Tán Tỉnh Trùm Trường

6/"Thế đi mua quà đi."


4 tuần


 “Hả?”

Giang Uyển Hinh ngạc nhiên thốt lên, vì chữ “ừ” của anh mà làm cô tỉnh cả ngủ. Đôi mắt tròn xoe mở to hết cỡ nhìn anh, đôi tai nhỏ nhỏ xinh xinh cũng đang chờ đợi câu trả lời.

Phó Nguyên lúc này mới giật mình hoàn hồn lại, hình như ban nãy anh nói theo bản năng thì phải.

Tự dưng cảm giác bối rối bao chùm lấy anh.

“K... Không có gì đâu.”

“Ban nãy cậu ừ, thừa nhận ngắm lén tôi đúng không?”

Giang Uyển Hinh không định bỏ qua cho anh cô nhíu mày khẽ hỏi. Thấy cô hỏi Phó Nguyên hơi ngập ngừng không biết nên trả lời thế nào.

Đến bản thân anh cũng không biết vì sao khi nãy lại trả lời như thế.

“Không phải, cậu nghe nhầm rồi đấy!”

Hết cách Phó Nguyên chỉ đành nổi bản tính ngang ngược phủ nhận lời nói của cô. Nhưng dù thế Giang Uyển Hinh vẫn không tin, cô khi nãy rõ ràng nghe anh thừa nhận cơ mà.

“Có cậu chối ấy. Tôi khi nãy nghe rất rõ ràng.” Cô hơi lớn tiếng nói.

Phó Nguyên liếc mắt nhìn cô.

“Kệ cậu, muốn nghĩ gì thì nghĩ.” Anh hững hờ đáp.

Nhìn cái vẻ lạnh lùng kia của anh Giang Uyển Hinh làm sao ngờ được nó chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, chứ thật chất bên trong anh đang bối rối biết mấy.

“...”

Giang Uyển Hinh mím môi nhìn anh, trong lòng cũng cảm thấy bất lực tràn trề.

“Về chỗ của cậu đi, sắp vào lớp rồi kìa.”

Phó Nguyên liếc  mắt nhìn đồng hồ trên tường tốt bụng nhắc nhở cô. Tuy nhiên Giang Uyển Hinh vẫn thư thái ngồi yên trên ghế không có ý định nhấc mông.

“Có nghe thấy thì?” Anh hỏi.

“Tôi chuyển xuống đây ngồi rồi, từ giờ đến khi hết năm học tôi sẽ ngồi ở đây.”

Cô cười nhẹ mang theo chút biểu cảm đắc ý trả lời anh.

Hôm nay cô đã trao đổi với giáo viên chủ nhiệm bày tỏ ý muốn kèm Phó Nguyên học để xin chuyển xuống.

Ban đầu giáo viên sợ Phó Nguyên làm gì cô nên không đồng ý nhưng vì bị cô thuyết phục quá mức nên đành phải đồng ý để cô chuyển chỗ. Đối với việc này cả lớp chỉ ngạc nhiên một chút vì dù sao tin đồn cô theo đuổi anh cũng lan khắp cả trường rồi.

“Gì chứ!”

Phó Nguyên không tin liền hét lên, vẻ mặt cau có đáp.

“Nhưng tôi không muốn ngồi chung với cậu, mau chuyển về chỗ cũ của cậu đi.”

Giọng điệu Phó Nguyên không giống như tức giận lắm lần này chỉ giống như anh đang làm nũng vậy. Giang Uyển Hinh nghe được còn muốn bật cười, nếu như ạn dùng giọng điệu này mà yêu cầu cô hãy ngồi ở đây mãi Giang Uyển Hinh chắc chắn sẽ đồng ý ngay.

“Nhưng tôi lại rất thích ngồi chung với cậu, đại ca à!” Giang Uyển Hinh nhếch nhẹ khóe môi trả lời anh.

Trong suốt cả buổi học Giang Uyển Hinh rất chăm chỉ nghe giảng và chép bài, nhưng trái ngược với cô Phó Nguyên lại chỉ nằm ngủ. Học sinh cá biệt đúng là có khác, cô đã nhiều lần kéo anh ngồi dậy nhưng chỉ được một lúc anh lại nằm xuống.

“Mai cuối tuần rồi, tôi không đi học thêm cậu có rảnh không?”

Lúc ra về Giang Uyển Hinh lẽo đẽo theo sau lưng hỏi anh. Phó Nguyên bước nhanh chân không muốn trả lời cô.

“Này!” Giang Uyển Hinh thấy thế vội vàng chạy đuổi theo.

Bụp! Chạy nhanh quá Giang Uyển Hinh không để ý nên đã vấp chân ngã xuống. Phó Nguyên lúc này cũng nhận ra vội vàng quay đầu lại chạy tới chỗ cô, giọng điệu hốt hoảng nói:

“Có sao không? Tại sao cậu lại chạy theo tôi làm gì chứ?”

“Tôi không trả lời thì mặc kệ tôi đi.”

Giọng điệu có phần trách móc của anh khiến cô hơi ngẩn người. Thật ra cô ngã không bị đau nhưng được anh lo lắng thế kia thì cũng vui.

“Tôi không sao đâu. Nhưng mà cậu trả lời tôi đi mai cậu có rảnh không?”

“Rảnh để làm gì?” Phó Nguyên nhíu mày hỏi.

“Tôi có thể đến kèm cậu học... hoặc là chúng ta có thể đi chơi cùng nhau.”

“...”

“Không, mai tôi bận rồi.” Anh đáp.

“Ồ, vậy để lần sau nhé!”

[...]

“Đại ca à, sắp đến sinh nhật lớp trưởng Giang rồi anh có định tặng gì không?”

Cuối tuần Phó Nguyên cùng đàn em của mình hẹn nhau đến quán nói chuyện cùng nhau. Thật ra anh vốn dĩ không bận chỉ là không muốn đồng ý với cô thôi.

Phó Nguyên nghe Lâm Vũ nói nhướng mày hỏi: “Sao phải tặng chứ?”

“...”

“Chẳng phải lớp trưởng Giang là lớp trưởng của chúng ta sao, tặng quà là chuyện đương nhiên.” Lâm Vũ cười trừ.

Phó Nguyên đăm chiêu suy nghĩ rồi trả lời.

“Cũng có lý.”

“Thế thì đi mua quà đi.”

Phó Nguyên kéo đàn em của mình rồi đứng dậy rời đi. Mọi người có hơi ngạc nhiên chưa kịp phản ứng lại đã bị anh kéo đi mất rồi. 
___
- Truyện: Tán Tỉnh Trùm Trường 
- Tác giả: Uyển Dĩ ( Ngưng)

 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play