Rốt cuộc Tạ Đào cũng biết chân tướng toàn bộ câu chuyện.

Rốt cuộc cô cũng hiểu, vì sao Chu Tân Nguyệt nửa chữ cũng không nói.

Bởi vì trước đây từng nghe Tống Thi Mạn nhắc tới, cho nên Từ Hủy và Triệu Nhất Huyên đều rất rõ ba của Chu Tân Nguyệt là trợ lý đặc biệt của ba Tống Thi Mạn, mẹ cô ấy cũng là một viên chức nhỏ trong công ty Tống thị.

Cho nên họ nói với Chu Tân Nguyệt, phàm là cô ấy dám lộ ra một chữ, Tống Thi Mạn sẽ bảo ba cô ta lấy danh nghĩa ăn trộm bí mật của công ty để sa thải cha mẹ cô ấy.

Mà bị công ty lớn như Tống thị sa thải, trên người sẽ có vết nhơ, muốn tìm một công việc cũng không phải chuyện rất dễ dàng.

Mặc dù từ đầu tới đuôi Tống Thi Mạn cũng không biết hai người các cô lấy danh nghĩa của cô ta uy hiếp Chu Tân Nguyệt.

Chuyện này, là Tạ Đào nghe lén mới biết.

Bởi vì mẹ ruột của Chu Tân Nguyệt là Nghiêm Tích Bình tới trường học một lần nữa, cũng ở phòng hiệu trưởng quậy một hồi, việc này làm cho Triệu Nhất Huyên cảm thấy có chút bất an.

Lúc cô ta và Từ Hủy nói tới những việc này, Tạ Đào đang lén lút đi theo sau các cô ấy.

Cô nghe các cô ấy chế giễu Chu Tân Nguyệt bằng đủ loại lời nói, nghe tiếng cười chói tai của các cô ấy mà đủ loại cảm xúc đọng lại trong lòng chồng chất vào nhau, nhưng cuối cùng cô chỉ có thể nhịn xuống.

Giống như người kia nói, cô cần chứng cứ.

Bởi vì có cậu ấy nhắc nhở, cho nên Tạ Đào bắt đầu cố ý vô tình chú ý chuyện của Du Thừa Phi.

Cô phát hiện, tuy Từ Hủy là bạn gái của Du Thừa Phi, nhưng Du Thừa Phi dường như không đặc biệt để ý cô ta. Việc này làm Từ Hủy thần hồn nát thần tính, trông gà hoá cuốc.

Phàm là có nữ sinh tới gần Du Thừa Phi, cô ta đều sẽ cảnh cáo một lần.

Tạ Đào không biết rốt cuộc nên làm thế nào mới phải, đến khi... Có một lần cô ăn cơm, lúc Tống Thi Mạn dẫn theo hai bọn họ lại ngồi, Triệu Nhất Huyên không tình nguyện ngồi bên cạnh cô.

Cô vô ý nghiêng đầu nhìn thấy màn hình di động của Triệu Nhất Huyên, nhìn thấy cái tên trong giao diện trò chuyện của cô ta.

Lúc ấy Tạ Đào cũng không nhận ra có gì không đúng. Dạo trước có một số WeChat lạ thêm bạn cô, sau khi bị cô từ chối, mấy ngày liền đều gửi tin nhắn kết bạn.

Là Du Thừa Phi.

Giữa trưa hôm nay, lúc Tạ Đào đang ăn cơm, Tống Thi Mạn mang theo đám Từ Hủy đúng giờ xuất hiện, bọn họ rất quen thuộc ngồi cạnh cô.

Triệu Nhất Huyên ngồi bên cạnh cô, khi cô ta cầm đũa ăn cơm thì tùy tay đặt điện thoại ở bên cạnh.

Chuông nhắc WeChat vang lên, Tạ Đào theo bản năng hơi nghiêng đầu.

Trong khoảnh khắc đó, cô vừa lúc thấy màn hình di động sáng lên rồi hiện lên một cái tên WeChat quen thuộc.

Tuy nội dung tin nhắn ngắn gọn, nhưng cũng cực kỳ ái muội:

"Từ Hủy cái gì, anh nhớ em là đủ rồi."

Chỉ trong một giây như vậy, Triệu Nhất Huyên cũng cuống quýt lấy di động, cũng không thèm xem tin nhắn WeChat mà trực tiếp bỏ vào túi áo khoác của mình.

Đầu tiên cô ta nhìn thoáng qua người ngồi đối diện, Từ Hủy đang trò chuyện với Tống Thi Mạn, sau đó lại dời ánh mắt về phía Tạ Đào ở bên cạnh.

Ánh mắt như vậy ngoại trừ khinh miệt ngoài mặt, thật ra còn giấu vài phần chột dạ và bất an.

Cô ta thấy rồi sao? Triệu Nhất Huyên không chắc.

Tạ Đào không nhìn cô ta nữa, cô cúi đầu lùa cơm, nhìn như gì cũng chưa phát hiện.

Nhưng Triệu Nhất Huyên nắm chặt đũa trong tay, cô ta nhìn chằm chằm sườn mặt cô, trong lòng luôn cảm thấy hơi lo sợ.

Cuối cùng chuyện này vẫn bị Từ Hủy biết.

Ngày đó, lúc Triệu Nhất Huyên ở phòng KTV bị Du Thừa Phi choàng vai kéo vào ngực, lúc cô ta ngẩng đầu thì vừa vặn thấy một đôi mắt đang nhìn vào cách cánh cửa pha lê trong suốt.

Đồng tử của cô ta hơi co lại, nụ cười trên mặt nháy mắt cứng đờ.

Ngay sau đó, cô ta trơ mắt nhìn Từ Hủy đá văng cửa phòng đi đến, đi sau cô ta, còn có Tống Thi Mạn.

"Triệu Nhất Huyên, chơi với bạn trai tao vui không?" Từ Hủy khoanh hai tay đứng ở chỗ đó, khóe miệng vừa nhếch lên lạnh lùng cười một cái.

Triệu Nhất Huyên muốn đứng lên theo phản xạ, vừa hô một câu "Chị Hủy", giây tiếp theo cô ta thấy Từ Hủy trực tiếp cầm một chai bia trên bàn xông về phía Du Thừa Phi.

Du Thừa Phi vốn dĩ uống chút rượu, lúc này đầu óc không tỉnh táo cho lắm. Hơn nữa động tác của Từ Hủy quá nhanh quá đột nhiên, anh ta căn bản không có cơ hội né tránh.

Vì thế Từ Hủy không hề nương tay một chút nào, cô ta trực tiếp đập vỡ trán anh ta.

Tiếp theo, Từ Hủy cũng không cho anh ta cơ hội phản ứng mà đã trực tiếp bắt lấy cổ tay Triệu Nhất Huyên kéo vào phòng toilet, khóa trái cửa.

Từ Hủy từng luyện võ Sanda, sức lực cũng không phải Triệu Nhất Huyên có thể so được. Bị Từ Hủy bắt lấy, cô ta căn bản không có cơ hội tránh thoát.

Mặc kệ Tống Thi Mạn ở bên ngoài gõ cửa như thế nào cũng không được, nghe bên trong truyền đến tiếng thét chói tai của Triệu Nhất Huyên, thậm chí còn có tiếng mắng chửi của Từ Hủy.

Ngày hôm sau, toàn trường ai cũng biết Từ Hủy đánh Triệu Nhất Huyên.

Ai cũng không nghĩ đến, hai người này ngày thường luôn quen cùng nhau ức hiếp người khác lại cũng có lúc trở mặt nhau.

Nhưng chuyện này hiển nhiên còn chưa hoàn toàn kết thúc.

Triệu Nhất Huyên và Từ Hủy hoàn toàn xé rách mặt, không chỉ bởi vì một Du Thừa Phi, còn bởi vì ngày đó Từ Hủy một chân đá văng cửa phòng KTV chụp được ảnh cô ta bị Du Thừa Phi ôm vào ngực rồi gửi cho cha ruột cô ta.

Từ Hủy biết cha ruột của Triệu Nhất Huyên nghiêm khắc với cô ta. Giống với rất nhiều phụ huynh sợ nghèo, tất cả hy vọng của ông ta, thậm chí tất cả ảo tưởng của chính ông ta không thể thực hiện được đều ký thác lên người cô con gái này. Ông ta hy vọng cô ta có tương lai, hy vọng cô ta học tập cho tốt.

Cho nên đối với Triệu Nhất Huyên, ông ta gần như rất hà khắc.

Mấy việc này đều là việc Triệu Nhất Huyên từng thuận miệng oán giận với Từ Hủy.

Mà hiện tại lại thành nhược điểm tốt nhất để Từ Hủy chỉnh cô ta.

Vì thế Triệu Nhất Huyên chẳng những bị Từ Hủy đánh một trận, bởi vì chuyện ảnh chụp, cô ta còn bị cha mình hung hăng đánh chửi, cuối cùng còn nhốt cô ta trong nhà suốt hai tuần.

Trong lúc này, Du Thừa Phi cũng đen mặt làm thủ tục chuyển trường.

Bởi vì Từ Hủy cầm di động của anh ta, cô ta kéo tất cả con gái anh ta từng trò chuyện vào một nhóm, sau đó lưu hình một số lịch sử trò chuyện rồi gửi vào nhóm này, việc này làm vài cô gái chạy tới ngăn anh ta, thậm chí còn đánh anh ta.

Ngoài trường, trong trường, đều đủ cả.

Hơn nữa cha ruột của Triệu Nhất Huyên cầm ảnh chụp tới quậy phá nên chuyện Du Thừa Phi che che giấu giấu chân đạp mấy thuyền quậy đến ồn ào náo nhiệt.

Cũng không chờ trường học đưa ra cách xử lý, cha mẹ anh ta đã chuyển trường cho anh ta trước.

Mà ngay lúc này, trên diễn đàn trường cấp 3 Thiên Thành lại xuất hiện một vài đoạn video Từ Hủy đánh người.

Đó là do Triệu Nhất Huyên quay lại lúc đi theo Từ Hủy trước kia.

Lúc ấy cô ta quay lại thì cảm thấy thú vị, nhưng hiện tại, cô ta lại vì chỉnh Từ Hủy.

Nội dung của mỗi đoạn video không dài lắm, nhưng mặt của Từ Hủy cũng đủ rõ nét, hành động cô ta đánh người cũng cực kỳ rõ.

Thậm chí còn đạp lên đầu người khác, hoặc là túm tóc, bạt tay, lại hung hăng đá mấy cái... Lại túm người ta đến bồn rửa tay bên cạnh WC rồi trực tiếp đè vào nước.

Rốt cuộc một con người có thể hư đến mức nào chứ?

Bao nhiêu người xem xong mấy đoạn video này đều cảm thấy lạnh cả người.

Những đối tượng bị ức hiếp trong video đó, không chỉ có Chu Tân Nguyệt, còn có mấy nữ sinh khác.

Sau khi cha mẹ của Chu Tân Nguyệt biết trường học nắm giữ chứng cứ thì vội chạy đến trường học để bàn bạc.

Mà chuyện đã tới tình trạng này, lãnh đạo của trường học cũng ý thức được việc này không phải việc bọn họ có thể áp xuống nữa, vì thế cũng giao video cho bà ấy.

Sau đó Từ Hủy bị kiện lên toà.

Chuyện này cũng nhận được độ quan tâm cực kỳ cao trên mạng.

Cuối cùng, Từ Hủy bị phán vào trại quản lý thanh niên.

