Chuyện Tình Của Sở Đường

Chương 4


4 tháng


17

“Sao lại dừng lại?”

Trên xe, Tạ Tân Bắc không hài lòng nhướng mày nhìn tài xế. Tối nay anh uống hơi nhiều nên đầu đau như búa bổ. Bởi vì đau đầu cho nên tâm trạng càng thêm tồi tệ.

Tài xế nhìn ra ngoài xe, do dự muốn nói gì đó nhưng Thi Niệm đột nhiên lên tiếng ngắt lời: “Được rồi, chỉ là một người xa lạ, lái xe tiếp đi.”

Tài xế nhìn Tạ Tân Bắc qua gương chiếu hậu, anh ngửa đầu tựa vào lưng ghế, sắc mặt nặng nề, bi quan chán đời khác hẳn trước đây.

Cũng không có ý định ngăn Thi Niệm lại.

Tài xế không nói nhiều, tiếp tục lái xe về phía trước.

Tôi đứng bên đường nhìn chiếc xe đi qua, tốc độ rất chậm, cửa sổ ghế sau đột nhiên hạ xuống ⅓, qua ánh sáng mờ ảo, tôi nhìn thấy gương mặt thanh tú và xinh đẹp của Thi Niệm.

Còn cả người ngồi bên cạnh cô ấy nữa, gương mặt của Tạ Tân Bắc chợt xuất hiện.

Ánh mắt Thi Niệm lướt qua tôi như một chiếc lông vũ, trông rất kiêu ngạo, khinh thường và bất cần. Cô ta thậm chí không cần mở miệng nói một câu nào, nét mặt của cô ta đã thể hiện rõ hết lên, đánh bại tôi hoàn toàn.

Đây chính là hào quang của nữ chính.

Trong lúc Tạ Tân Bắc bị thương, hẳn là cô ta đã ở bên chăm sóc, cho nên anh vốn đã thích Thi Niệm tất nhiên sẽ kết hôn với cô ta sau khi hồi phục sức khỏe.

Chiếc Maybach đi vào cổng, đèn chiếu hậu của xe cũng từ từ tắt ngúm, tôi suy sụp quay người, bước vào vực sâu của màn đêm.

18

Biệt thự Nhất Hào Viện.

Thi Niệm bước xuống xe trước, muốn đỡ Tạ Tân Bắc đang say rượu nhưng lại bị anh hất tay ra.

“Chú Lý, chú sắp xếp người đưa cô Thi trở về.”

Anh không nhìn Thi Niệm lấy một cái, đi về phía tòa nhà chính với nhịp chân hơi bất ổn.

Trợ lý bước lên phía trước đỡ lấy, Tạ tân Bắc cũng không đẩy ra.

Thi Niệm đứng phía sau anh, trong lòng không khỏi chua xót. Cô ta không biết đã xảy ra vấn đề ở đâu, rõ ràng sau khi cô ta về nước, Tạ Tân Bắc sẽ theo đuổi cô lần nữa một cách rất hợp tình hợp lý, rồi cưới cô ta làm vợ.

Anh thậm chí còn không quan tâm đến việc cô ta có sinh được con hay không, nhưng bây giờ đã hai năm rồi, Tạ Tân Bắc vẫn không có tình cảm gì với cô ta ngoài tình bạn đơn thuần.

Không chỉ thế, nếu không phải những ngày giúp anh hồi phục sau tai nạn, cô ta không khăng khăng bất chấp ở bên cạnh anh thì có lẽ anh sẽ còn lạnh lùng với cô ta hơn.

Thi Niệm không giấu được sự thất vọng của mình bước lên xe.

Tạ Tân Bắc trực tiếp lên lầu hai, tòa nhà chính đã được trang trí lại trong thời gian anh nhập viện vì bị tai nạn xe hơi năm ngoái.

Nội thất và cách trang trí phòng ngủ chính cũng đã thay đổi, Tạ Tân Bắc xua tay kêu trợ lý ra ngoài.

Anh ngồi trên ghế sô pha một lúc, sau đó đứng dậy đi đến phòng chứa đồ, bên trong có rất nhiều đồ dùng và vật dụng của phụ nữ.

Là của Thi Niệm.

Sau tai nạn giao thông năm ngoái, bọn họ chuyển về sống chung với nha, cô ta là mối tình đầu, là bạn gái của anh.

Những điều này đều được những người xung quanh nói với anh sau khi anh tỉnh lại. Thi Niệm cũng bảo vậy.

Bọn họ là một cặp trời sinh, sớm muộn gì cô ta cũng sẽ kết hôn với anh và trở thành vợ anh.

Nhưng không biết tại sao, Thi Niệm vô cùng ưu tú, cũng rất xinh đẹp, anh không hề ghét cô ta nhưng cũng…cũng không hề thích chút nào.

Cơn say chếnh choáng dâng lên khiến anh hơi nóng, anh giật cà vạt ra, tiện tay đặt lên bàn trang điểm nhưng vô tình làm đổ một chiếc hộp trên đó.

Trong hộp đựng hai con rối gỗ to bằng ngón tay cái, một cậu bé nắm lấy tay một cô bé.

Tạ Tân Bắc tiện tay cầm lên xem một chút, lúc muốn cất đi thì bỗng nhiên anh dừng động tác. Anh lật ngửa con rối lên, phần đế được khắc một vài chữ rất nhỏ.

Đường Đường thích Tạ Tân Bắc.

19

Anh cầm con rối, ngẩn người gần mười phút.

Sau đó anh đột nhiên xoay người đi ra khỏi phòng ngủ, nhanh chóng chạy xuống dưới lầu.

“Chú Lý, chuẩn bị xe.”

Không biết tại sao, ngay trước mắt anh thoáng hiện lên bóng dáng một người.

Người đó đứng dưới đèn đường ở ngoài cổng, bóng dáng cô trông rất cô đơn.

Xe phi nhanh ra phía ngoài, chạy thẳng từ đường riêng rồi dừng lại ở giao lộ.

Màn đêm buông xuống, chim tước về tổ.

Ngoại trừ tiếng ồn của các phương tiện thỉnh thoảng lướt qua thì trên đường vắng lặng không có bất cứ ai.

Tạ Tân Bắc nắm chặt con rối, nhìn về người đàn ông làm việc ở nhà họ Tạ từ khi anh còn thơ ấu.

“Chú Lý, chú biết Đường Đường là ai không?”

Chú Lý hơi run rẩy một chút.

Nhưng ngay sau đó lại mỉm cười, đổi sang chủ đề khác: “Cậu chủ, tôi chưa từng nghe đến cái tên này.”

Sự việc năm đó lớn đến mức Tạ Tân Bắc phải nằm trong phòng cấp cứu ba ngày ba đêm, suýt chút nữa thì mất mạng, ông bà chủ vô cùng giận dữ.

Giang Sơ Đường, cái tên này đã thành điều kiêng kỵ lớn nhất ở nhà họ Tạ.

Nào có ai dám nhắc đến

Tạ Tân Bắc chợt cười một tiếng.

“Tôi biết mọi người đều giấu diếm tôi chuyện gì đó.”

“Cậu chủ…”

“Nhưng không sao, bản thân tôi sẽ tự tìm ra.”

Chú Lý kinh hãi: “Cậu chủ, cậu có biết, ông bà chủ vì chuyện cậu xảy ra tai nạn đã rơi bao nhiêu nước mắt, thương tâm đến cỡ nào không?”

Đôi mắt của Tạ Tân Bắc chợt trở nên lạnh lùng.

Kể từ khi anh hồi phục sau vụ tai nạn xe hơi, tính khí của anh dường như lạnh lùng hơn trước rất nhiều.

Chú Lý thấy vậy sợ mất mật: “Cậu chủ…”

“Vậy tất cả những điều này có quan hệ gì đến Đường Đường?”

“Không, không, cơ bản là không có cô gái nào như thế…”

Tạ Tân Bắc cụp mắt, nhìn chằm chằm con rối gỗ trong tay.

Anh nở một nụ cười nhạt: “Sao chú biết người đó là cô gái?”

“Cái tên đó giống tên của cô Giang…”

Chú Lý bỗng dưng giật mình.

Tạ Tân Bắc chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía tài xế: “Ồ? Cô Giang?”

20

Chú Lý trợn tròn mắt: “Cậu chủ…”

“Tên đầy đủ của cô ấy là gì?”

"Giang Sơ Đường."

“Người phụ nữ lúc trước ở trong Nhất Hào Viện với tôi là cô ấy không phải Thi Niệm đúng không?”

“Đúng.”

“Tôi bị tai nạn giao thông là bởi vì cô ấy?”

“Đêm đó cô Giang bỏ đi, cậu kiểm tra chuyến bay của cô ấy, trên đường đi tìm bởi vì mưa gió quá lớn nên bị tai nạn giao thông…”

“Tại sao cô ấy lại bỏ đi?”

Toàn thân chú Lý ướt đẫm mồ hôi lạnh, cả người đều run rẩy: “Cậu chủ…”

“Nói đi, yên tâm, nếu ông bà chủ có truy cứu thì tôi sẽ chịu trách nhiệm thay chú.”

“Chắc là vì cô Thi Niệm…”

“Cô ta làm sao?”

“Cô Thi Niệm vừa về nước được mấy ngày, cậu và cô ấy rất thân thiết với nhau.”

Chú Lý cẩn thận từng li từng tí nhìn Tạ Tân Bắc: “Có thể là cô Giang hiểu lầm nên ghen.”

Tạ Tân Bắc không thể nhớ nổi những chuyện trước đây, nhưng anh có thể chắc chắn bản thân mình không có tình cảm với Thi Niệm.

Về phần thân thiết?

Tạ Tân Bắc nhíu mày, anh không tin mình sẽ làm ra chuyện như vậy.

Sau đó chú Lý lại đâm anh một nhát.

“Cậu đi đón cô Thi Niệm, còn giúp cô ấy chuẩn bị mở triển lãm tranh.”

“Mấy ngày liền đều không ở nhà để cô Giang phòng không gối chiếc.”

Lần đầu tiên Tạ Tân Bắc thất thố: “Tôi có thích cô ta đâu, có khi nào tôi bị điên nên mới làm những thứ này cho cô ta?”

Chú Lý mỉm cười hiền từ: “Cậu chủ, cậu và cô Thi Niệm lớn lên từ bé đến giờ, là thanh mai trúc mã.”

“Cậu còn bảo khi nào cậu trưởng thành sẽ cưới cô ấy.”

“Nhưng sau này, khi cậu lớn rồi thì lại không biết tại sao cậu không thích cô Thi Niệm nữa.”

“Cô Thi Niệm bởi vì quá đau lòng nên đã từng tự sát một lần.”

“Bởi vì quá hổ thẹn nên ở trước mặt trưởng bối hai nhà, cậu đã hứa với họ rằng sau này sẽ giúp đỡ nhà họ Thi và cô Thi Niệm coi như một sự đền bù.”

“Cho nên cậu mới giúp cô Thi Niệm chuẩn bị mở triển lãm, đoán chừng cũng là vì nguyên nhân này.”

Tạ Tân Bắc nhìn chằm chằm vào chú Lý, hỏi một vấn đề cuối cùng.

“Vậy tôi và Thi Niệm trong lúc đó chưa từng xảy ra cái gì đúng không?”

Chú Lý suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Theo tôi được biết thì đúng là vậy thưa cậu.”

Tạ Tân Bắc đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play