Cuộc thi lần này có tổng cộng 8 đội thi đấu theo cặp. 4 đội vào vòng sơ loại và 2 đội vào bán kết.
Cuối cùng, vị trí đầu tiên đã được chọn giữa hai đội.
Ở vòng đầu tiên, đội Thời Khiêm được xếp thi cuối.
Khi bắt đầu trận đấu, đội gồm có Thời Nhu và Độc Cô Ngọc là những người xuất hiện đầu tiên, tuy đối thủ cũng rất mạnh nhưng họ vẫn thua sau hai phần tư giờ.
“Hoàng tử ca, ngươi vẫn là mạnh mẽ như vậy.” Thời Nhu nhẹ giọng khen ngợi.
“Không sao đâu.” Độc Cô Ngọc tuy bình tĩnh nói nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Thời Khiêm.
Có phải cô ấy cũng cảm thấy mình rất mạnh mẽ?
Thời Nhu cảm nhận được sự lơ đãng của Độc Cô Ngọc, nhìn theo ánh mắt của anh, rồi nắm chặt tay.
Hoàng tử huynh lại đang nhìn con khốn Thời Khiêm đó, Thời Khiêm, đợi chút, hôm nay ta nhất định phải làm cho ngươi đẹp mắt.
Thời Khiêm cảm giác được có hai ánh mắt lần lượt nhìn mình, nhưng khi hắn nhìn sang, chúng đã biến mất.
“Có chuyện gì vậy?” Ô Vương lo lắng hỏi.
“Khôn sao.”
Bạch San San hưng phấn nắm chặt nắm đấm, hôm nay nhất định phải nắm bắt cơ hội biểu diễn thật tốt, để Ô Vương nhớ kỹ nàng.
Ba phần tư giờ sau, ba trận đầu tiên kết thúc, lập tức là lúc đội Thời Khiêm ra sân.
Người ta kể rằng kẻ thù thường gặp nhau trên con đường hẹp và đối thủ mà Thời Khiêm gặp phải lần này chính là đội của Đọc Cô Trạch.
Độc Cô Trạch cười nham hiểm: “Tỷ phu, tuy tỷ là nữ nhân nhưng tranh tài chính là tranh tài, tứ đệ ta sẽ không lưu tình.”
“Đại nhân, nếu ngài không tiện thì để ta tới. Ta cũng là nữ nhân, người khác sẽ không nói xấu.”
Hai người cùng nhau hát như thể đã thắng.
Bạch San San tức giận mặt đỏ bừng, về đến nhà nhất định phải nói cho phụ thân biết đạo đức của Tứ hoàng tử thật sự không tốt.
So với sự tức giận của Bạch San San, Thời Khiêm chỉ nhẹ nhàng nói: “Hôm nay trời rất gió.”
Nói xong, cô phóng ngựa và đứng ở nơi quy định.
Độc Cô Trạch nhất thời không có phản ứng.
“Ý cô ấy là gì?”
Công chúa Trạch ban đầu không nghĩ tới điều đó, nhưng đột nhiên cô ấy chợt có cảm hứng và nói “ah.”
“Thật xin lỗi, bệ hạ, ta chỉ là quá tức giận. Thời Khiêm đang chế nhạo chúng ta, nói những lời lớn lao.”
Sau khi nhắc nhở như vậy, Độc Cô Trạch cũng kịp phản ứng lại.
“Chết tiệt, xem hôm nay tôi đối xử với cô ấy thế nào đây.”
Khi bắt đầu trận đấu, Độc Cô Trạch chơi rất quyết liệt, ngoại trừ công chúa của mình là nữ, đội của họ toàn là nam giới.
Độc Cô Trạch ra lệnh cho thiếu gia mạnh nhất của gia đình quý tộc trông chừng Ô Vương, và một thiếu gia tương đối yếu hơn khác trông chừng Bạch San San.
Và anh ta chỉ chịu trách nhiệm đối phó với Thời Khiêm
Công chúa Trạch đã luyện tập từ khi còn nhỏ và kỹ năng của cô ấy tự nhiên tốt. Cộng với sự hợp tác ngầm của họ, đội của Dộc Cô Trạch đã sớm dẫn đầu và ghi được ba điểm.
“Tỷ phu, cú bóng này em sẽ để lại cho tỷ. Hôm nay, tỷ thậm chí còn không ghi được bàn thắng.”
Thời Khiêm luôn thờ ơ với sự khiêu khích của Độc Cô Trạch và để họ ghi điểm, như thể cô đã bỏ cuộc.
Ngay khi Độc Cô Trạch cảm thấy chiến thắng không có gì hồi hộp, Thời Khiêm cuối cùng cũng phát động phản công.
Khi Độc Cô Trạch đến lấy quả bóng một lần nữa, Thời Khiêm đột nhiên hành động, sử dụng một góc độ rất tinh vi trước khi người khác có thể nhìn rõ hành động của cô, quả bóng đã quay trở lại cây gậy cầu của cô.
Cô lớn lên trên ngựa và chơi cầu như một tàn tích của thời gian.
“Bệ hạ, quả bóng đã bị lấy mất, ta sẽ giúp ngài lấy lại.”
Đội của Thời Khiêm chỉ có ba người, về quân số thì hắn không có lợi thế gì.
Ô Vương nhìn thấy Thời Khiêm cuối cùng cũng di chuyển, cậu thiếu gia xuất thân từ gia đình quý tộc lúc trước được Độc Cô Trạch giao quản lý chặt chẽ Ô Vương đã bị bỏ lại trong chớp mắt.
Bạch San San được truyền thêm động lực, cố gắng hết sức để bứt phá.
Đôi mắt của Độc Cô Trạch đỏ lên hắn ta đang cố gắng hết sức để tóm lấy quả cầu, nhưng quả cầu nhỏ dường như đang mọc trên cột cầu của Thời Khiêm và hắn ta không thể chạm vào nó.
Công chúa Trạch cũng lo lắng. Cô thực sự không ngờ rằng Thời Khiêm lại chơi cầu giỏi như vậy.
Thời Khiêm đang rê cầu đều đặn về phía khung thành đối phương, trong khi đó Ô Vương đang chuẩn bị tâm lí bảo vệ cầu từ bên cạnh.
Độc Cô Quyết nhìn hai bóng người xứng đôi trên sân, nheo mắt lại.
Ngay khi Thời Khiêm chuẩn bị đánh cú cuối cùng, Độc Cô Trạch chơi bẩn dùng gậy đập vào mông ngựa của Thời Khiêm.
Con ngựa của Thời Khiêm vốn là một con ngựa bình thường gầy gò, nó lập tức đau đớn giơ vó trước lên và chạy về phía trước như điên.
Sự việc này xảy ra quá nhanh khiến không ai kịp phản ứng.
Đúng lúc mọi người cho rằng Thời Khiêm sẽ bị ném xuống ngựa, giẫm đạp bị thương nặng thì lại nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp kia nhảy lên lưng ngựa.
“Trời ạ, Quyết công chúa đang bay sao?”
Thời Khiêm không ở trên không quá lâu và nhanh chóng rơi xuống đất.
Ngay khi cô chuẩn bị chạm đất, cây gậy cầu trên tay cô đã đập mạnh vào quả cầu.
Quả cầu như một tia sáng, lập tức bay thẳng vào khung thành đối phương.
Đây vẫn chưa phải là kết thúc, sau khi Thời Khiêm đánh bóng xong, cô nhanh chóng đặt cây gậy xuống đất, Thời Khiêm lại nhảy lên.
Mọi người theo dõi với sự phấn khích. Điều này đơn giản còn thú vị hơn việc xem một trận đấu cầu.
Dù hôm nay Công chúa Quyết có giành chiến thắng cuối cùng hay không cũng không thành vấn đề, kỹ năng cưỡi ngựa của cô ấy thực sự đáng kinh ngạc.
Ngựa của Thời Khiêm đã phát điên và bỏ chạy rất xa, Thời Khiêm không thể quay lại ngựa được.
Ô Vương cưỡi ngựa tới và đưa tay về phía Thời Khiêm.
Thời Khiêm lắc đầu, nghiêng người, ngón chân gõ nhẹ vào mông ngựa của Ô Ô.
Sau đó cô dùng sức mạnh này nhanh nhẹn ngồi ở sau lưng ngựa Bạch San San.
Bạch San San phấn khích đến mức kinh hoàng vì Công chúa Quyết thực sự đã từ chối Ô Vương và chọn cô ấy.
“Quyết công chúa, vừa rồi ngươi thật mạnh mẽ, thậm chí còn mạnh hơn cả đàn ông.”
Cha của Bạch San San một người hay khuyên răn. Cô ấy thừa hưởng những đức tính của cha mình. Cô ấy thẳng thắn và ngay thẳng.
“Ngươi cũng rất mạnh mẽ, chúng ta cùng nhau thắng trận này đi.”
“Ừm.”
Độc Cô Trạch kinh ngạc đến mức choáng váng tại chỗ. Anh thực sự không ngờ Thời Khiêm lại có năng lực như vậy.
Và chết tiệt, anh ta thực sự đã bị mê hoặc bởi phong thái vừa rồi của Thời Khiêm.
Với sự linh hoạt như vậy thì vòng eo đó chắc chắn phải xuất sắc.
Một người phụ nữ xinh đẹp ưu tú như vậy lại kết hôn với Độc Cô Quyết tàn tật đó, thật là lãng phí thiên nhiên.
Độc Cô Quyết có vẻ bình tĩnh, nhưng khi anh ta bỏ tay ra khỏi tay vịn của xe lăn, ta có thể thấy tay vịn đã bị móp.