Triệu Nhất Huyên phủi thật sạch mọi chuyện, nhưng Tạ Đào biết, trong xương cốt của cô ta và Từ Hủy, là cùng một loại người.

Ngày Triệu Nhất Huyên trở lại trường học, trên mặt cô ta vẫn mang theo vết bầm chưa tan hết.

Tạ Đào thấy cô ta vừa đi vào phòng học thì bị Tống Thi Mạn bỗng nhiên xuất hiện trên hành lang gọi lại.

Sắc mặt của Tống Thi Mạn thoạt nhìn rất không tốt.

Cách cửa kính, Tạ Đào thấy bóng dáng của Tống Thi Mạn và Triệu Nhất Huyên trên hành lang, cô rũ mắt nhìn chằm chằm sách giáo khoa mở trên bàn, cũng không có dự định đi theo sau.

Chuông vào học vang lên, Triệu Nhất Huyên đi theo Tống Thi Mạn vào WC nữ.

Cô ta vừa đẩy từng cánh cửa trong WC, như đang kiểm tra có người nào khác hay không, vừa hỏi, "Mạn Mạn, cậu muốn nói với mình chuyện gì sao?"

Tống Thi Mạn nhìn Triệu Nhất Huyên, trong khoảnh khắc này như đang nhìn một người lạ trước nay chưa từng quen biết.

"Chuyện của Chu Tân Nguyệt,"

Cô dừng một chút, lại nói, "Không, phải nói, những chuyện Từ Hủy đã làm, cậu đều có phần, đúng không?"

Khi Triệu Nhất Huyên nghe những lời này của cô ta, đầu tiên trầm mặc vài giây, sau đó cô ta mới nhìn Tống Thi Mạn, nói, "Mạn Mạn, mình không có."

"Được,"

Tống Thi Mạn gật đầu, "Vậy Chu Tân Nguyệt thì sao? Cậu chưa từng ức hiếp Chu Tân Nguyệt sao?"

Khi Triệu Nhất Huyên há miệng muốn nói chuyện, Tống Thi Mạn đã giành nói một câu trước, "Hai ngày trước mình có đi bệnh viện thăm Chu Tân Nguyệt."

Lúc ấy, Chu Tân Nguyệt đang ngồi trên xe lăn được mẹ đẩy phơi nắng bên cạnh bồn hoa bệnh viện.

Tuy rằng, bởi vì trong lòng vô tình có hoảng loạn và sợ hãi, Tống Thi Mạn cũng không có dũng khí đi đến trước mặt cô ấy, nhưng đó cũng đủ để Tống Thi Mạn thấy rõ khuôn mặt tái nhợt của cô ấy.

Hình như cô gái mập mạp trong trí nhớ gầy hơn rất nhiều.

Nhưng nghe bác sĩ nói, đó là vì hậu quả do bệnh kén ăn nghiêm trọng mang đến.

Lúc ấy trong đầu Tống Thi Mạn nổ ầm. Cô ta chỉ biết Chu Tân Nguyệt té gãy chân nên vào viện, cũng không biết cô ấy đồng thời mắc phải bệnh trầm cảm và bệnh kén ăn mức độ nghiêm trọng, cũng bởi vậy mà tự sát hai lần...

Tử vong... Chuyện này đối với cô ta mà nói, dường như đều là một đề tài quá mức xa vời từ trước đến nay.

Nhưng ngày đó, cô ta đứng tại khoảng cách không xa không gần, dường như lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá cô gái từng bị cô ta cười nhạo.

Không biết vì sao, cô ta bỗng nhiên có một loại cảm giác tội lỗi.

Cái loại cảm giác này làm cô ta hoảng loạn, chột dạ, dường như còn có chút không có cách nào đối mặt.

"Trên cổ tay Chu Tân Nguyệt có vết sẹo do bỏng thuốc lá."

Tống Thi Mạn nâng tầm mắt, cô ta yên lặng nhìn Triệu Nhất Huyên, "Nhưng Từ Hủy không hút thuốc."

