là tôi và Hoàng Bằng à?”
Mấy đồng nghiệp nữ có mối quan hệ thân thiết với Trần Tuyết Phỉ chép miệng: “Lịch sử trò chuyện đều công khai rồi, muốn bằng chứng có bằng chứng, sao cô còn cãi bướng vậy?”
Nếu là ngày thường, bọn họ tuyệt đối sẽ không nói chuyện với tôi như vậy.
Nhưng bây giờ, bọn họ cảm thấy kết cục đã xác định rồi, Trần Tuyết Phỉ chắc chắn có thể ngồi lên vị trí leader.
Mà Phương Gia tôi, giống như tội thần bị lưu đày thời cổ đại, trở thành một người không có tương lai.
Haiz, đúng là lòng người.
Tôi cười đến cong cả mắt: “Đúng là muốn bằng chứng có bằng chứng, nhưng bằng chứng cũng không phải là chỉ tôi, là cô, Trần Tuyết Phỉ và Yến Quý phi!”
Lúc này, Trần Tuyết Phỉ mới thật sự kinh ngạc: “Cô đang nói gì vậy……”
Phía bên kia, Lương Minh Anh nhanh nhẹn mở một video.
Là video quay màn hình.
Click mở WeChat của Hoàng Bằng, click mở lịch sử trò chuyện với “Phương Gia”, click mở ảnh chân dung của “Phương Gia”, click mở vòng bạn bè……
Ơ kìa, hình như có gì đó sai sai ở đây rồi.
Giọng của Tiểu Mạc còn lớn hơn giọng của Trần Tuyết Phỉ lúc ban nãy, gần như là vung tay la lên: “Trời má! Đó là Yến Quý phi!”
Còn không phải à?
Phong cách thẩm mỹ của mười mấy năm về trước, tiêm cằm baby, đeo kính giãn tròng khiến mắt to thái quá, điểm nào cũng không thể che giấu được ngũ quan đặc sắc rõ ràng của Yến Quý phi.
Kéo xuống dưới vòng bạn bè một chút, vẫn là khuôn mặt của Yến phu nhân.
Giọng văn thương cảm kia, những lời nhắc nhở dưỡng sinh kia.
Quào, hóa ra khi Yến Quý phi rơi vào bể tình, cảm xúc lại có thể trở nên muôn màu muôn vẻ như vậy.
Cô gái lúc nãy phát hiện ra điểm đáng ngờ, vốn dĩ còn nhỏ giọng nói thầm, giờ phút này lại kích động la lên: “Chẳng trách sao Hoàng Bằng lại gọi chị Gia là Yến bảo bảo, hóa ra đó căn bản không phải chị Gia mà là Yến Quý phi!”
Một quả bom khiến tất cả mọi người dậy sóng.
Những đồng nghiệp trong team tôi, mới đầu im lặng không lên tiếng, ngay lập tức tìm được lý do để phản bác.
“Tôi đã nói rồi, chị Gia không thể nào nhìn trúng Hoàng Bằng được!”
“Cười chết mất, đây là chiêu trò vu khống thấp kém gì vậy? Bị điên à?”
“Yến Quý phi mắc bệnh hoang tưởng à? Hay là hâm mộ chị Gia quá nên muốn chơi cosplay ở đây?”
Trần Tuyết Phỉ lẩm bẩm: “Chuyện này không thể nào xảy ra được! Tôi……”
Tôi nở nụ cười đầy hứng thú nhìn cô ta: “Cô làm sao vậy? Cô từng nhắc nhở bọn họ, làm việc phải cẩn thận một chút, muốn vu oan người khác cũng không thể để lộ dấu vết?”
Trần Tuyết Phỉ lạnh giọng phản bác: “Liên quan gì đến tôi!”
Dù bận rộn nhưng tôi vẫn ung dung: “Hửm? Không liên quan đến cô à? Nhưng sao mặt cô lại trắng bệch vậy?”
17
Cửa mở ra.
Hai nam sinh và nữ sinh trong team của tôi đang “vây quanh” Hoàng Bằng và Yến Quý phi bước vào.
Bọn họ vẫn chưa rõ nguyên do, thấy Lương Minh Anh đang đứng trên sân khấu, còn cho rằng kế hoạch đã thành công rồi.
Hoàng Bằng la lớn: “Em đang làm cái gì vậy! Còn không xuống đây nhanh lên! Mất mặt xấu hổ!”
Hừm, đây hẳn là lời thoại trong kịch bản mà Trần Tuyết Phỉ giao cho cậu đúng không?
Nhạt nhẽo, quá nhạt nhẽo.
Có lẽ cậu ta còn không biết, người bên gối đã không còn là tiểu bạch thỏ nữa.
Người phụ nữ bị phản bội một khi đã thay đổi thì đàn ông không còn là cái thá gì hết.
Yến Quý phi cẩn thận hơn, phát hiện ra trên màn hình thế nhưng lại đang hiển thị vòng bạn bè của chị ta, vẻ mặt kinh hoảng, tay chân luống cuống mà mở di động ra kiểm tra.
Vừa kiểm tra còn không quên lôi kéo Hoàng Bằng, ám chỉ cậu ta mọi chuyện đã thay đổi.
Hoàng Bằng còn đang hào hứng mà hô to: “Anh và Phương Gia tâm đầu ý hợp, em trả lại tự do cho anh đi!”
Tôi thật sự thấy buồn nôn.
Thông qua Lương Minh Anh, tôi chỉ biết Trần Tuyết Phỉ hứa sẽ cho Hoàng Bằng một khoản tiền.
Hoàng Bằng tự biết bản thân không có năng lực, sớm muộn gì cũng sẽ bị cắt giảm nhân sự, chỉ muốn ôm tiền chạy lấy người, sau này về quê tìm một công việc khác.
Nhưng bây giờ tôi rất tò mò, rốt cuộc là số tiền lớn đến mức nào mới có thể khiến cậu ta bất chấp liêm sỉ, nhất định phải đẩy tôi vào chỗ chết như vậy?
Vừa nhìn thấy Hoàng Bằng, biểu cảm trên khuôn mặt Lương Minh Anh đã vặn vẹo.
Giờ phút này, nghe thấy cậu ta vẫn khăng khăng nói bậy, cô ấy càng phẫn nộ hơn.
Ba bước xem như hai bước, chạy như bay từ trên sân khấu xuống, tùy tiện giật lấy một ly rượu của người qua đường đang ăn dưa, loảng xoảng một phen — Không phải đập vỡ, mà là xối rượu vang đỏ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT