Lúc này Vệ Uẩn phản ứng hơi chậm, nghe Tạ Đào nói một lúc, mới mở miệng, "Rất muốn biết?"
Cùng lúc đó, anh mở nửa con mắt, nhẹ nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô.
Tạ Đào vội vàng đáp lại, "Ừm!"
Vệ Uẩn thấy cô gật đầu như gà con mổ thóc, không kiềm chế được ý cười bên môi, một lúc sau, vươn tay chạm vào gương mặt mềm mại của cô, giọng nói hơi khàn mang theo hài hước, "Dựa vào gì mà em muốn biết, thì anh nhất định phải nói cho em biết?"
"..."
Tạ Đào bị bóp mặt phình má, "Quỷ hẹp hòi!"
Vệ Uẩn mỉm cười, rũ mắt nhìn cô, sau một lúc lâu cũng chẳng nói gì.
Nhưng anh chợt nhớ tới câu hỏi của lão Hề trong quán rượu thần bí.
Anh bỗng nhiên gọi cô, "Tạ Đào."
Tạ Đào đang đùa nghịch tóc anh, nghe anh gọi, ngẩng đầu nhìn anh.
"Em có hi vọng anh ở luôn lại đây?"
Anh im lặng nhìn khuôn mặt cô, không rõ ý tứ trong ánh mắt.
Tạ Đào bất chợt bị anh hỏi như vậy, đầu tiên sửng sốt, có chút chần chờ, "Sao... Sao anh lại hỏi chuyện này?"
Cô như nghĩ đến chuyện gì đó, "Là chú Hề đã nói gì với anh sao?"
Nhưng Vệ Uẩn nhìn khuôn mặt cô, lòng rối bời bởi rất nhiều cảm xúc không rõ tên, anh chưa bao giờ do dự như vậy.
"Tạ Đào, anh..."
"Em không nghĩ thế."
Vệ Uẩn vừa mở miệng muốn nói, lại bị Tạ Đào cắt ngang.
Giờ phút này, cô đã ngồi ngay ngắn, dựa lưng vào sofa giống anh, đôi mắt hạnh dừng trên chùm đèn thủy tinh.
"Thật ra em... Đã sớm nghĩ đến vấn đề này."
Tạ Đào mím môi, cũng không nhìn anh, "Trước khi gặp anh, em cảm thấy chuyện quan trọng nhất đối với em mà nói là kiếm đủ học phí, sau đó trở về trường học tập, thi đậu một đại học tốt, tìm một công việc sinh sống cho tốt."
"Sau khi gặp anh, mục tiêu của em cũng không thay đổi."
Cô nói xong, bỗng nghiêng đầu nhìn anh, "Giống như em có bạn bè ở đây, có chuyện em cần làm, mà ở thế giới của anh, anh cũng có bạn bè của anh, càng có chuyện anh cần làm, đúng không?"
Vệ Uẩn nghe Tạ Đào nói vậy thì ánh mắt hơi lóe lên, sau một lúc cũng không nói gì.
"Em cảm thấy sợ hãi, là vì phấn vàng luôn hạn chế thời gian, em sợ đến lúc đấy không còn được gặp anh nữa..."
Dù sao cách giữa cô và anh là hai thời không xa xôi như vậy, là khoảng cách không thể chỉ đi một đoạn đường là có thể đến.
Đó là giới hạn thời không mà ngàn vạn người đi cả đời cũng chẳng có cách nào chạm được.
Dựa vào đâu mà cô có thể luôn may mắn như vậy chứ?
"Nhưng bây giờ thì khác,"
Cô mỉm cười, "Dù em không thể đến thế giới của anh nữa, anh cũng có thể đến đây."
Mạnh Lê Xuân nói, Vệ Uẩn là người xuyên không duy nhất giữa hai thời không.
Trên người anh có từ trường của hai thời không.
Cho nên anh có thể tự do xuyên qua hai thời không, ngay cả Cục Quản lý Thời không thứ ba cũng không có cách nào ràng buộc anh.
Cho dù,
Sau này cô không thể đến thời không của anh nữa,
Vậy thì sao chứ?
Cô đến đó vốn để gặp anh.
Trước nay Tạ Đào không nghĩ rằng muốn Vệ Uẩn từ bỏ thứ gì đó vì cô.
Bởi vì một người vốn nên sống vì chính mình, trước khi quen biết cô, anh cũng có con đường phải đi của chính mình.
Giống như cô cũng có con đường phải đi của chính cô.
Vì sao phải đưa ra lựa chọn giữa những thứ anh có và những thứ cô có, mà những thứ đó vốn bổ trợ cho nhau?
Vì sao nhất định phải bắt anh lựa chọn?
Giống như cô có rất nhiều thứ cô không nỡ bỏ ở thời không này, cô lại dựa vào đâu bắt anh thành toàn những thứ cô muốn, mà anh phải từ bỏ mọi thứ của anh?
"Nhưng,"
Biểu cảm của cô vẫn mâu thuẫn, "Nhưng anh ở bên đó, cũng quá nguy hiểm..."
Nếu không phải từng đi qua thế giới kia, nếu không phải cô từng nhìn thấy cảnh tượng giết người đáng sợ chân thực trong lễ hội hoa đăng, nếu... Cô không bị người của công chúa Hòa Dục ngăn lại, ép buộc đến Mai Viên tham gia hội thơ gì đó.
Có lẽ cô vĩnh viễn không cảm nhận rõ ràng bên cạnh anh ẩn giấu bao nhiêu nguy hiểm.
Anh thân là quốc sư Đại Chu, như Thịnh Nguyệt Kỳ và Tề Tế nói, kẻ muốn anh chết trong ngoài triều đình có rất nhiều.
Tạ Đào luôn sợ anh bị thương, sợ anh xảy ra chuyện.
Vệ Uẩn chưa bao giờ đoán được cô nương trước mắt thoạt nhìn ngốc nghếch, thế nhưng đã sớm thầm suy nghĩ những việc này rõ ràng như vậy.
Khi anh mở nửa con mắt, nhìn gương mặt thanh tú động lòng người của cô một lúc, rồi lại bỗng cảm thấy hình như cô vốn nên như thế.
Dù sao thì cô vẫn có một trái tim trong sáng.
Thật ra chuyện này, từ lúc bắt đầu, Vệ Uẩn chưa bao giờ dao động.
Con đường hắn đi không phải là con đường bằng phẳng có thể dễ dàng rút lui.
Từ khi cả Vệ gia bị giết, từ ngày cha anh Vệ Xương Ninh chết thảm, anh đã bị dòng chảy năm tháng đẩy đến hoàn cảnh không có đường lui.
Bao nhiêu năm ẩn nhẫn trù tính, há có thể từ bỏ là từ bỏ?
Đó đã trở thành chấp niệm nhiều năm của anh, cũng xem như tín niệm chống đỡ anh sống sót khỏi nhiều lần dày vò sinh tử.
Vì thế khi đối mặt với Tạ Đào, anh luôn khó tránh khỏi áy náy.
Anh không có cách nào mà lựa chọn an phận ở lại nơi này vì cô.
Nhưng làm Vệ Uẩn không nghĩ tới là lo lắng anh đè trong nội tâm, thật ra đều không cần thiết.
Thì ra cô chưa bao giờ mong chờ điều đó.
Ánh đèn thủy tinh chói mắt, lông mi anh run run, nhưng ánh mắt anh vẫn dừng thật lâu trên gương mặt của cô gái ngồi bên cạnh.
Vì sao thích cô?
Bên trong trộn lẫn quá nhiều nhân tố đến nay chính anh cũng không có cách nào nói rõ.
Nhưng vào giờ phút này, anh lại cảm thấy, theo lý nên là cô.
"Cảm ơn em, Đào Đào."
Cuối cùng, Vệ Uẩn nhẹ nhàng kề gần, thấp giọng nói một câu.
Anh đặt trán lên trán cô, lúc chóp mũi khẽ chạm, anh rũ mắt, nhịn không được nhẹ nhàng cọ vào chóp mũi cô, thở dài một tiếng.
Mặt Tạ Đào đã ửng đỏ, trái tim trong lồng ngực nhịn không được rối loạn vì anh bỗng nhiên đến gần.
Nhưng cô lại nhịn không được trộm cong khóe miệng, sau đó nhích lại gần anh, lại nhích thêm một chút nữa, ôm lấy cánh tay anh.
"Thật ra là em nên cảm ơn anh..."
Cô bỗng nhiên nói một câu.
Từ ngày cô gặp Vệ Uẩn, cuộc sống của cô dường như thay đổi theo một chiều hướng tốt.
Tất cả dày vò và ác mộng dường như đều ngừng lại, bị nhét vào một cái hộp rồi bị khóa chặt.
Đối với cô mà nói, Nam Thị không còn là một nơi cô không thể đối mặt nữa, bởi vì ở chỗ này, ngoại trừ hồi ức không tốt trong quá khứ, cô còn có rất nhiều thu hoạch khác.
Như Vệ Uẩn đã đến,
Lại như lão Hề và Tạ Lan quan tâm và trợ giúp cô.
Trên thế giới này, cô cũng không phải tứ cố vô thân.
Mà rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, trong sinh mệnh của một người, có người rời khỏi, cũng có người lại đến.
Cuộc sống vĩnh viễn cho cô hy vọng mới trong lúc cô khó khăn nhất.
Giống như ánh nắng đầu tiên phá vỡ đêm đông giá rét.
Nó vĩnh viễn là ấm áp lại có sức mạnh như vậ.
"Em thật sự,"
Tạ Đào bỗng đối diện đôi mắt màu hổ phách, trong khoảnh khắc đó, cô nhìn thấy bóng dáng của cô sâu trong đôi mắt anh.
Ấm áp trong lòng tạo thành dũng cảm chợt đến.
Vì thế trong giây phút đó, Vệ Uẩn rõ ràng nghe cô nương trước mắt nghiêm túc nói, "Rất thích anh..."
Tiếng nói nhỏ bé dịu dàng, cất giấu e lệ của cô, bao bọc niềm hân hoan của cô.
Có lẽ anh vĩnh viễn không biết anh rốt cuộc là một sự tồn tại quan trọng như thế nào trong lòng Tạ Đào.
Như bị men say còn sót lại khống chế, giờ phút này, có lẽ Vệ Uẩn đã không còn tỉnh táo, cho nên anh mới có thể nghe cô nói trắng trợn như vậy, mới có thể nhịn không được rung động, thậm chí quên mất lễ nghi ràng buộc anh nửa đời người.
Đây hẳn là lần thứ hai anh nghe cô nói như thế.
Lại là lần duy nhất anh đối mặt với cô, nhìn thấy biểu cảm trên gương mặt cô, nghe thấy giọng nói rõ ràng của cô.
Anh bỗng nhiên rướn người, hôn lên môi cô.
Mang theo hương rượu mát lạnh, lúc hơi thở giao nhau, anh lại mất đi vẻ kiềm chế, tất cả cố kỵ dường như tan thành mây khói vào giờ phút này, anh như say hơn trước đó.
Tạ Đào bị anh bóp cằm, khoảnh khắc anh hôn cô, cũng quên mất hít thở.
Gương mặt trắng nõn ửng đỏ, ngay cả cổ cô cũng nhiễm màu hồng nhạt.
Mái tóc của anh như vải gấm lạnh, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt cô, tai cô, càng làm cô nghe thấy tiếng tim đập của chính mình rõ ràng hơn.
Tiếng sau nhanh hơn tiếng trước.
Giống như một cái trống, bị gõ qua gõ lại.
Đầu cô đã trống rỗng, có tiếng nổ như pháo hoa vang bên tai.
Đèn thủy tinh tỏa ra ánh sáng, chiếu vào mắt cô, làm cô không thể mở mắt.
Sau đó, anh dán lên môi cô, ngón tay vẫn bóp cằm cô, giọng nói khàn khàn, "Lặp lại lần nữa."
Tạ Đào ngơ ngác, không dám động, cũng quên phản ứng.
"Đào Đào,"
Anh như lấy ra tất cả kiên nhẫn của chính mình, vào giờ phút này, đuôi mắt anh ửng đỏ như màu sắc của cánh hoa đào tươi đẹp, mang theo phong tình trí mạng. Anh dán lên môi cô, hơi thở có chút dồn dập, anh còn nhẹ nhàng dỗ dành cô nương trong lòng ngực, "Lặp lại lần nữa."
Tạ Đào nghẹn đỏ mặt, đối mặt với Vệ Uẩn như vậy, sau một lúc cũng chẳng nói được chữ nào.
Vệ Uẩn như mất hết kiên nhẫn, bóp cằm cô, đôi mắt đen láy híp lại, nhẹ nhàng vuốt ve cánh môi cô, ánh mắt vẫn dừng trên đôi môi đỏ của cô.
Anh nhỏ giọng dỗ cô, "Lặp lại lần nữa, Đào Đào."
Chóp mũi anh chạm vào chóp mũi cô, dường như tất cả thanh sương cứng cỏi đều hóa thành ôn nhu giữa chân mày anh.
Đêm nay, anh đã không nhớ rõ chính mình ép cô gái trước mắt nói "Thích" bao nhiêu lần.
Dường như một giấc mơ.
Sáng hôm sau, Vệ Uẩn mở mắt, phát hiện chính mình đã trong tẩm phòng phủ Quốc sư.
Đêm qua, hắn trở về như thế nào?
Vệ Uẩn xoa ấn đường, ngồi dậy, hạ tầm mắt nhìn đồ ngủ màu xanh biển, động tác trên tay sững lại một lúc.
Nhất thời có rất nhiều ký ức hiện trong đầu.
Hắn nhớ rõ gương mặt ửng đỏ của cô nàng, nhớ rõ hắn bóp cằm nàng, ép nàng nói "Thích" nhiều lần.
Khoảnh khắc đó, Vệ Uẩn như bị sét đánh.
Hắn ngơ ngác, gương mặt trắng nõn tỏ vẻ kinh ngạc, không dám tin nhìn bàn tay chính mình, sau một lúc cũng không thể hoàn hồn.
Vành tai có độ ấm tới muộn, đỏ như muốn lấy máu.
Sao hắn có thể, sao có thể...
Vệ Uẩn dần dần siết chặt tay, khuôn mặt nhịn không được nhiễm đỏ, như áng mây nhuốm màu hoàng hôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT