Mỹ nhân ngừng trước mặt, nghiêng đầu nhìn nàng, khi mở miệng, Tạ Đào mới phục hồi tinh thần.
Cũng là lúc này, nàng mới phát hiện bất kể là thế gia công tử cách màn che đối diện hay là nữ tử vốn mặc áo gấm thêu hoa ngồi trái phải nàng đã đứng dậy, hơi cúi người.
Tạ Đào phản ứng lại, vội vàng đứng lên học theo hành lễ, mím môi, nói, "Tham kiến công chúa."
Trong nội tâm lo sợ bất an, nàng cũng không dám ngẩng đầu nhìn vị công chúa đứng trước mặt.
Chuyện này tới thật sự quá đột nhiên.
Đêm qua Vệ Uẩn nói với nàng bảo hôm nay nàng đến đây là vì yến hội bày ở biệt uyển Hầu phủ, Tề Tế mời nàng và hắn cùng đến.
Nhưng sáng sớm hôm nay Vệ Uẩn đã châm hương bảo nàng lại đây, Vệ Kính lại đem tin tức gì đó tới, Vệ Uẩn vừa nghe đã bảo nàng ngồi xe đến biệt uyển của Tề Tế, mà hắn cần phải tiến cung một chuyến.
Ai ngờ Tạ Đào ngồi trên xe ngựa không bao lâu, khi đi ngang phố xá sầm uất thì bị người khác cản xe ngựa.
Lúc Tạ Đào bị đưa tới nơi này, cả người còn lọt vào sương mù.
"Ngươi tên gì?"
Triệu Thư Vi nhìn cô nương mang khăn che mặt cúi đầu, chỉ lộ ra một đôi mắt hạnh, môi nàng ta trước sau mang ý cười nhu mì.
"Tạ Đào."
Tạ Đào thấp giọng trả lời.
Làm một cô gái lớn lên trong xã hội hiện đại, Tạ Đào còn chưa quen cái gọi là lễ giáo quy củ của thời đại phong kiến.
Nhưng giờ phút này, nàng đã cố gắng sắm vai biểu cô nương đến từ Diệp Thành.
May mắn trước đó Thiệu Lê Âm đã dạy nàng vài lễ nghi đơn giản.
Nàng cảnh giác mọi người ở đây, trong lòng không ngừng nói với chính mình ngàn vạn lần phải bình tĩnh một chút, không thể mang phiền phức không cần thiết đến cho Vệ Uẩn.
"Tạ Đào..."
Triệu Thư Vi nhẹ nhàng đọc tên này, bỗng nhiên cười hỏi, "Vì sao Tạ cô nương luôn mang khăn che mặt?"
Giờ phút này Tạ Đào còn chưa kịp trả lời, nghe một giọng nữ bên cạnh bỗng nhiên truyền đến, "Có lẽ là dung mạo xấu, không muốn người khác thấy thôi."
Lời này nghe có chút khó chịu.
Sau đó, tiếng xì xầm vang lên, bọn công tử sau màn che nghe xong cũng thấp giọng nghị luận.
Tạ Đào nghe tiếng thì nhìn qua đó, nhìn thấy nữ tử dung sắc tươi đẹp mặc váy thêu hoa xanh biển, nàng ta đang nhìn nàng, ánh mắt kia có thêm bất thiện.
??
Tạ Đào có chút khó hiểu.
Đến khi nàng thấy Triệu Thư Vi nhìn nàng ta, tuy vẫn cười, nhưng lại có thêm vẻ bất đắc dĩ, "Ấu Nghi, Tạ cô nương tới Sính Đô không lâu, cũng là lần đầu tiên tới Mai Viên, cái miệng lanh lợi của ngươi chớ lại đắc tội người khác."
