Trong khoảng thời gian này, Tạ Đào thường xuyên bị Tống Thi Mạn kéo đi ăn cơm chung. Lúc cuối tuần được nghỉ, thậm chí còn mời cô đi ra ngoài chơi chung.

Phần lớn thời gian Tạ Đào đều không từ chối.

Bởi vì cô cảm thấy, hình như Tống Thi Mạn không giống như trong tưởng tượng của cô.

Tống Thi Mạn ngang ngược, vô tình, kiêu căng, xem thường người khác.

Rất nhiều lúc, đúng là cô ta từng sỉ nhục người nhìn không thuận mắt, nhưng Tạ Đào chưa thấy cô ta động tay bao giờ.

So với Từ Hủy và Triệu Nhất Huyên, Tống Thi Mạn dường như càng không tự do.

Bởi vì chiều nào vừa tan học cũng sẽ có tài xế đến đón cô ta về nhà, chờ ở nhà cô ta, là hai giáo viên.

Một người dạy dương cầm, một người khác dạy đàn violon.

Cha mẹ cô ta quyết tâm bồi dưỡng cô ta thành một danh môn khuê tú.

Cô ta muốn ra ngoài, còn phải xin mẹ trước.

Tạ Đào từng thấy dáng vẻ cụp mi rũ mắt khi cô ta gọi điện thoại cho mẹ.

Giống như một con mèo vốn giương nanh múa vuốt bỗng dưng bị rút móng tay.

Nhưng việc này cũng không đại diện khả năng cô ta không sử dụng bạo lực với Chu Tân Nguyệt.

Thật sự làm Tạ Đào nhận ra chuyện có chút không thích hợp là một ngày nào đó, khi cô và Tống Thi Mạn ngồi chung với nhau trong một tiệm trà sữa, Tống Thi Mạn thuận miệng nhắc một câu về Chu Tân Nguyệt.

Khi đó, Từ Hủy và Triệu Nhất Huyên đã đi trước.

"Cậu ngàn lần đừng nghe người khác nói mấy lời đó. Mình mới không có sở thích đánh người khác, đều là bọn họ nói bậy!" Như muốn nóng lòng chứng minh bản thân "trong sạch", để bảo đảm hình tượng của mình, cô ta chỉnh lại lọn tóc xoăn của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm Tạ Đào, như hơi ngượng ngùng cười một cái, "Cậu ngàn lần đừng hiểu lầm... Ừm, cái kia, bảo anh trai cậu cũng đừng hiểu lầm mấy chuyện đó nha."

Cô ta thậm chí còn chỉ vào lọn tóc xoăn của mình, cô ta nói, "Mình cũng không uốn, là xoăn tự nhiên, cậu biết xoăn tự nhiên mà đúng chứ?"

Thấy Tạ Đào mím môi không nói lời nào, Tống Thi Mạn như nghĩ tới cái gì đó, cô ta bĩu môi, "Cậu nhất định là nghe nói chuyện kia rồi đúng chứ?"

Tạ Đào bưng ly trà sữa trong tay, "Cái gì?"

"Không phải truyền khắp trường học sao? Nói mình ăn hiếp một nữ sinh, nói cô ta té từ lầu hai xuống cũng do mình làm..." Tống Thi Mạn nhắc tới chuyện này thì cảm thấy rất tức giận, cô ta cắn ống hút, "Nữ sinh đó tên Chu Tân Nguyệt, ba cô ta là trợ lý đặc biệt của ba mình, cậu nói xem, nếu thật sự là mình ăn hiếp cô ta, vậy sao cô ta không nói với ba cô ta là mình làm?"

Tống Thi Mạn vốn không biết con gái của trợ lý đặc biệt của ba cô ta là học sinh Chu Tân Nguyệt học cùng lớp với cô ta.

Có một lần ba cô ta đi với trợ lý đặc biệt họ Chu tới đón cô ta, cô ta nghe ba nói, "Chu Bình, có phải con gái cậu cũng học ở đây không? Vừa đúng lúc, bảo nó lại đây về chung đi."

Sau đó Tống Thi Mạn gặp Chu Tân Nguyệt.

