Trùng Mộ

Chương 1 : Nhữ Đồng Sơn


4 tháng


 

 

 

 

 

 

 

Núi Nhữ Đồng nổi tiếng là núi trấn quỷ, dưới chân núi là đồi đất độc ít người sinh sống, đi sâu vào phía trong ta sẽ thấy một mạch nước nóng chảy dài đến bên một thác suối được gọi là Thủy Trạch Lưu. Thủy Trạch Lưu chảy từ ngọn Nhữ Đồng đến chân núi, ngăn cách thành hai phần đều nhau như bổ dọc ngọn núi làm đôi. 

Tương truyền, nước của Thủy Trạch Lưu là giọt nước mắt của sơn thần núi Nhữ Đồng, hơn 4 ngàn năm trước vào thời dân loạn, chiến tranh liên miên. Các nước Thục, Hán, Phỉ, La ưu tiên quân sự chiến tranh không ngần ngại bắt ép dân nghèo nuôi quân đánh trận, ngoại trừ phụ nữ, người già và trẻ nhỏ. Toàn bộ thanh thiếu niên trai tráng và những người đàn ông là trụ cột của gia đình, từ độ tuổi 17 đến 30 trong nhà đều bị bắt đi tòng quân đánh giặc. Tiếng oán thán bất lực cùng nỗi uất hận thấu trời của người ở lại, trong lòng mỗi người đều hiểu rõ, chiến tranh khắc nghiệt, chỉ có đi chẳng có về. Mấy ai đã được đoàn tụ với gia đình. 

Năm đó, nạn đói triền miên có hai vợ chồng mới tung hỷ được ba hôm, người vợ tên Lý Kiều Diệp xinh đẹp hiền thục, công dung ngôn hạnh, nghe tin tòng quân từ chồng, nàng đau đớn khôn nguôi đành bèn cùng chồng là Chung Thán bỏ trốn, chạy đến trấn Thành Hà lánh nạn. Chạy đến giữa núi Nhữ Đồng, năm đó gọi là núi Kim Nguyên cách hai ngày dặm đường thì Chung Thán bị bắt lại. Vốn dĩ chạy trốn không tòng quân đã là trọng tội, vì để bảo vệ vợ, chàng phản kháng quyết liệt chống đối triều đình càng là tội chồng thêm tội, không thể nghi ngờ gì mà bị xử trảm tại chỗ. 

Lý Kiều Diệp xinh đẹp có tiếng, há nào đám quân tục lại buông tha. Bọn chúng lấy cớ nàng là đồng phạm giúp Chung Thán bỏ trốn mà bắt nhốt nàng, lại cùng lúc cưỡng hiếp làm nhục nàng hòng thoả mãn thú tính của bọn chúng. Không biết đã qua bao lâu, tiếng van xin hết lần này đến lần khác giữa bóng đêm bủa vây. Mấy ai cứu giúp, có ai đoái hoài? Để giờ đây bao tội lỗi chồng chất thân nàng loại hợp chất kinh tởm bao kẻ tưới ướt? Một goá phụ mới vừa mất chồng dâm loàn với lính canh hay kẻ bị triều đình giam giữ do tội phản nghịch chồng gây nên, ai sẽ ra mặt cho nàng?

Đầu Chung Thán bị bọn người tàn nhẫn ấy treo trước cổng thành thị chúng nhằm răn đe những kẻ có ý định bỏ trốn, Lý Kiều Diệp sau khi bị lũ người kia làm đến không ra hình dạng chỉ thoi thóp một hơi tàn liền bị ném ra ngoài thành không thương tiếc. Nàng nằm trên bùn đất bẩn thỉu, bộ dáng tàn tạ không nỡ nhìn thẳng. Chớ trêu thay, chỉ cần nàng vừa ngẩng đầu nhìn lên cổng thành cách không xa kia, đập vào mắt là đầu của Chung Thán đã bị chúng giết hại tàn nhẫn. 

Tinh thần kiệt quệ, cơ thể cũng không còn mấy chỗ là nguyên vẹn, nàng ngước đôi mắt đã không còn chút ánh sáng nhìn chằm chằm phía trên cổng thành, sau cùng là ngất đi. Mơ mơ hồ hồ trôi qua mấy ngày, không biết Lý Kiều Diệp đã thông suốt cái gì, nàng gắng gượng đứng dậy di chuyển, đi xa khỏi nơi mà những kẻ không bằng súc sinh kia đang trú ngụ.