Dứt lời, Triệu Thư Vi lại nói với Tạ Đào, "Tạ cô nương, vị này là Ấu Nghi, họ Tôn, là đích nữ nhà Tôn ngự sử, nàng ấy xưa nay đã như vậy, sảng khoái nhanh nhẹn, tóm lại là không có ý xấu, ngươi ngàn vạn lần đừng để trong lòng."
Tạ Đào nghe xong bỗng nhớ tới những gì ngày ấy Tề Tế nói với nàng.
Đích nữ nhà Tôn ngự sử?
Vậy chẳng phải là...
Tạ Đào bỗng nghiêng đầu nhìn Tôn Ấu Nghi.
Tôn Ấu Nghi nghe bên cạnh có người xì xầm, giống như đang cười cợt, còn mơ hồ đề cập "Quốc sư" linh tinh, lập tức làm sắc mặt nàng ta càng không tốt, ánh mắt nàng ta nhìn Tạ Đào càng không che giấu địch ý.
"Dân nữ biết rồi." Tạ Đào nhẹ nhàng gật đầu khi đối diện với ánh nhìn chăm chú và nụ cười ôn nhu của công chúa Hòa Dục.
Nhưng hoặc là vì lúc này đã biết thân phận của Tôn Ấu Nghi, nàng thẳng lưng theo bản năng, cũng trừng mắt với Tôn Ấu Nghi lúc nàng ta nhìn nàng.
Rõ ràng Tôn Ấu Nghi ngẩn ra, sau đó hừ lạnh.
Lúc đó, Triệu Thư Vi lại mở miệng, giống như xin lỗi, "Hôm nay ngăn cô nương lại là bổn cung đường đột, nhưng vì cô nương đã tới Sính Đô lâu, nhưng vẫn chỉ nghe kỳ danh mà không thấy mặt làm bổn cung thật sự tò mò, mà ngươi lại luôn bệnh, bổn cung không thể gặp ngươi... Hôm nay cũng là trùng hợp mới gặp xe ngựa của cô nương mà mời lại đây, Tạ cô nương ngàn vạn lần đừng để tâm chuyện đó."
Từ trước đến nay Triệu Thư Vi nói chuyện luôn nhẹ nhàng ôn nhu như dòng suối chảy, giọng nói cũng uyển chuyển, thân là lá ngọc cành vàng lại sống khiêm tốn, luôn là gương mặt tươi cười chào đón người khác.
Giờ phút này đối xử với Tạ Đào, nàng ta cũng như thế.
Mà Tạ Đào chỉ có thể rũ mắt nói không sao.
Triệu Thư Vi nghe vậy thì nhẹ nhàng mỉm cười, gương mặt như hoa sen trôi trên dòng nước xuân, còn bắt mắt hơn những cây mai ngoài hành lang.
Nàng ta bỗng nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vỗ vai Tạ Đào, "Tạ cô nương ngồi xuống đi, uống chút trà nóng xua đi hàn khí."
Sau đó, nàng ta lại nghiêng đầu nhìn mọi người, giọng nói to hơn, "Các vị đều ngồi xuống đi."
Dứt lời, nàng ta thu tay lại, được thị nữ bên cạnh đỡ, đi từng bước lên bậc thang, ngồi xuống ghế bên trái vị trí chủ vị.
Thấy chủ vị và vị trí bên phải còn trống, Triệu Thư Vi ngoắc ngón tay với thị nữ bên cạnh.
Thị nữ kia lập tức cúi người tiến đến bên cạnh Triệu Thư Vi, nhẹ giọng hỏi, "Công chúa?"
"Hòa Lam tỷ tỷ và Hoà Duyệt tỷ tỷ còn chưa tới sao?" Triệu Thư Vi hạ giọng hỏi một câu.
Thị nữ rũ mắt nói, "Xe của hai vị công chúa vừa đến Đông Thị."
Triệu Thư Vi nghe vậy thì cực kỳ nhẹ nhàng "Ừm" một tiếng, mang theo lơ đãng, gương mặt toát ra vẻ lười biếng, đôi môi thoa son đỏ trước sau chứa ý cười nhàn nhạt.