"Mình thừa nhận, mình hơi coi thường cô ta, nhưng mình tuyệt đối không đánh cô ta..." Tống Thi Mạn khoanh tay, cằm vừa nâng lên, "Chuyện bạo lực này, không thích hợp với mình."

Những gì Tống Thi Mạn nói là thật sao?

Tạ Đào cũng không rõ.

Nhưng cô rất hiểu Tống Thi Mạn luôn mong muốn bằng mọi cách tạo một hình tượng tốt đẹp.

Có lẽ Tống Thi Mạn thật sự cho rằng, Tạ Đào và Trịnh Hòa Gia đúng là "anh em ruột" gần gũi nhau biết bao?

Nhưng cô ta đi sai bài rồi.

Nếu chuyện này thật sự như Tống Thi Mạn nói, chuyện Chu Tân Nguyệt bị thương đầy người là vì sao?

Trong lúc này, khi Tạ Đào đi chung với ba người các cô thì biết tên của một nam sinh khác.

Nam sinh kia tên là Du Thừa Phi, là lớp phó của lớp 1 trong khối 11, là khách quen trong top 5 trên bảng thành tích cả khối.

Bởi vì diện mạo hơn người, hơn nữa thành tích cũng đủ xuất sắc, anh ta luôn là đề tài bàn tán của rất nhiều nữ sinh.

Mà người này hiện tại, là bạn trai của Từ Hủy.

Bọn họ mới hẹn hò với nhau hơn mười ngày trước.

Chuyện này rất bí ẩn, Tạ Đào cũng nghe Tống Thi Mạn lần nào đó không cẩn thận lỡ miệng nói ra mới biết.

"Lại nói tiếp, Chu Tân Nguyệt trước đây cũng thích Du Thừa Phi."

Tống Thi Mạn cắn ống hút, như bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, cô ta bĩu môi, "Cô ta cũng không nhìn xem chính mình có bộ dạng gì, còn dám viết thư tình cho Du Thừa Phi!"

Lúc đó, Tạ Đào nghe Tống Thi Mạn nói những lời này thì ngơ ngác cả người.

Ngón tay đặt ở đầu gối dần dần siết chặt, cô miễn cưỡng bình tĩnh lại, lúc mở miệng, giọng nói hơi khô khốc, "Cậu ấy... Viết thư tình?"

Tống Thi Mạn gật đầu, nói, "Đúng vậy, lúc ấy Triệu Nhất Huyên ngồi cùng bàn với cô ta, nên lén rút ra từ sổ nhật ký cô ta."

"Cậu không biết, lúc ấy Triệu Nhất Huyên còn dán lá thư tình kia lên trên bảng..." Như cảm thấy buồn cười, cô ta nâng tầm mắt nhìn Tạ Đào, lại thấy gương mặt trắng nõn của cô gái ngồi đối diện cô ta không có một tia biểu cảm nào cả, khi đôi mắt hạnh kia nhìn cô ta, là một cái bóng đen kịt.

Vậy mà hốc mắt có dấu vết hơi ửng đỏ.

Triệu Nhất Huyên... Lại là Triệu Nhất Huyên.

Tạ Đào mím chặt môi, cô hít sâu một hơi.

Mà Tống Thi Mạn giờ phút này thấy Tạ Đào như vậy, nửa câu sau đến bên miệng bỗng nhiên nói không nên lời.

"Vì sao cậu cảm thấy buồn cười?"

Tống Thi Mạn bỗng nghe cô gái ngồi đối diện cô ta nhẹ giọng hỏi.

"Cái gì?" Cô ta nhất thời không phản ứng lại đây.

"Vì sao cậu cảm thấy, trong chuyện cậu ấy thích Du Thừa Phi, rất buồn cười?" Tạ Đào yên lặng nhìn cô ta.

Tống Thi Mạn ngây ngẩn cả người.

"Vì sao cậu ghét cậu ấy?"

Tạ Đào lại hỏi cô ta.

"Cô ta lớn lên béo như vậy, còn dám nhớ thương người Tiểu Hủy thích, đây không phải trò đùa sao?" Lúc Tống Thi Mạn nói những lời này, rõ ràng hơi không đủ tự tin.

Không biết có phải ảo giác của cô ta hay không, Tạ Đào có tính tình rất mềm trong ấn tượng của cô ta, mỗi một câu nói vào giờ phút này đều mang theo vài phần cứng cỏi.

Tạ Đào bỗng nhiên cười một cái, cô rũ mắt, như đang cực lực khắc chế cái gì đó.

Giờ phút này, lòng cô có vô số câu muốn chất vấn, nhưng đến cuối cùng, cô lại nhịn xuống.

Hiện tại, còn chưa phải lúc.

"Tôi còn phải đi làm thêm, đi trước đây." Cô đứng lên đeo cặp lên lưng, xoay người đi ra ngoài tiệm trà sữa.

Tống Thi Mạn căn bản không kịp kêu cô, chưa gì hết đã thấy cô đẩy cửa kính đi ra ngoài.

"Hai anh em này đúng là hơi giống... Đều thích vui buồn thất thường?" Tống Thi Mạn nhỏ giọng lẩm bẩm.

Sau khi bận rộn ở tiệm bánh ngọt xong, lúc Tạ Đào về đến nhà đã là 9 giờ.

Lúc ngồi ở bàn học làm bài tập, không biết Tạ Đào đã ngừng lại từ lúc nào, cô bắt đầu ngơ ngẩn nhìn màn đêm ngoài cửa sổ.

Vài ngôi sao, không thấy ánh trăng.

Gió đêm bị cửa kính ngăn cản ở bên ngoài, chỉ có thể tác động đến bóng cây làm chúng lắc lư qua lại.

Nhớ tới những lời Tống Thi Mạn nói ngày hôm nay, Tạ Đào cảm thấy vừa phẫn nộ vừa buồn cười, nhưng hiện tại còn cô chưa thể hoàn toàn xé rách mặt với Tống Thi Mạn.

Như anh nói vậy.

Cô cần vững vàng.

Hốc mắt hơi cay trong giờ phút đó, Tạ Đào bỗng nhiên cảm thấy bàn tay phải của mình đau đớn kịch liệt.

Như bị lưỡi dao cực mỏng cắt qua da thịt, một dao cắt vào thật sâu.

Đau đến cô lập tức ném cây bút trong tay, trán cũng dần dần có một lớp mồ hôi mỏng.

Cùng lúc đó, Vệ Uẩn ngồi trong xe ngựa ở một thời không khác, tay phải đang nắm lưỡi kiếm có hàn quang lạnh thấu xương.

Lưỡi kiếm cực mỏng cắt qua bàn tay hắn, màu máu đỏ tươi dính vào thân kiếm, giọt máu nhỏ xuống dưới lan thành một dấu vết trên áo gấm sậm màu của hắn.

Mà đỉnh mày hắn chưa động, đôi mắt kia như thấm phải sương lạnh, ánh mắt lạnh thấu xương, dường như còn mang theo sự tàn bạo.

"Đại nhân!" Ngoài xe ngựa truyền tới giọng nói nôn nóng của Vệ Kính.

Vệ Uẩn lập tức nghiêng người, hắn nhanh chóng mượn lực nhảy khỏi xe ngựa, cổ tay hắn đang nắm lưỡi kiếm vừa chuyển thì trực tiếp ép hắc y nhân bịt mặt đang nắm chuôi kiếm thu hồi cánh tay. Trong khoảnh khắc đó, hắc y nhân bị chính lưỡi kiếm của hắn quét qua cổ.

Cổ tên hắc y nhân lập tức bắn ra máu, Vệ Uẩn ở phía sau, rốt cuộc cũng thả lỏng tay trái đang nắm mũi kiếm.

Máu tươi chảy dọc theo bàn tay bị vết kiếm khắc sâu, nhưng hắn cũng chẳng hề nhíu mày.

Trên con hẻm dài vắng lặng, gió đêm nhẹ nhàng lay động ánh sáng mờ nhạt của đèn lồng, chiếu sáng sườn mặt hắn. Bóng sáng phác họa hình dáng mơ hồ.

Mười mấy sát thủ còn lại đều bị Vệ Kính và mấy thị vệ khác giải quyết.

"Thuộc hạ có tội." Vệ Kính nhìn thấy vết máu trên tay hắn thì lập tức quỳ xuống.

Đám thị vệ kia cũng lập tức quỳ xuống.

Lúc này, âm thanh khôi giáp va chạm và tiếng bước chân chỉnh tề truyền đến. Có người cưỡi ngựa đến, phía sau còn có mấy chục binh lính cầm dao đi theo.

Người trên ngựa là người đàn ông để ria mép, vừa thấy Vệ Uẩn, hắn lập tức xoay người xuống ngựa quỳ xuống đất ôm quyền, "Mạt tướng tới muộn, xin quốc sư đại nhân thứ tội."

Người này, đúng là thống lĩnh quân tuần tra ban đêm tại Sính Đô —— Lý Thiên Hằng.

Vệ Uẩn tùy ý dùng khăn gấm Vệ Kính dâng lên lau vết máu trên tay trái, sau đó ném bên chân Lý Thiên Hằng, giọng nói lạnh lùng, nghe không ra chút vui buồn nào, "Lý thống lĩnh tới cũng không phải là trễ."

"Vừa lúc nhặt xác bọn chúng."

Hắn nhìn những tử thi trên mặt đất, khi nói lời này, ý cười bên môi hắn hiện ra trong phút chốc, đôi mắt như hổ phách kia sâu không thấy đáy.

Không biết vì sao, giọng nói của hắn cực nhẹ không có gợn sóng gì, nhưng Lý Thiên Hằng nghe vào tai lại cảm thấy lưng như kim đâm, trên trán cũng không nhịn được đổ mồ hôi lạnh.

Hắn luôn cảm thấy, dường như vị quốc sư đại nhân này đã sớm nhìn thấu mọi thứ.

Lý Thiên Hằng xử lý xong những tử thi đó, rồi rời khỏi, Vệ Kính nhìn Vệ Uẩn đứng tại chỗ, cuối cùng nhịn không được tiến lên hỏi một câu, "Đại nhân, sao không giữ một tên sống?"

"Bọn họ do ai sai khiến, việc này không khó đoán."

Mặc kệ miệng vết thương trong lòng bàn tay còn đổ máu, Vệ Uẩn hoạt động tay trái một chút. Thần sắc giữa lông mi hắn rất nhạt, trên khuôn mặt trắng không tì vết dính vài giọt máu, đó là vết máu hắn vừa dùng tay không để cầm mũi kiếm, khi trở tay cắt cổ người nọ nên bị bắn vào.

"Giữ lại người sống cũng không có ý nghĩa gì, chi bằng giết hết đi."

Vệ Uẩn xoay người, "Hồi phủ."

Ngay khi hắn ngồi vào xe ngựa, hắn rõ ràng cảm giác được chỗ ngực như bị bỏng một chút.

Vệ Uẩn nghiêm mặt, hắn duỗi tay lấy cái Đồng Bội trong vạt áo ra.

Lúc đó, ánh sáng vàng nhạt tràn ra rồi dần dần ngưng tụ thành một tờ giấy cứng loại nhỏ.

Bàn tay trái nhiễm máu theo phản xạ bắt lấy tờ giấy đột nhiên xuất hiện.

Nương theo ánh sáng của dạ minh châu được khảm trong vách xe ngựa, Vệ Uẩn thấy rõ dáng vẻ của một cô nương trên tờ giấy kia.

Tranh vẽ lại rõ nét như vậy, rõ nét đến nỗi hàng ghế dài nàng đang ngồi, bóng của hàng trúc xanh biếc ở phía sau, đều như thật.

Ánh mặt trời chiếu vào người nàng, cô nương có ngũ quan trong trẻo tú mỹ đang mở to đôi mắt hạnh, môi khẽ nhếch lên, dáng vẻ ngây ngô. Vệ Uẩn còn thấy rõ trên vành tai phải của nàng có một nốt ruồi nhỏ đỏ thắm.

Đây tuyệt đối không phải vẽ từ bút ra.

Đầu ngón tay còn dư lại vết máu, thậm chí đã nhuộm hồng một góc tờ giấy.

Vệ Uẩn yên lặng nhìn nữ tử trong tờ giấy kia, sau một lúc lâu, hắn bỗng nhiên khẽ cười.

Đúng thật là một tiểu cô nương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play