"Triệu Nhất Huyên, mình thật không ngờ hai người các cậu thế nhưng là loại người này!" Tống Thi Mạn hít sâu một hơi.

Lúc đó xung quanh im ắng, chỉ có tiếng nước tí tách ngẫu nhiên truyền đến.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Triệu Nhất Huyên bỗng nhiên cười một cái.

Lúc cô ta nhìn Tống Thi Mạn, ánh mắt mang theo vài phần mỉa mai, "Bọn tôi? Bọn tôi là loại người gì?"

Như mang mặt nạ nhẫn nhịn lấy lòng đã lâu trước mặt Từ Hủy và Tống Thi Mạn, giờ khắc này bị Tống Thi Mạn tháo mặt nạ, cô ta lại cảm thấy có vài phần nhẹ nhõm.

Vì thế cô ta đến gần Tống Thi Mạn, giọng nói rất nhẹ rất nhẹ, "Cậu nghĩ rằng, cậu và bọn tôi có gì khác nhau sao?"

Khi nhìn thấy sắc mặt của Tống Thi Mạn khẽ biến trong nháy mắt, Triệu Nhất Huyên kề sát tai cô ta nói, "Đừng quên, cậu cũng là kẻ hại người đó Mạn Mạn."

"Cậu nói xem, chúng ta có gì khác nhau?"

"Mình không đánh cô ta!" Tống Thi Mạn đẩy cô ta.

Triệu Nhất Huyên cười một cái, "Đúng vậy, cậu không đánh cô ta."

Nhưng chuyện thật sự chỉ có trực tiếp bạo lực cơ thể như vậy thôi sao, như vậy mới thật sự là bạo lực?

Hôm đó, Triệu Nhất Huyên và Tống Thi Mạn hoàn toàn xé rách mặt.

Trưa hôm đó lúc tan học, bởi vì là Tạ Đào và Thi Tranh trực nhật, cho nên các cô ở lại tới cuối cùng.

Sau khi quét dọn xong, Thi Tranh vội vàng đi trước, bởi vì ba cô ấy tới đón cô ấy.

Tạ Đào xếp bàn ghế ngay ngắn, thu dọn xong xuôi thì đeo cặp chuẩn bị đi về, Triệu Nhất Huyên bỗng nhiên xuất hiện. Cô ta nhanh chóng khóa trái cửa phòng học, còn kéo toàn bộ màn cửa.

Toàn bộ phòng học lập tức tối sầm.

"Hèn gì tôi luôn cảm thấy tên cậu rất quen."

"Cậu biết Chu Tân Nguyệt, đúng không?"

Đây là câu Triệu Nhất Huyên nói đầu tiên khi xoay người nhìn Tạ Đào.

Cô ta ngậm một điếu thuốc đã châm lửa, khi đôi mắt nheo lại, rõ ràng là một khuôn mặt trẻ tuổi như vậy, nhưng động tác hút thuốc lại cực kỳ lão luyện.

Rốt cuộc cô ta cũng nhớ tới trước đây lúc lật xem nhật ký của Chu Tân Nguyệt, từng nhìn thấy cái tên "Tạ Đào" này rất nhiều lần.

"Chuyện của tôi và Du Thừa Phi là cậu nói cho Từ Hủy biết, phải không?"

Cô ta dùng hai ngón tay kẹp điếu thuốc, trong sương khói lượn lờ, cô ta nhìn chằm chằm Tạ Đào.

"Cậu rất để ý sao?"

Đối mặt với ánh mắt có phần nguy hiểm của Triệu Nhất Huyên, nếu Tạ Đào nói không sợ, thì đó là giả.

Nhưng cô đứng ở chỗ đó, mặc dù lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, khi cô nói chuyện lại rất bình tĩnh.

Giọng nói của Tạ Đào rất nhẹ, "Con người như cậu cũng cảm thấy khó xử sao?"

Trong khoảnh khắc đó, dường như Triệu Nhất Huyên đọc được vài phần ý mỉa mai từ ánh mắt của cô gái nhìn như nhát gan này.

Cô ta đi đến trước mặt Tạ Đào rồi bắt lấy cổ áo cô, giơ điếu thuốc kẹp trong tay lên, một cái tát sắp rơi xuống.

Tạ Đào bắt lấy tay cô ta, một tay khác túm tóc cô ta.

Điếu thuốc kẹp giữa ngón tay Triệu Nhất Huyên rơi xuống đất, cô ta như bị động tác túm tóc của Tạ Đào hoàn toàn chọc giận. Cô ta tránh khỏi cổ tay của Tạ Đào đang túm lấy cô ta.

Khi hai người ẩu đả nhau đụng vào rất nhiều bàn học, chúng đâm vào nhau tạo ra tiếng vang cực lớn.

Đây là lần đầu tiên Tạ Đào nhát gan đánh nhau trong cuộc đời này.

Biết bao cảm xúc nhẫn nhịn phẫn nộ và khổ sở nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng tới một điểm giới hạn, cô không quan tâm mà dùng toàn lực đá đánh Triệu Nhất Huyên.

Mặc dù Tạ Đào biết, cô đánh không lại Triệu Nhất Huyên.

Ngay khi Triệu Nhất Huyên ấn Tạ Đào trên mặt đất, lúc cô ta nhặt tàn thuốc còn cháy trên mặt đất lên, mang theo ý cười hung tợn. Khi  cô ta muốn hung hăng ấn tàn thuốc lên mặt Tạ Đào, Tạ Đào cắn chặt răng ra sức duỗi tay giành lấy tàn thuốc trên tay Triệu Nhất Huyên, cũng lấy một đầu tàn thuốc còn cháy kia nhắm ngay tay cô ta, trực tiếp đè xuống.

Triệu Nhất Huyên bị bỏng nên hét lên.

Tạ Đào bị móng tay cô ta cào vào mặt, khóe miệng cũng rách da, còn mang theo vết máu.

"Lúc cậu dùng tàn thuốc làm người khác bị bỏng, có nghĩ tới rốt cuộc cái này có bao nhiêu đau đớn không?"

Tàn thuốc gần như sắp tắt trong lòng bàn tay của Triệu Nhất Huyên. Tạ Đào thấy cô ta đau đến nỗi cổ tay cũng run rẩy.

"Tạ Đào!" Lúc này Triệu Nhất Huyên đã bị nóng đến nghẹn đỏ đôi mắt. Cô ta gắt gao khóa chặt một cái tay khác của Tạ Đào, một cái tát hung hăng hạ xuống.

Lúc đó, một tia sáng xanh vụt khỏi cổ tay phải của Tạ Đào rồi nhanh chóng chui vào lưng Triệu Nhất Huyên.

Triệu Nhất Huyên giống như bỗng nhiên bị cái gì đó khống chế, đôi tay dùng sức bóp cổ Tạ Đào.

Cùng lúc đó, Vệ Uẩn đang ở một thời không khác bỗng nhiên như bị lấy mất hô hấp, khuôn mặt như ngọc nhanh chóng tái nhợt.

Thân thể cũng bắt đầu đau đớn.

Hắn đột nhiên đứng lên rồi lại bỗng nhiên choáng váng mà lập tức mất đi sức lực, hắn lại ngồi xuống ghế một lần nữa.

Khi gục trên án thư, tay áo rộng của hắn đẩy sách và bút mực rơi đầy đất, lư trầm cũng bị đánh nghiêng, tro hương bên trong rơi đầy đất.

Này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Vệ Uẩn không kịp nghĩ nhiều hơn, ý thức của hắn đã dần dần mơ hồ, bóng dáng Vệ Kính vội vàng chạy vào cũng nhòe dần.

"Đại nhân!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play