Lại không biết qua bao lâu, nàng dừng chân tại núi Kim Nguyên nơi cuối cùng còn sót lại chút dấu vết của Chung Thán. Uất hận dồn nén, nàng chọn quyên sinh nhảy xuống vực Kim Nguyên. Trước lúc nhảy vực, nước mắt nàng không kìm được mà lăn dài trên má, như là khóc than cho số phận bạc bẽo, lại như lòng người lạnh lẽo không gì sánh bằng. Sau cùng những giọt nước mắt nàng hóa thành Thủy Trạch Lưu chia đôi ngọn núi Kim Nguyên như một đường dẫn Chung Thán đến tìm nàng.

Còn vì sao Kim Nguyên đổi thành Nhữ Đồng, là vì sau khi Lý Kiều Diệp oan mạng, nỗi oán hận quá lớn khiến nàng ta hóa ma dùng trẻ em tu luyện tự xưng sơn thần. Người dân thôn Tiêu dưới chân núi, mê muội tín đạo hằng năm dâng lên cho sơn thần hai đứa trẻ đồng nam đồng nữ để được nàng ta ban phúc.

_____________

- Con mẹ nó, chuyện thật hay đùa đây!? 

Thiếu niên 23 tuổi đôi mày nhăn nhó, hơn hai mươi ba năm cậu sống trên cuộc đời đây là lần đầu cậu nghe truyền thuyết nhân gian máu chó này. Chỉ vì để hồi sinh người chồng, không tiếc hại những sinh mạng nhỏ vô tội. Nén lại cơn giận, cậu lười biếng tựa vào chiếc ghế xoay.

- Phải đến nơi này sao? Mẹ nó!! Cậu hết nơi để tôi đi rồi à? Muốn tôi đến xem bọn người này mê tín dị đoan? 

Càng nghĩ, cậu lại càng không thông mà mắng người trợ lí của mình. Trình Bắc, cậu trợ lý đen đủi đành im lặng mà nghe mắng, đợi tiểu gia hỏa kia mắng cho đã cậu đành xuống nước cầu xin.

- Ai dà… Chử thiếu gia, tiểu cố gia của tôi ơi, lệnh bên trên đưa xuống tôi cũng đâu muốn. Cậu xem, Trình Bắc tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương cậu… đừng làm tôi khó xử mà… ài…

Trình Bắc vừa cầm khăn tay liên tục lau mồ hôi tuôn ra không ngừng trên trán, vừa liên tục dỗ dành van nài tổ tông trước mặt này.

- Ý của Trình biên tập là Chử Doãn Du tôi đang ép buộc anh ư? Trình Bắc, tôi nói cho anh biết, anh đã hứa sẽ không để tôi đến những nơi như thế cơ mà!

Chử Doãn Du vắt chân ngồi trên ghế, mặt mày nhăn nhó liếc nhìn Trình Bắc không khoan nhượng. Hiện rõ tâm tình rất không vui.

- Chử thiếu à, tôi.…

Trình Bắc vội vàng thanh minh, nhưng được nửa câu lại bị một người phụ nữ cắt ngang.

- Nhà khảo cổ học Chử Doãn Du, biên tập viên tập đoàn X Trình Bắc mau ra xe đến núi Nhữ Đồng trước 21:00 tối hôm nay. 

Nói xong, người phụ nữ lạnh lùng rời đi. Chử Doãn Du và Trình Bắc cũng chẳng dám nhiều lời, người khi nãy là Thanh Bình là nhà đầu tư vào lần khảo cổ này của Chử Doãn Du, con cá lớn như thế mặc dù không muốn nhưng cậu cũng đành cắn răng rời khỏi phòng leo lên chiếc xe Rolls-Royce mà cậu vừa mua đi cùng đoàn người phía trước.

Trải cả một ngày dài, cả đoàn dừng chân phía dưới chân Nhữ Đồng. Bao quanh ngọn núi là lõm chõm những nhành cây um tùm chỉa ra bởi những cây cổ thụ lâu năm. Chiếc xe xám bạc của Chử Doãn Du đã tắt máy, cửa vừa mở đôi chân dài m2 của cậu xuất hiện, lên trên một chút là vòng eo thon gọn hữu lực nhưng không đem tới chút cảm giác mảnh mai yếu đuối nào. Chử Doãn Du sở hữu một đôi mắt rất đẹp, đôi con ngươi màu lam trắng hiếm có ở một con người bình thường, nó làm cậu nổi bật nhưng cũng khiến cậu gặp không ít rắc rối vì sự đặc biệt của mình. Khuôn mắt ngang vừa cùng đôi mi cong, bên trái dưới mi mắt của Chử Doãn Du có hai nốt chu sa nổi bật dọc xuống gò má, sống mũi cao ngay ngắn hoàn mỹ, với khuôn mặt đẹp như tạc tượng làm người khác hoài nghi cậu không phải con người mà là thần tiên hạ phàm. Trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng, phối với chiếc áo layer nâu nhạt cùng chiếc quần tây và đôi giày tây đen tuyền, trên cổ mang sợi dây chuyền luôn là vật tượng trưng mỗi khi ra ngoài. 

Trong lúc mọi người đang bày đồ ra chuẩn bị cho một đêm nghỉ dưới chân núi thì Chử Doãn Du lại đi xung quanh núi Nhữ Đồng xem xét. Đột ngột một hang động lộ ra phía sau núi, cậu có chút nghi ngờ nhìn lại tấm bản đồ và số liệu. Kết quả báo cáo lẫn bản đồ đều không chỉ rõ nơi đây có một hang động như này.

Tính tò mò lẫn hứng thú nâng cao đến cực điểm, Chử Doãn Du bước từng bước vào nơi tối đen như mực. Từng tiếng kêu rú của loài dơi khiến các cơ quan trên cơ thể hoạt động đến tối đa, bật đèn pin lên tiến sâu vào hang đến khi dừng lại tại một bức tường. Chử Doãn Du có chút nghi hoặc.

Tiếng kêu rõ ràng phát lên từ bên kia, thế sao ở đây lại là bức tường đá?

Khẽ gõ lên bức tường trước mặt, cậu xác định được rồi.

Đây là một cơ quan.

Dựa theo kinh nghiệm đã vào nghề lâu năm, Chử Doãn Du đi khắp nơi tìm manh mối, cậu bắt gặp 4 lổ hổng tròn ngay bên cạnh cơ quan. Nghĩ liền làm, cậu đưa tay vào trong túi lấy ra bốn đồng tiền thời Mãn Thanh bài trí phức tạp mà nhiệm vụ lần trước cậu nhặt được dưới bốn góc ngôi mộ cổ của Từ Hi. Đặt bốn đồng tiền vào bốn lỗ hổng xoay cơ quan, đồng tiền nhanh chóng bị hút vào bên trong, cánh cửa hình bát quái ở giữa bốn vòng tròn lâu ngày đóng bụi chậm rì rì phát một tiếng "cạch" mà mở ra, bụi bay tứ tán vào mặt Chử Doãn Du làm cậu không nhịn được mà hắt hơi vài cái, vươn tay phủi đi lớp bụi trong không khí mà đưa tay vào bên trong, đụng phải một vật lạnh nhanh chóng nắm chặt nó lấy ra. Chử Doãn Du dùng đèn pin soi vào viên hổ phách vừa vặn cái cơ quan bên cạnh, ngẫm một lúc cậu đặt viên hổ phách vào bên trong khuôn cũ của cơ quan.

''Cạch''

Một khe hở được mở ra ngay trước mặt Chử Doãn Du. Khe rất nhỏ chỉ vừa đủ người cậu lọt qua. Bên kia khe lại là một cảnh tượng doạ ma người khác.

Thi hài trẻ nhỏ, chất đống quanh một bức tượng khổng lồ của người phụ nữ xinh đẹp. Ánh mắt của bức tượng lại tựa như nhìn chằm chằm lấy cậu.

Đột nhiên Chử Doãn Du nhớ về truyền thuyết mà Trình Bắc kể lúc sáng.

Không lẽ nào…?

Đột ngột, trước mắt cậu tối sầm. Bên tai vang vẳng tiếng cười cõi xa xăm…


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play