Trong lúc mọi người nhỏ giọng nói chuyện, Triệu Thư Vi nghiêng người dựa lên ghế, một tay nắm tay vịn, đôi mắt phượng như lơ đãng đảo qua Tạ Đào ngồi trong đám nữ khách, không hiểu sao nét mặt nàng ta càng khó lường hơn.
Mai Viên nhìn như một đám người nói cười với nhau thật vui, Tạ Đào căng thẳng kẹp ở trong đó, không dám thả lỏng nửa khắc.
Lúc đó, xe ngựa của Vệ Uẩn một đường chạy ra ngoài cung, lúc đi vào phố Du Mông, xe ngựa bị người khác cản lại.
Người đến là cận vệ của Tề Tế —— Tề Kiên Bạch.
"Quốc sư đại nhân, Thế tử gia mời người đến Tùng Hạc Lâu." Tề Kiên Bạch chắp tay nói.
Vệ Uẩn vén rèm, gương mặt trắng trẻo để lộ nôn nóng, giọng nói lạnh lẽo, "Tránh ra."
"Đại nhân, Thế tử gia bảo thuộc hạ nói với người rằng hiện tại người đi Mai Viên là đặt Tạ cô nương nơi đầu sóng ngọn gió." Tề Kiên Bạch cúi đầu, tiếp tục nói.
Một lúc sau, Vệ Uẩn xuống xe ngựa, ra lệnh cho thị vệ đánh xe ngựa về phủ Quốc sư, dẫn Vệ Kính đến Tùng Hạc Lâu.
Tùng Hạc Lâu từ trước đến nay là chỗ uống trà, vừa bước vào trong là hương trà nhàn nhạt nghênh diện đến.
Ở lầu hai trong phòng Thiên Tự, Vệ Uẩn gặp Tề Tế đang ngồi uống trà.
"Tới rồi."
Tề Tế vừa thấy hắn thì buông chung trà, hất cằm, "Lại đây ngồi đi."
"Tề Minh Húc,"
Giờ phút này mặt Vệ Uẩn trầm như nước, thân hình chưa nhúc nhích, chỉ đứng ở chỗ đó, "Ngươi muốn làm gì?"
Tề Tế nghe vậy lại nói, "Hẳn là ta hỏi Vệ Diên Trần ngươi muốn làm gì mới đúng."
Hắn im lặng nhìn Vệ Uẩn một lúc, sau đó đứng dậy, sửa lại ống tay áo hơi nhăn, đi đến trước Vệ Uẩn, nói, "Hôm nay, Mai Viên này ngươi không đi được,"
"Cho nên để bổn Thế tử ra tay."
Hắn khẽ nhướng mày, bỗng nhiên thở dài.
Vệ Uẩn có chút bất ngờ, ánh mắt lóe sáng.
Tề Tế vỗ vai hắn, "Đào Đào muội muội nói thế nào cũng vì ta mời mới bị công chúa Hòa Dục ngăn cản, ta là người mời khách, đợi lâu chưa thấy khách đến, chẳng lẽ không nên đi tìm sao?"
"Được rồi, ngươi ngồi đây uống trà đi, ta đi một chuyến, tất nhiên phải mang Đào Đào muội muội về, yên tâm."
Tề Tế nói xong thì vòng qua Vệ Uẩn, muốn đẩy cửa đi ra ngoài.
Nhưng hắn dừng một chút, bỗng nhiên quay đầu nhìn sườn mặt Vệ Uẩn, ý cười trong đáy mắt dần dần nhiều hơn, khi mở miệng, như đang cảm thán, "Nhiều năm như vậy rồi, lần đầu tiên ta thấy ngươi kích động như thế."
Từ khi hắn quen biết Vệ Uẩn, người này đã là một đầm nước lặng sóng, giống như nước sâu rét lạnh ngàn thước, sâu không lường được, lạnh nhạt vô tình.
Đây là lần đầu tiên Tề Tế thấy hắn giống thiếu niên hơn mười tuổi chưa trải sự đời, mặc kệ tất cả mà hoảng loạn lo lắng.
Rốt cuộc Vệ Uẩn cũng dính khói lửa của phàm trần thế tục.
Càng ngày càng giống với một con người có máu có thịt.
Tề Tế nghĩ như vậy, bên môi hàm chứa ý cười, lắc đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Nhất thời trong phòng chỉ còn lại Vệ Uẩn.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng rao bán hàng của tiểu thương trên phố xá sầm uất, còn có tiếng nói chuyện ồn ào của người đến người đi.
Hắn đứng đó rất lâu, tay áo rộng che đi Đồng Bội lạnh ngắt trong tay.
Thời gian nàng phải rời khỏi nơi này, chỉ còn vài giờ đồng hồ.
Vệ Uẩn nghĩ đến đây, trong lòng không có nửa khắc thả lỏng.
Nàng chung quy không phải người nơi này, hắn không biết nàng có thể một mình ứng phó đủ loại biến số ở nơi này không.
Nghĩ vậy, ngón tay nắm Đồng Bội siết chặt.
Nhưng hắn rất rõ, như Tề Tế nói, nếu giờ phút này hắn đi Mai Viên, không những không thể làm nàng bứt ra khỏi lốc xoáy, ngược lại sẽ làm nàng hoàn toàn bị cuốn vào, trở thành quân cờ lợi dụng trong mắt rất nhiều người.
Nếu muốn bảo vệ Tạ Đào bình an, trong mắt người ngoài, nàng chỉ có thể là biểu cô nương tới từ Diệp Thành.
Là biểu muội hắn lưu lại Sính Đô để chăm sóc vì báo ân họ hàng thời trước.
Ngoại trừ chuyện đó, thì chẳng còn gì cả.
Hắn tuyệt đối không thể quan tâm nàng quá nhiều trước mắt bao người.
Bởi vì đối với nàng mà nói, ngược lại không phải một chuyện tốt.
Cho nên chuyến này chỉ có thể là Tề Tế đi.
Nhưng Vệ Uẩn ngồi trước bàn, bưng chung trà một lúc, môi mỏng hơi hé, đốt ngón tay dùng sức, chung trà trong tay tức khắc bị vỡ.
Nước trà ấm chảy xuôi theo khe hở ngón tay hắn, cắt qua vết máu đang trào ra.
Hắn thả lỏng ngón tay, mảnh sứ rơi xuống đất phát ra âm thanh thanh thúy.
Bất kể hội thơ Mai Viên hôm nay do ai gài bẫy hắn, bất kể công chúa Hòa Dục kia sắm vai gì trong đó...
Mọi thứ, hắn đều nhớ kỹ.
Hắn vốn cô độc, từ lâu thế gian này đã không còn gì có thể làm hắn sợ hãi.
Nhưng Tạ Đào xuất hiện,
Nàng trở thành điểm uy hiếp của hắn, làm người đã sớm quên mất hai chữ "sợ hãi" nhiều năm, cũng bắt đầu ôn lại mọi đau thương, lo được mất như thời niên thiếu.
Hắn không muốn để nàng chịu bất cứ tổn thương gì, càng không muốn để nàng dính nửa điểm dơ bẩn trong thế giới này.
Chuyện tới hiện giờ, phía sau hắn chỉ có vực sâu vạn trượng chứ chưa từng có còn đường sống nào.
Cho nên hắn chỉ có thể ép buộc chính mình trở nên cường đại hơn.
Hắn chỉ có thể dẫm lên mũi đao, từng bước bò lên trên.
Mà một ngày kia,
Hắn sẽ để nàng quang minh chính đại đứng trước người trong thiên hạ,
Mà ngày đó, tuyệt đối không xa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT