1

Tôi và Trình Hà ẩn hôn.

Trong ngoặc, là tôi đơn phương ẩn hôn.

Anh ấy không đi theo con đường lưu lượng, đã sớm công khai tin tức đã kết hôn với fans.

Về phần tôi, một lòng chỉ muốn xây dựng thành tựu, chỉ nói bản thân đã kết hôn chứ không để lộ quá nhiều tin tức về chồng tôi — Nếu như bị phát hiện là người nhà của minh tinh, vậy thì chỉ biết thu hút sự chú ý không cần thiết.

Haiz, mọi người chỉ cần chú ý đến tài hoa của tôi là được rồi, không cần để ý đến chuyện cá nhân của tôi đâu.

11 giờ tối, sau khi gọi video với Trình Hà xong, tôi đang chuẩn bị đi ngủ thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên.

Vừa nhấc máy, đầu dây bên kia đã điên cuồng mắng nhiếc.

“Mày có phải là thiếu thốn đến phát điên rồi hay không, không tìm được ai để gả cho đúng không? Mỗi ngày đều trơ mặt ra quyến rũ đàn ông đã có vợ, tuổi còn trẻ đã làm người thứ ba, ngay cả tao cũng cảm thấy nhục nhã thay cho mày!”

Mặt tôi ngơ ngác: “Cô có gọi nhầm số rồi hay không?”

Đầu dây bên kia cười lạnh: “Chẳng lẽ mày không phải là Phương Gia à? Giả ngu gì ở đây vậy! Sao đến giờ này vẫn chưa ngủ, có phải đang chờ chồng tao gọi cho mày hay không? Nghe nói mày đã có bạn trai rồi, sao còn thiếu thốn đến mức bắt cá hai tay vậy!”

Tôi nổi giận: “Cô bị điên à? Chồng cô là ai?”

Cô ta nói: “Chồng tao là Hoàng Bằng, sao nào, đừng nói là mày giả vờ không biết đó nhé? Tối hôm qua 10 giờ, hai đứa chúng mày còn nhắn WeChat cho nhau, có cần tao phải nhắc lại cho mày nhớ hay không?”

Hoàng Bằng?

Hoàng Bằng, công tác ở phòng kế bên, cao 1 mét 7, nặng 170kg, tháng trước dùng lời lẽ quấy rối thực tập sinh dưới trướng của tôi nên bị tôi mắng?

Nghĩ đến người này, ngoại trừ phẫn nộ ra, tôi còn cảm thấy kinh tởm.

Tôi đã tạo nghiệp gì để bị vợ của loại người này mắng là người thứ ba?

Tôi nói với đầu dây bên kia điện thoại: “Thứ nhất, tôi không có chút hứng thú nào với chồng của cô. Thứ hai, 10 giờ tối hôm qua chúng tôi còn đang bận họp, không có thời gian nhắn WeChat. Thứ ba, chân thành khuyên cô nên đi bệnh viện khám tâm lý một chút. Vấn đề thứ ba là quan trọng nhất, nên khám sớm, không nên chậm trễ.”

Tôi vừa nói dứt lời, cô ta ngay lập tức điên cuồng mắng nhiếc.

Ô ngôn uế ngữ, thật khó nghe.

Tôi nhanh chóng dập máy, sau đó chặn số điện thoại của cô ta.

Ngay sau đó, tôi tìm số điện thoại của Hoàng Bằng, bấm nút gọi.

“Alo, Hoàng Bằng đúng không? Cậu không thể quản lý vợ của mình à?”

m thanh bên phía Hoàng Bằng nghe có vẻ rất náo nhiệt, có tiếng ca hát, còn có tiếng cười.

Mà giọng nói của bản thân cậu ta lại nghe rất vô tội: “Phương Gia hả, đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tôi càng tức giận hơn: “Xảy ra chuyện gì, cậu còn hỏi đã xảy ra chuyện gì? Mới vừa rồi, không biết vợ của cậu làm thế nào mà có được số điện thoại của tôi, gọi cho tôi mắng chửi suốt 5 phút, nói tôi là người thứ ba!”

Hoàng Bằng vội vàng nói: “Ai da, sao lại có chuyện như vậy được. Xin lỗi nha Phương Gia, cô đừng nóng giận, hai chúng ta tuyệt đối trong sạch.”

Ha hả.

Tôi nói: “Cậu nói với tôi như thế nào thì đi mà thuật lại với vợ cậu y như vậy. Tôi mặc kệ chuyện nhà giữa hai vợ chồng cậu giải quyết như thế nào, nhưng cậu nhất định phải kêu vợ cậu xin lỗi tôi! Nếu không, cậu đừng trách tôi không chừa mặt mũi cho cậu!”

Nói xong, tôi dập máy.

Hoàng Bằng là một người của phòng công tác kế bên.

Tôi đang phụ trách dẫn dắt một dự án cấp S, nữ đồng nghiệp thường xuyên phối hợp chặt chẽ với tôi nhất lại đang nghỉ thai sản, người đang rảnh chỉ còn lại có một mình Hoàng Bằng.

Cho dù tôi không thích cậu ta, nhưng cuối cùng vẫn phải làm cộng sự với cậu ta.

Mới tuần trước, cậu ta trêu đùa thực tập sinh dưới trướng của tôi, bị tôi cho một tràng liên hoàn diss. Kể từ lần đó trở đi, cậu ta làm việc rất đàng hoàng.

Tôi cho rằng sẽ yên ổn không có chuyện gì xảy ra cho đến khi kết thúc dự án, kết quả là cậu ta lại cho tôi một bất ngờ như thế này.

Tôi nhổ vào!

Tôi cũng không đi ngủ nữa, mở điện thoại tìm kiếm GIF của một chậu than, liên tục nhảy qua 3 cái.

Nghe lời ông bà tổ tiên dạy, nhảy qua chậu than, xua tan đen đủi!

2

Ngày hôm sau đi làm, cả ngày trời tôi cũng không thèm nhìn Hoàng Bằng dù chỉ một lần.

Lúc họp xong, cậu ta cố ý dây dưa dây cà, chờ mọi người đi gần hết rồi mới vội vã lại đây tìm tôi.

“Phương Gia, hôm qua tôi đã mắng vợ tôi rồi, cô ấy là một bà nội trợ thô tục, trong đầu suốt ngày chỉ biết suy nghĩ những chuyện linh tinh, là loại chuyện không thể bước ra ánh sáng, cô đừng chấp nhặt với cô ấy.”

Tôi nhìn về phía cậu ra bằng ánh mắt khó tin.

Dưới ánh đèn sáng ngời trong phòng họp, cậu ta nở một nụ cười nịnh nọt, mỡ trên khuôn mặt đè ép lại thành một cục.

Mặt mũi trông có vẻ cực kỳ khả ố.

Trái ngược với vẻ mặt đó là dáng người mập mạp của cậu ta, thế nhưng có thể chui vừa áo sơ mi quần Tây, cà vạt cũng không thấy một nếp nhăn nào, thoạt nhìn rất ngăn nắp.

Đúng là tôi chán ghét vợ của cậu ta, nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc tôi phỏng đoán rằng, quần áo chỉn chu của Hoàng Bằng, tất cả đều là từ tay của “bà nội trợ thô tục” kia mà ra.

Tôi bỗng dưng cảm thấy chua xót.

Chua xót thay cho người phụ nữ giận dữ điên cuồng tối hôm qua.

Thấy tôi im lặng không nói gì, Hoàng Bằng vội vàng nói thêm: “Thật đó, Phương Gia, cô ấy tốt nghiệp đại học xong cũng không đi làm, kiến thức và gu thẩm mỹ thật sự không thể so với những nhân viên văn phòng giỏi giang như cô. Cô bao dung rộng lượng, tha thứ cho cô ấy lần này đi.”

Tôi cố nén sự phẫn nộ trong lòng xuống, nói: “Cho dù cô ấy thật sự sai hoàn toàn đi chăng nữa, nhưng nghe thấy chồng của mình nói về mình như vậy, trái tim cũng sẽ cảm thấy băng giá.”

Hoàng Bằng ngẩn người.

Tôi không thèm liếc mắt nhìn cậu ta thêm lần nào nữa, xoay người bước ra khỏi phòng họp.

3

Tuy rằng chuyện ngày hôm qua khiến tôi có cảm giác kinh tởm như ăn trúng ruồi bọ.

Nhưng nghĩ đến cảnh vợ của Hoàng Bằng đang ở nhà phát điên lên trong khi cậu ta thì ở bên ngoài ăn chơi đàng điếm.

Sự chán ghét của tôi dành cho cô ấy vơi đi một chút, thậm chí còn có một chút thương xót.

Tuy tôi nói ra lời tàn nhẫn là muốn xử đẹp cô ta, nhưng trên thực tế, vừa quay đầu tôi đã vội vã chuẩn bị cho dự án, hy vọng cuối năm có thể nhận được khoản tiền thưởng kếch xù.

Hôm nay, tôi vừa mới đặt trà chiều cho nhóm thì bỗng dưng nhận được điện thoại của em gái lễ tân: “Chị Gia, dưới lầu có bưu kiện chuyển phát nhanh giao đến cho chị.”

Chuyển phát nhanh?

Trong khoảng thời gian này, tôi bận đến mức thời gian mở app ra mua sắm còn không có, chẳng lẽ là quà mà Trình Hà âm thầm tặng cho tôi?

Tôi hỏi lại một câu: “Là bưu kiện gì vậy?”

Giọng nói của em gái lễ tân có chút kỳ quái: “Chị cứ xuống nhận rồi sẽ biết.”

Tôi không suy nghĩ gì nhiều, cầm theo một phần điểm tâm ngọt đi xuống tầng dưới.

“Trạng thái gần đây của mỹ nữ tốt quá, không biết là đi chăm sóc da ở thẩm mỹ viện nào vậy?” Tôi đưa phần điểm tâm ngọt cho em ấy.

Em ấy nhận lấy điểm tâm ngọt, cười tít mắt: “Là thẩm mỹ viện mà trước đó chị đã giới thiệu cho em đó, dịch vụ rất ân cần chu đáo.”

Sau khi hàn huyên xong, em ấy bỗng dưng nhớ tới chuyện gì, không cười nữa: “Chị Gia, có phải gần đây chị đã đắc tội với ai rồi hay không?”

Hửm?

“Sao lại nói như vậy?”

Em ấy đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, sau khi xác nhận rằng xung quanh không có ai mới nhanh chóng lấy một thứ từ trong ngăn kéo ra.

Một lá thư.

Bên ngoài lá thư trực tiếp viết rõ họ tên và số điện thoại của tôi, còn viết bằng bút đỏ.

Không biết ở những nơi khác thì như thế nào, nhưng ở chỗ của chúng tôi, tên được viết bằng bút đỏ, bình thường chỉ viết cho người đã chết.

Sau khi mở lá thư ra, bên trong rơi xuống một tờ giấy khiến cho người ta lạnh cả sống lưng.

Vẫn viết bằng bút đỏ, giọng điệu điên cuồng và hỗn loạn, chữ viết san sát nhau, tràn ngập những lời lẽ nguyền rủa như là xe tông chết, đoạn tử tuyệt tôn.

Tôi còn chưa kịp đọc xong, em gái lễ tân đã lấy ra thêm một thứ nữa.

Thứ này được bọc bằng bao ni lông trong suốt, sờ lên cảm giác rất mềm.

Tôi dùng một giây để tự hỏi, sau đó trực tiếp mở bao ni lông ra.

Đờ mờ.

Tôi sợ đến mức trực tiếp ném văng ra!!

Là một con búp bê nhỏ màu đỏ bị kim đâm, trên lưng con búp bê còn có tên tôi được viết bằng bút lông đen.

Em gái lễ tân cũng hoảng sợ: “Chị Gia, sau khi em đi WC về đã thấy thứ này được để trên bàn, lúc ấy em cũng không để ý lắm. Bây giờ nhìn lại, sợ là có người phát điên rồi! Có cần em giúp chị kiểm tra camera hay không?”

Lần trước, vào ngày sinh nhật của tôi, Trình Hà chuẩn bị quà cho tất cả mọi người trong công ty tôi, ngay cả anh bảo vệ cũng không bỏ sót.

Thấy tôi muốn xem camera, anh bảo vệ rất phối hợp: “Của ngày hôm nay đúng không? Chị Phương chờ một chút, em mở cho chị xem ngay.”

Không bao lâu sau, camera đã được truy xuất.

Camera full HD cho thấy, lúc 2 giờ 29 phút chiều nay, có một người phụ nữ đeo khẩu trang, mặc áo hoodie tối màu bước ra từ thang máy.

Cô ta cũng không vội vàng bước vào công ty chúng tôi mà lân la trước cửa một lúc lâu, ra vẻ muốn chờ thang máy nhưng thật ra là đang âm thầm quan sát quầy lễ tân.

2 giờ 47 phút, em gái trực quầy lễ tân đi WC.

Người phụ nữ mặc áo hoodie vội vã bước vào công ty, đặt lá thư và bao ni lông trong suốt lên nàn lễ tân, sau đó vội vàng bấm thang máy đi xuống dưới lầu.

Cô ta ăn mặc quá kín đáo, chỉ có thể nhìn thấy vóc dáng, căn bản không nhìn rõ mặt mũi trông như thế nào.

Anh bảo vệ hỏi: “Chị Phương, chị nhìn xem có quen biết người này hay không?”

Tôi lắc đầu.

Trong số những người tôi quen biết, không ai có thời gian rảnh rỗi đi gửi thư nguyền rủa cho người khác cả.

Bảo vệ lại nói: “Gần đây chị có xích mích với ai hay không? Chỗ đậu xe trong chung cư nè, đối thủ cạnh tranh nè, chị suy nghĩ rộng ra một chút thử xem?”

Tôi chưa từng xích mích với ai trong chung cư.

Về phần đối thủ cạnh tranh trong công việc, có, nhưng cao thủ so chiêu, không thể nào làm ra loại chuyện búp bê nguyền rủa thấp kém như thế này được.

Em gái lễ tân nói: “Chị, người này đáng sợ quá đi mất. Chị có muốn báo cảnh sát hay không?”

Muốn, đương nhiên phải báo cảnh sát chứ.

Vô duyên vô cớ bị người ta nguyền rủa, sao tôi có thể nén giận được?

Nhưng hiện tại đang là thời kỳ quan trọng nhất của dự án, đối thủ cạnh tranh cả bên trong lẫn bên ngoài công ty đều đang nhìn chằm chằm vào tôi.

Nếu như báo cảnh sát ngay lúc này, không những sẽ chiếm dụng thêm thời gian và sự chú ý của tôi, còn sẽ bị người có tâm nhân cơ hội mà nói bóng nói gió.

Tôi phải chờ đợi, chờ dự án này kết thúc, tôi có thời gian dư dả để bắt lấy kẻ chủ mưu phía sau màn, tôi sẽ xử đẹp cô ta!

Tôi suy nghĩ một chút, giữ lại lá thư và búp bê nguyền rủa, sau đó sao lưu lại toàn cảnh camera quay được kể từ khi người phụ nữ mặc áo hoodie xuất hiện.

Tiện tay liên hệ một người bạn cùng lớp ngày trước của tôi, hiện đang làm cảnh sát: “Phỉ Phỉ, tớ gặp một số chuyện……”

4

Dự án mà tôi đang dẫn dắt là công sức của nhiều người thuộc nhiều phòng làm việc khác nhau hợp lại mà thành.

Phòng chăm sóc khách hàng có hai người đến tham dự, trong đó, có một người là chị gái gần 40 tuổi, tên là Trần Tuệ Yến.

Nói như vậy là bởi vì trong công ty chỉ toàn những người trẻ tuổi như chúng tôi, tuổi gần 40 cơ bản đều là lãnh đạo cấp trên.

Nhưng Trần Tuệ Yến không phải.

Chị ấy là người nhà của một vị phó tổng giám đốc, thời trẻ, lúc công ty chúng tôi vừa mới mở, chị ấy đã ký hợp đồng lao động dài hạn.

Mấy em gái bên phòng chăm sóc khách hàng thường nói đùa với chúng tôi, nói phần hợp đồng lao động dài hạn này, xem như bảo đảm Yến Quý phi sẽ vinh hoa phú quý cả đời.

Cho dù sau đó phó tổng giám đốc rời khỏi công ty, đầu quân cho công ty khác, Yến Quý phi vẫn thoải mái dễ chịu mà ở lại phòng chăm sóc khách hàng, cũng trở thành một trong những đồng nghiệp nhàn rỗi nhất công ty chúng tôi ngoại trừ em gái lễ tân ra.

Cho nên, khi nhận ra Yến Quý phi đến đây để thẩm tra tình hình, tôi đau đầu không thôi.

Kéo một em gái khác trong phòng chăm sóc khách hàng lại đây khẽ nói: “Sao lại điều chị ấy lại đây, đây là dự án cấp S đó. Kiều Kiều, Phán Phán đâu rồi? Sao không điều người nổi bật nhất phòng các em lại đây?”

Tiểu Thất cũng nhíu mày theo: “Vốn dĩ muốn điều Kiều Kiều lại đây, nhưng Yến Quý phi nói chị ấy muốn tới đây, liên tục nài nỉ cấp trên. Chị không biết đâu, sếp còn lén gọi em lại đây, dặn em đến lúc đó phải kiểm tra lại một lần phần mà Yến Quý phi đã làm. Em còn không biết em đã trêu chọc ai nữa.”

Tuy rằng tất cả mọi người đều không vui, nhưng Trần Tuệ Yến vẫn đến đây.

Tôi đang vội vàng trao đổi với phía đối tác, không có thời gian rảnh rỗi hay sức lực dư thừa để nhìn chằm chằm vào chị ấy.

Có một ngày, sau khi họp xong, em gái thực tập sinh tìm tôi lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Chị Phương, có phải là Yến Quý phi đang trong thời kỳ mãn kinh rồi hay không?”

Bước chân của tôi chậm lại: “Sao lại nói như vậy?”

Thực tập sinh nói: “Mỗi lần tìm chị ấy bàn bạc chuyện gì, chị ấy đều vạch lá tìm sâu. Nhưng nếu tìm chị Tiểu Thất thì em lại không nỡ, vốn dĩ công việc của chị ấy đã nhiều rồi.”

Có một đồng nghiệp đi ngang qua, nghe thấy vậy bèn cười: “Để tôi chỉ cho một chiêu, em đi tìm Hoàng Bằng đi. Mỗi lần cậu ta tìm Yến Quý phi ký giấy tờ, gần như đều hoàn thành trong giây lát.”

Hoàng Bằng?

Sau đó, tôi chú ý quan sát nhiều hơn, phát hiện ra quan hệ giữa Hoàng Bằng và Yến Quý phi quả nhiên rất thân thiết.

Có một lần, tôi dẫn thực tập sinh đi ăn trưa ở trung tâm thương mại gần đây, thế nhưng lại vô tình phát hiện ra Hoàng Bằng và Yến Quý phi ngồi ăn cơm ở đối diện nhau.

Người này bóc vỏ tôm đút cho người kia, người kia lại rót nước uống cho người này.

Thỉnh thoảng, Yến Quý phi còn cười rộ lên, giơ tay đánh yêu ngực của Hoàng Bằng.

Tôi nghẹn họng nhìn trân trối. Chẳng lẽ hai người này thật sự xem trung tâm thương mại như vườn hoa phía sau nhà của chính họ à?

Hay là cảm thấy chúng tôi ai nấy đều gọi cơm hộp, sẽ không có ai lại đây ăn trưa?

Trong lòng tôi đang khiếp sợ không thôi, thực tập sinh Tiểu Mạc đã lặng lẽ móc điện thoại di động ra: “Chị Phương, chị nhích sang bên trái một chút được không, chị chắn camera của em mất rồi.”

5

Dự án kết thúc thành công, tuy rằng sự gia nhập của Yến Quý phi liên luỵ đến chúng tôi, nhưng nhìn chung mà nói thì thành quả cuối cùng vẫn khiến phía đối tác hài lòng.

Vấn đề này có thể nhìn thấy được thông qua khoản tiền nhanh chóng được chuyển vào tài khoản.

Tôi rốt cuộc cũng có thời gian rảnh rỗi đăng nhập vào email Tân Lãng của tôi.

Email này được tôi đăng ký khi vừa mới vào đại học, sau này vào công ty thì lại có email riêng, cho nên cũng không dùng email này nữa.

Thi thoảng tôi vẫn sẽ đăng nhập vào xem, bởi vì năm ba đại học, tôi từng làm gia sư dạy thêm cho các em học sinh. Có đôi khi, các em ấy sẽ gửi mail cho tôi thông qua địa chỉ email này.

Vừa đăng nhập vào, tôi ngay lập tức kinh ngạc.

Hơn 40 mail chưa đọc.

Ngoại trừ 5-6 mail là tin rác ra, còn lại tất cả đều là thư nguyền rủa.

Hơn nữa, thư nguyền rủa lần này còn được thăng cấp, không những dùng bút đỏ biết tên của tôi, còn đính kèm rất nhiều hình ảnh và video khủng bố đầy máu me.

Nhìn lướt qua hai mail, sau đó tôi không click mở thêm nữa

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play