Trọng Sinh Thập Niên 70: Lão Công, Cầu Gả!

Chương 6 : chú ý không khí


1 tháng

trướctiếp

Buổi sáng, trong đầu Lục Dao tràn ngập cảnh tượng lúc gặp Giản Thành hồi sáng sớm, còn có nhưng lời hắn nói.

Đời trước, cô quả thật thực ngưỡng mộ hắn, chính là, hắn quá ưu tú,cô không dám lại gần anh, sau lại cô bị bắt ép cùng Trần Hải kết hôn, cuộc sống hôn nhân cũng không viên mãn nguyên nhân là Trần Hải qua lại với Lục kỳ, một lần cũng chứ chạm vào cô.

Lúc ấy cô cảm thấy rất may mắn.

Sau này,lại từ những người bạn cho biết, Giản Thành hơn 50 tuổi cũng chưa kết hôn.

Hắn ưu tú như vậy, khẳng định là có người theo đuổi, trong nhà cũng sẽ có người sắp xếp xem mắt, hắn tại sao lại không có kết hôn đâu?

Đời trước không kết hôn, còn đời này thì sao?

Sống lại một đời, cô rất muốn cho chính mình một ít dũng khí, để cô có thể tranh thủ một chút.

Xưởng thực phẩm vừa đúng giờ tan tầm, Lục Dao gấp không chờ nổi thu dọn đồ muốn ra ngoài , ý thức được động tác vừa làm ,mi mắt Lục Dao cong cong.

Cô thật giống cô gái mới lớn vì tình yêu mà xúc động đâu. 

“Dao Dao!”

Lục Dao quay đầu, liền thấy một cô gái xinh đẹp cùng một chàng trai soái khí mặt mày đầy nắng bước tới.

Cô gái có một khuôn mặt hình trái xoan, làn da trắng nõn như trứng gà mới lột, một đôi mắt to tròn, mái tóc dài được tết bím để một bên, cô mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu hồng, tôn lên tuổi trẻ thanh xuân của cô.  

Hiện tại cần vải làm quần áo thì phải có phiếu, những loại vải có kẻ sọc thì không cần nói đều là hàng không kiểm soát được, muốn mua thỉ chỉ cần có tiền.

Giản tiểu mỹ là em gái của Giản Thành, vì trong nhà không đến phiên cô lo nên tiền cô kiếm được toàn dùng để lo cho chính cô. 

Còn chàng trai bên cạnh vẫn còn mặc đồng phục xưởng, tóc rẽ ngôi trông gọn gàng và đầy sức sống. 

 Người này là em thứ ba của Giản Thành tên Giản Lược .

Đời trước, sau khi khôi phục thi đại, bọn họ đều thi trúng vào đại học đế đô, về sau chuyện của họ cô cũng không biết. 

“xin chào .”

Lục Dao cùng bọn họ chào hỏi.

“Dao Dao, anh hai muốn mời hai bọn em ăn cơm, nên kêu chúng ta đi cùng 

Giản tiểu mỹ mỉm cười nhìn cô, không biết có phải hay không áo giác của cô không, cô cảm thấy ánh mắt của Giản Tiểu Mỹ nhìn cô có ý trêu chọc.

Giản lược ho nhẹ một tiếng, dật dật áo em gái.

"Giờ chúng ta đi thôi, anh hai đang chờ."

Tiểu mỹ này, một chút cũng không thèm che dấu cảm xúc, đem người dọa chạy làm sao giờ?

Lục Dao à à hai tiếng,cười cứng ngắc cùng họ ra ngoài. 

Vừa ra khỏi cửa, Lục Dao liền thấy  được Giản Thành đứng ở cách đó không xa, thẳng tắp như một ngọn núi, khiến cho người ta kính nể. 

Giản tiểu muội nhìn đến Lục Dao trong mắt si mê, hơi hơi mỉm cười, nhảy nhót triều nhị ca chạy tới.

“Anh hai, bọn em tới rồi !”

Giản Thành hơi nghiêng người, nhìn về phía cô gái cách đó không xa.

Lục Dao rất xinh đẹp, phải nói là vô cùng đẹp,một vẻ đẹp quyến rũ, làn da đẹp không tì vết, đôi mắt đào hoa ảnh lên vẻ ngượng ngùng.  

Lúc này, cô cũng đang nhìn hắn, có thể là khẩn trương, tay không  biết để vào đâu. 

Giản Thành sải bước đi qua, đến trước mặt cô, tự động bước qua bên cạnh cách đơn giản.

Chờ Giản Thành tới gần,tim Lục Dao đập loạn xạ mất khống chế, giống như một con nai con bị kinh hách mà lạo nhảy.

“Anh Giản.”

Cô chớp chớp mắt, giọng nói nhẹ nhàng.

" Chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó lại qua bệnh viện kiểm tra.”

Đừng nói mỗi cô, chính là Giản Thành đều có chút không biết làm sao.

Lục Dao ngoan ngoãn gật gật đầu.

Giản tiểu mỹ túm áo anh ba, vẻ mặt trêu chọc. 

Giản Lược nhìn cô trừng mắt một cái, chớ làm Lục Dao thấy được, bất quá hắn cũng mừng thay cho anh hai.  

Bốn người vào một tiệm cơm, Giản Thành gọi bốn chén mì thịt bò.

Lúc này, ăn một chén mì làm từ bột trắng là điều xa xỉ, Lục Dao nghĩ đến thế hệ sau xuất hiện vô số loại mì, cô mím môi cười.  

Ăn xong chén mì, Giản tiểu mỹ cùng Giản Lược lại đi làm.

Giản Thành cùng cô đi vào bệnh viện, bác sĩ hỏi một ít vấn đề, Lục Dao đúng sự thật trả lời.

Lúc này quốc nội còn không có CT, bác sĩ chỉ có thể là bắt mạch, phần lớn đều là bác sĩ trung y.

“Bác sĩ, cô ấy thế nào?”

Giản Thành bước lên hỏi.

Bác sĩ ngẩng đầu nhìn hắn một cái, một thân quân trang rất loá mắt.

Hai người này hắn nhớ rõ, xua tay cười nói.

“Yên tâm đi, bạn gái cậu không có việc gì, đừng quá mệt nhọc là được.”

Lục Dao: “……”

Bạn, bạn gái?

Bác sĩ cũng không cho thuốc , chỉ nhắc Lục Dao một ít việc cần chú ý. 

“Về sau nếu đau đầu liền quay lại, không đau đầu thì chính là không có việc gì, bạn trai cô hẳn là rất lo lắng đi, lần trước tới hắn làm ầm ĩ cả bệnh viện, hiện giờ mọi người trong bệnh viện đa phần đều biết. Làm vợ quân nhân chẳng dễ dàng, cô quan tâm cậu ta, cậu ta cung vậy, cô chăm sóc chính mình cho tốt, để cậu ta bớt lo lắng.”

Nghĩ đến lần trước cảnh người đàn ông này ôm cô gái đến, bác sĩ không khỏi cảm thán.

Người này hẳn là tự trách mình không ở bện bạn gái mọi lúc nên áy náy đi.  

Nhìn vẻ mặt bác thế này, Lục Dao muốn phản bác cũng đều không được.

Lục Dao không giải thích, Giản Thành càng không giải thích, hắn càng ước gì người khác nói họ là một đôi đâu.

Hai người mỗi người một ý nghĩ ra khỏi bệnh viện.

Hiện tại  về đi làm đều muộn, nên Lục Dao không tính toán đi. 

Cô muốn cùng anh đi dạo trên trấn, thấy hắn hướng về phía trạm xe buýt, Lục Dao bỏ qua ý nghĩ này, ngày nghỉ của anh ấy ít như vậy khẳng định là dành cho người nhà.

Ngoan ngoãn đi theo phía sau hắn, hai người lên xe.

Mới vừa vừa lên xe, Lục Dao còn không có đứng vững, xe liền khởi động, bởi theo quán tính, mắt thấy liền phải té ngã theo bản năng Lục Dao bắt lấy thứ gì đó để ổn định cơ thể, đột nhiên vòng eo của cô bị một bàn tay kéo lấy, rơi vào một cái ôm mùi nam tính lấp tức xông vào mũi. 

Này mùi vị, Lục Dao đã rất quen thuộc.

Thân thể ổn định, có cái gì cũng chưa nghĩ, xoay người liền ôm lấy hắn  eo.

Giản Thành: “……!”

Ôm lấy eo hắn , Lục Dao cảm thấy còn chưa đủ, đôi tay đặt ở phía sau eo hắn, ôm càng chặt, gương mặt con cọ cọ trước ngực.

Cảm nhận được thân thể cô nhúc nhích, Giản Thành đứng cứng ngắc tại chộ,bàn tay năm chặt lan can. 

Dao Dao, nàng đây là đang làm gì?

Người bán vé đi tới, nhìn cô gái  trong lòng ngực hắn, bĩu môi tức giận, 

“Hai người các người, mai mua vé, còn có chú ý bầu không khí chút 

Người bán vé là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, trong mắt khinh thường thực rõ ràng, này ban ngày ban mặt, muốn hôn muốn ôm thì về nhà đi!

Giản Thành ho khan một tiếng, lấy tiền đưa qua.

Người bán vé trả lại tiền thừa, rời đi với vẻ mặt hầm hừ. 

Giản Thành sờ sờ cái mũi, buông Lục Dao.

“Dao Dao,  ngồi xuống trước .”

Vừa lúc người bán vé lẩm bẩm, Lục Dao liền ý thức được chính mình hành động có bao nhiêu tuỳ tiện, chính là lúc đó cô căn bản không nghĩ nhiều như vậy.

Cúi đầu, ngồi xuống nhìn ra cửa sổ với gương mặt đỏ chót.

Giản Thành ngồi ở vị trí cạnh cô, mãi cho đến khi xuống xe, Lục Dao cũng chưa ngẩng đầu lên, tự nhiên là không thấy được trên mặt Giản Thành nụ cười hài lòng lại cùng chiều.  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp