Tạ Đào thấy rất nhiều người dần dần vây quanh Vệ Uẩn, nhất thời không kịp suy nghĩ, trực tiếp chạy vào đám người túm lấy ống tay áo của Vệ Uẩn.

Xung quanh có nhất rất nhiều nữ sinh nhìn thấy cảnh tượng này đều không nhịn được kinh hô một tiếng, sau đó bắt đầu cầm di động chụp hình Vệ Uẩn, cũng có rất nhiều ánh mắt đánh giá dừng ở Tạ Đào, đang suy đoán quan hệ của bọn họ.

Vệ Uẩn bỗng nhìn thấy Tạ Đào xuất hiện trước mặt, miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh.

"Vệ Uẩn, chúng ta đi."

Tạ Đào thả lỏng ống tay áo anh, lại nắm tay anh, nhìn thấy xung quanh còn có nhiều người nhìn như thế, còn có di động trong tay bọn họ, nắm chặt tay anh kéo anh chạy ra khỏi đám người.

Vệ Uẩn bị cô kéo đi, chạy theo cô được một khoảng.

Sau đó Tạ Đào thả tay anh, gập eo, chống tay lên đầu gối, thở hổn hển hồi lâu mới quay đầu nhìn anh, "Sao anh không thay quần áo mà tới đây rồi?"

Vệ Uẩn nghe vậy, hạ tầm mắt nhìn quần áo chính mình.

Nói đến chuyện này, anh cũng không hiểu ra sao.

Hôm nay không giống với trước kia, anh còn chưa nhìn thấy cánh cửa thời không mở ra, chỉ vừa nhắm mắt, khi mở mắt đã tới đây.

Nhưng vì sao anh lại xuất hiện trước cổng trường Tạ Đào?

Vệ Uẩn nhíu mày.

Anh suy tư một lúc, như nghĩ đến chuyện gì đó, thay đổi nét mặt.

Tạ Đào thấy Vệ Uẩn bỗng nhắm hai mắt.

Cô vừa định mở miệng nói gì đó, lại nhìn thấy Vệ Uẩn đứng trước mặt bỗng nhiên biến mất.

???

Tạ Đào mở to hai mắt.

Lúc đó, tất cả camera xung quanh lại chập chờn mất đi vài hình ảnh.

Khi Vệ Uẩn mở mắt đã đứng ở phòng khách biệt thự.

Quả nhiên như thế.

Chân mày nhíu chặt thoáng giãn ra.

Vừa nãy anh từ một thời không khác lại đây, phân tâm suy nghĩ chuyện Tạ Đào sắp tan học, tự nhiên hiện ra hình ảnh cổng trường của cô trong đầu, lúc này nhắm mắt lại nghĩ đến nơi này.

Tạ Đào ngơ ngác đứng ở gốc cây trên lối đi bộ gãi đầu.

Di động trong túi áo khoác đồng phục rung lên, cô vội vàng lấy ra, bên trên hiển thị số điện thoại của Vệ Uẩn, Tạ Đào lập tức trượt nút nghe.

"Alo? Vệ Uẩn, sao anh bỗng nhiên biến mất? Anh đi đâu vậy?" Tạ Đào còn chưa nhìn thấy anh bỗng nhiên biến mất như hôm nay, chẳng phải trước kia sẽ xuất hiện lưu trình là một cánh cửa sao?

"Ở đó chờ anh." Vệ Uẩn cũng không giải thích nhiều, chỉ ngắn gọn nói một câu.

Sau khi cúp điện thoại, Tạ Đào nhìn trái phải, sau đó quyết định đi mấy bước đến trạm xe buýt.

Tạ Đào ngồi xuống, nhanh chóng lấy từ đơn tiếng Anh ra học thuộc.

Thỉnh thoảng quên từ nào, cô lấy tập ghi từ đơn ra lật xem, sau đó tiếp tục học thuộc.

Đến khi cô nhìn thấy chiếc Maybach màu đen quen thuộc.

Cửa sổ hạ xuống, Tạ Đào đi qua đó, đúng lúc nhìn thấy gương mặt trắng trẻo của Vệ Uẩn.

Cô chú ý lúc này Vệ Uẩn đã thay áo sơ mi quần tây, tóc dài cũng xõa tung.

"Lên xe."

Vệ Uẩn nói một câu.

Tạ Đào vội vàng mở cửa xe, ngồi ở vị trí ghế phụ, thắt dây an toàn, ôm cặp, nhịn không được tò mò hỏi anh, "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Vệ Uẩn khởi động xe, hai tay vẫn đặt trên tay lái, hai mắt anh luôn nhìn đằng trước, nghe thấy giọng nói của Tạ Đào, anh đáp, "Hiện tại anh... Hình như có thể dịch chuyển đến bất cứ chỗ nào dựa vào ý thức."

Bất luận là đi giữa hai thời không hoặc là ở một thời không, từ một chỗ đến một chỗ khác.

Mà cánh cửa thời không dường như biến mất từ đây.

Dường như không cần dùng đến nó nữa vậy, khi anh nhắm mắt và mở mắt đã có thể tự nhiên xuất hiện ở bất cứ đâu.

"Còn có thể như vậy??"

Tạ Đào nghe xong, có chút không tin được.

Anh có thể qua lại giữa hai thời không đã là một chuyện rất khó tưởng tượng, sao bây giờ còn mở khóa kỹ năng dịch chuyển tức thời?!

Chờ Tạ Đào và Vệ Uẩn tới quán ăn, Tạ Lan và lão Hề đã ngồi ở đó.

Trong phòng, Tạ Lan vừa gọi đồ ăn, lại đưa thực đơn cho Tạ Đào, "Đào Đào mau gọi thêm mấy món đi! Hôm nay lão Hề mời khách!"

Tạ Đào gật đầu, nhìn thực đơn gọi hai món, lại đưa thực đơn đến trước mặt Vệ Uẩn, "Anh muốn ăn gì?"

Vệ Uẩn cầm một ly trà, cũng không nhìn thực đơn, chỉ nói, "Em gọi là được."

Tạ Đào đành trả thực đơn lại cho Tạ Lan.

Khi tất cả các món ăn đều được bưng lên bàn, lão Hề lấy vò rượu ngon trân quý của chính mình ra, nhìn Vệ Uẩn, "Uống chút không?"

Vệ Uẩn gật đầu, "Được."

"Tôi cũng muốn uống!" Tạ Lan trước đã nhanh chóng gắp thịt kho, khoảnh khắc lão Hề mở nắp vò rượu, anh ngửi thấy hương rượu mát lạnh nồng nàn thì hét một câu.

"Tôi không muốn chút nữa khiêng cậu về đâu." Lão Hề nhìn anh ấy, nhàn nhạt nói.

Tạ Lan hừ một tiếng, duỗi tay chỉ vào Vệ Uẩn ngồi đối diện, "Cậu ta khiêng."

Vệ Uẩn nghe thấy những lời này của Tạ Lan, nâng tầm mắt nhìn mái tóc tự vò xù của thiếu niên ngồi đối diện, nhếch khóe môi, "Nằm mơ."

"Không đến mức vậy chứ em rể?" Tạ Lan chậc một tiếng, xưng hô thuận miệng tới kêu còn rất trơn tru.

Tạ Đào ăn, nghe một tiếng này "em rể" đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tạ Lan.

"Nhìn gì? Ăn của em đi." Tạ Lan gắp thịt kho vào chén Tạ Đào.

Thật là không dễ dàng, anh ấy lại nỡ nhường miếng thịt cho Tạ Đào.

Vệ Uẩn nhìn thấy trong chén Tạ Đào có thêm một miếng thịt kho tàu, chau mày, cực kỳ tự nhiên vươn tay cầm đũa kẹp miếng thịt ném vào chén Tạ Lan.

Sau đó trước mặt Tạ Lan, anh gắp hết đũa này đến đũa khác vào cái chén nhỏ trước mặt Tạ Đào, đến khi xếp thành một ngọn núi nhỏ mới thôi.

"..." Tạ Lan có chút không nhìn được, căm giận gắp miếng thịt trong chén bỏ vào miệng.

Tạ Đào một bên nói "Đủ rồi đủ rồi", một bên vùi đầu nỗ lực ăn cơm.

Trong lúc Vệ Uẩn nhắc tới chuyện hôm nay hai lần dịch chuyển tức thời, Tạ Lan cả kinh làm rơi chiếc đũa xuống đất, nhưng lão Hề lại có vẻ rất bình tĩnh, giống như thế gian này không có gì chuyện có thể làm ông vứt bỏ sự trầm ổn trấn định.

"Có được năng lực như vậy, cũng là hợp tình hợp lý." Lão Hề uống một ngụm rượu, nói một câu.

Rốt cuộc Vệ Uẩn là người có từ trường của hai thời không, có thể xuyên qua hai thời không lại có được năng lực dịch chuyển tức thời cũng không phải là không có khả năng.

Vệ Uẩn là người xuyên không duy nhất, mà trước anh cũng không có bất cứ tiền lệ nào.

Cho nên lão Hề cũng không có cách nào xác định hai loại từ trường khác nhau đến tột cùng sẽ làm cơ thể Vệ Uẩn sinh ra biến hóa khác với người bình thường như thế nào, đây là chuyện ông cũng không nói rõ được.

Một bữa cơm ăn xong, Vệ Uẩn đưa Tạ Đào về trường học tiết tự học buổi tối trước.

Cũng là lúc này, Tạ Đào trở lại trường học mới phát hiện chẳng qua là một bữa cơm, cô cũng đã lên hot search Lục Giang.

Không phải vì nguyên nhân khác, chỉ vì lúc cô kéo Vệ Uẩn rời khỏi cổng trường đã bị rất nhiều người quen chụp hình, còn quay video ngắn tung lên mạng.

Video của bọn họ được tung lên mạng, lúc này chưa được bao lâu đã lên hàng sau của hot search.

Có rất nhiều cư dân mạng phát hiện người đàn ông trẻ tuổi hư hư thật thật mặc áo gấm đỏ thắm, búi tóc, đầu đội kim quan chính là người có giá trị nhan sắc thần tiên trước đây đã xuất hiện ở hot search một hai lần.

Vì thế mỗi lần Tạ Đào tan học, ngoài cửa sổ có rất nhiều những nữ sinh khác lớp tụ tập ở bên ngoài, rướn cổ nhìn cô.

May mắn thay trong phòng học có rất nhiều người bận rộn học tập, cũng không có bao nhiêu người rảnh rỗi lướt mạng, nếu không Tạ Đào thật sự cảm thấy bản thân sắp bị bọn họ nhìn chằm chằm đến chết.

Cuối cùng cũng học xong tiết tự học, Tạ Đào ra khỏi phòng học thì bị một đống nữ sinh đuổi theo nói chuyện.

Bất luận là những lần bắt chuyện xấu hổ như thế nào đi chăng nữa, bất kể là ai khơi mào nói chuyện trước, dù sau mục đích cuối cùng cũng chỉ có một, đó là muốn biết người đàn ông bước lên hot search với Tạ Đào là ai.

Tạ Đào mới không nói cho bọn họ biết.

Vừa ra cổng trường, Tạ Đào nhìn thấy chiếc xe ngừng dưới đèn đường mờ nhạt.

Cô trực tiếp chạy tới, mở cửa xe ngồi vào trong, động tác dứt khoát.

"Chạy gấp vậy làm gì?" Vệ Uẩn thấy cô thở hồng hộc, kéo dây đai an toàn xuống giúp cô, đặt ba lô ra phía sau, thắt dây an toàn cho cô.

"Phía sau có người đuổi theo em, em..."

Tạ Đào còn chưa nói xong, Vệ Uẩn thắt dây an toàn giúp cô thì trực tiếp hôn cô.

Anh dường như càng ngày càng am hiểu hành động bất ngờ như thế này, mặc dù vành tai vẫn có độ ấm, nhưng anh cũng đã có thể không tỏ vẻ gì ngoài mặt.

Như so với tâm lý xấu hổ, anh càng vội vã muốn gần gũi cô hơn.

Tạ Đào sửng sốt.

Ngay cả bản thân muốn nói gì cũng quên mất.

"Vì sao đuổi theo em?" Vệ Uẩn làm như không có chuyện gì xảy ra, thắt kỹ dây an toàn rồi ngồi thẳng người, nhẹ nhàng hỏi cô.

"Còn, còn không phải là vì anh..."

Tạ Đào che miệng, sau một lúc mới lắp bắp nói một câu.

Trên đường về nhà, Tạ Đào kể lại chuyện phát sinh trong tiết tự học buổi tối hôm nay cho Vệ Uẩn nghe.

"Không cần để ý."

Cuối cùng, Vệ Uẩn chỉ nói một câu.

Ngày hôm sau là thứ Bảy, Vệ Uẩn đốt phấn vàng Mạnh Lê Xuân tặng trong thư phòng để Tạ Đào lại đây.

Cách rất lâu mới đến đây, Tạ Đào hưng phấn chạy một vòng quanh sân.

Vệ bá thấy nàng cũng vô cùng vui vẻ.

Ông vốn cho rằng sẽ không được gặp lại Tạ Đào nữa, lúc này gặp lại, ông ra sau bếp dặn bọn họ làm nhiều món ăn ngon bày đầy một bàn trước mặt Tạ Đào.

Lại lấy ra rất nhiều món đồ chơi nhỏ chính mình mấy ngày nay dạo phố mua được cho nàng.

Thiệu Lê Âm thấy Tạ Đào cũng rất vui.

Tuy rằng nàng thường xuyên không có biểu cảm gì, nhưng sau khi Tạ Đào tới, nàng vẫn luôn đi theo Tạ Đào.

Gần như là Tạ Đào ở đâu, nàng ở đó.

Đương nhiên, ngoại trừ lúc Vệ Uẩn và Tạ Đào ở chung một chỗ.

"Sao không thấy Vệ Kính?" Tạ Đào ngồi cạnh bàn làm bài tập, vừa ăn điểm tâm nóng hổi vừa hỏi Vệ Uẩn ngồi đọc sách bên cạnh nàng.

"Gần đến kỳ hạn bệ hạ khâm điểm săn bắn, ta đã ra lệnh cho hắn đi kiểm tra bãi săn." Ánh mắt của Vệ Uẩn vẫn ngừng ở trang sách trong tay.

Tạ Đào biết bệ hạ trong miệng hắn đã không phải là bệ hạ trước kia.

Không chỉ như thế, còn là một Nữ đế.

"Lại nói tiếp, nàng ấy thật sự lợi hại..." Tạ Đào đặt cằm lên tay, nhịn không được cảm thán một câu.

Trong xã hội phong kiến nam tôn nữ ti, nữ tử làm đế vương là một chuyện không dễ dàng cỡ nào chứ.

Tạ Đào nhớ tới lần gặp Triệu Thư Vi trong vườn mai lúc nàng ấy còn là công chúa.

Đúng là vừa có tài hoa vừa có mỹ mạo.

"Đại nhân!"

Giọng nói của Vệ Kính bỗng nhiên truyền từ ngoài cửa vào.

Tạ Đào nghiêng đầu thấy Vệ Kính xuất hiện ngoài cửa.

Khoảnh khắc Vệ Kính nhìn thấy Tạ Đào, nhịn không được vò đầu cười cười, như có chút kinh hỉ, "Tiểu phu nhân tới rồi."

"Bãi săn có gì không ổn?"

Vệ Uẩn nhìn anh.

"Thuộc hạ đã kiểm tra bãi săn, vẫn chưa phát hiện chỗ nào không ổn."

Nghe thấy giọng nói Vệ Uẩn, Vệ Kính lập tức nghiêm túc, chắp tay cung kính nói.

"Còn có việc?" Vệ Uẩn thấy hắn chậm chạp đứng ở chỗ đó còn không chịu đi, nhìn hắn.

Vệ Kính do dự một chút, đối diện với ánh mắt của Tạ Đào, cúi đầu nói, "Hôm nay kiểm tra bãi săn phát hiện một con gấu trắng nhỏ,"

Hắn dừng một chút, lại nói, "Thuộc hạ, thuộc hạ nghĩ tiểu phu nhân tới nên đã tự chủ trương mang gấu trắng về, để tiểu phu nhân nuôi cho vui..."

"Gấu trắng?" Tạ Đào nghiêng đầu, nhất thời không hiểu đó là gì.

Vệ Kính thấy Vệ Uẩn không nói gì, đánh bạo quay đầu gọi một tiếng: "Thập Nhất!"

Vệ Thập Nhất lập tức ôm một con vật nhỏ lông xù chạy tới, "Tới đây tới đây! Kính ca, đồ chơi này luôn cào đệ..."

Tạ Đào nhìn thấy đống lông xù còn có quầng thâm mắt trong lòng Vệ Thập Nhất, bất ngờ đến mức làm bút rơi xuống đất.

Nàng mở to hai mắt, nhìn cái đống lông xù luôn dương nanh múa vuốt bắt lấy vạt áo của Vệ Thập Nhất, ánh mắt nàng đã bị sự dễ thương của nó lấp đầy ngôi sao.

A a a a, gấu trúc!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play