Tháng năm, nước hồ lạnh buốt dần rút cạn sức lực và hơi ấm. Anh Quốc công phu nhân ôm chặt lấy ta, đỏ mắt ướt nhòe, ta còn phải luôn miệng an ủi bà ấy.

Bùi Huyền Tứ nhảy vào đầu tiên, dùng y phục quấn quanh váy ta, sau đó giao Anh Quốc công phu nhân cho nhóm thị vệ cứu viện rồi bế ta lên bờ.

Nước làm ngạt thở, âm thanh nghẹn trong cổ họng, nhưng ta cảm thấy từng nhánh cây đan xen dày đặc trong sân bỗng dạt dào sắc xuân. Ánh nắng xuyên qua ngôi đình giữa hồ kia thật ấm áp làm sao!

Một Bùi Huyền Tứ bình phàm lại giản đơn cũng sẽ khiến tim ta rộn rã. Hắn không lạnh lùng như Bùi Hạc Hành, cũng không bướng bỉnh như tướng quân Phương Trục Trần. Hắn chỉ lặng lẽ đóng một vai phụ, không quấy rầy bất kỳ ai.

Thế gian tựa hồ tĩnh lặng đi, tĩnh lặng đến mức ta chỉ nghe thấy giọng nói gấp gáp của Bùi Huyền Tứ kèm theo tiếng thở hổn hển: “Thẩm Kinh Su cô tuyệt đối không thể xảy ra chuyện. “. Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta.

Anh Quốc công phu nhân đích thân sắp xếp một gian phòng riêng để ta thay y phục ướt. Lúc này mới có cơ hội nói chuyện riêng với bà ấy, ta vội lên tiếng bày tỏ hoài nghi: “Phu nhân, người không phải trượt chân, là có người đẩy.”

Ta nhớ rõ ràng, ta cố chớp thời cơ giữ lấy bà ấy, nhưng trước khi rơi xuống nước thì có người đẩy ta một cái. Lực rất nhẹ, không giống đàn ông.

Anh Quốc công phu nhân giống như hiểu ra gì đó, cau mày nghiêm nghị, sắc mặt trầm trọng. “Hôm nay cảm ơn Su nhi mạo hiểm tính mạng cứu giúp. Chuyện này ta nhất định sẽ điều tra rõ ràng. “

Bà ấy ra ngoài một chuyến, không biết căn dặn hạ nhân việc gì mà khi trở về, thần sắc hiện rõ chút u sầu. Phụ thân và mẫu thân bị dọa đến kinh hồn bạt vía, sau khi ta thay y phục ra cứ khăng khăng giữ chặt ta bên cạnh.

Yến tiệc lại khôi phục sự yên tĩnh, lòng ta rốt cuộc cũng thả lỏng. Ta an tâm nhâm nhi chút cải trắng. Tu thân sửa tính cũng lâu rồi, giờ khó mà bị sơn hào hải vị cám dỗ nữa.

Mãi khi hoàng hôn ló dạng, Xuân Triều vẫn biệt tăm. Nếu Anh Quốc công phu nhân không đến báo tin đã tìm được hung thủ đẩy 2 chúng ta xuống nước, e rằng ngay cả kiếp này ta cũng sống trong mơ hồ.

Ta nên cười, cười cho nữ chính được ông trời lựa chọn, cuối cùng cũng không thoát nổi ái hận sân si, không thoát nổi thất tình lục dục, không thoát nổi bất cam cùng thống khổ.

Anh Quốc công phu nhân vốn xuất thân nhà binh, lớn lên từ quân doanh, có loại người nào mà chưa từng thấy, có quỷ kế nào mà chưa từng gặp. Từ lúc ta nói ra việc bị đẩy xuống nước, ắt đã khơi dậy lòng nghi ngờ.

Người trong phủ đã được sàng lọc từ lâu, tuyệt đối không phải là phủ Anh Quốc công, vậy chính là bên ngoài. Bà ấy lại rà soát danh sách khách mời trong tay quản gia, hỏi kỹ càng nhóm người hầu, chỉ có thị nữ Xuân Triều là không ở cạnh ta.

Giả dụ Xuân Triều nhan sắc tầm thường, có lẽ người khác đã không ấn tượng đến vậy. Nhưng nàng xinh đẹp hơn tiên nữ, lại đang mặc bộ váy ta tặng, mỗi bước chân đều khiến bảo ánh mắt ngoái nhìn.

Sau khi tìm thấy nàng, Anh Quốc công phu nhân cho người kiểm tra, đế giày quả nhiên dính đầy bùn đất. Cứ như vậy, thị nữ Xuân Triều của ta đã trở thành phạm nhân trong phủ Anh Quốc công.

Nàng phủi sạch tội trạng, miệng kín như bưng nhưng khuôn mặt bướng bỉnh lạnh lùng kia cũng không đổi được chút thương xót của Anh Quốc công phu nhân.

Một thanh sắt nung châm vào y phục, lan tràn mùi khét da thịt xèo xèo tia lửa bỏng rát. Đã dùng hết dụng cụ tra tấn nhưng nàng vẫn ngẩng đầu trông ngóng ra cửa như đang chờ đợi, chờ đợi ai đó.

Sau khi thọ yến kết thúc, ta mãi chưa thể định thần. Kiếp trước Anh Quốc công phu nhân rơi xuống nước là được Xuân Triều cứu giúp, ta đang nghĩ liệu kiếp trước có phải cũng là âm mưu của nàng và Bùi Hạc Hành nhằm mượn thế lực của Anh Quốc công đổi lấy khế ước bán thân trong tay ta?

Vậy Phương Trục Trần thì sao? Ta viết thư Cho Bùi Huyền Tứ, dặn hắn nhất định phải canh chừng ngoài cổng thành, có lẽ sẽ cứu được vị đại tướng quân khí thế như lửa kia.

Tuy ta hận Phương Trục Trần đã giết cả nhà ta, nhưng hắn trấn giữ biên cương, bảo vệ dân bá tánh, nếu kiếp này Bùi Huyền Tứ cứu được, hắn cũng coi như lưỡng toàn kỳ mỹ.

Đã năm ngày rồi, Anh Quốc công phu nhân báo tin Xuân Triều vẫn không chịu nhận tội. Bùi Hạc Hành làm như không quen biết Xuân Triều, vẫn thượng triều tham chính, thậm chí còn rảnh rỗi đến phủ thừa tướng lấy lòng phụ thân ta.

Đứng trước hoàng quyền, tình yêu bỗng chốc mong manh đến thế. Gió còn chưa thổi qua đã vội vỡ nát.

Đẩy phu nhân Anh Quốc công xuống nước đồng nghĩa với mưu hại vương công quý tộc. Nếu thật sự là Xuân Triều, kiếp này ta cũng không cần tranh đấu nữa. Nhưng rốt cuộc mục đích của nàng là gì? Chắc chỉ có Xuân Triều mới gỡ được nút thắt của mọi nguồn cơn.

Đại tướng quân Phương Trục Trần uy phong lẫm liệt, tay nắm binh quyền tàn sát bốn phương, nhưng lần nữa xuất hiện lại là bộ dạng thương tích khắp người, đang được một con ngựa già cõng về kinh thành.

Sau khi được giải cứu, hắn giữ tay Bùi Huyền Tứ thều thào câu đầu tiên: “Có người…có người muốn giết ta. “

Kiếp này, ta đảo ngược quá nhiều khúc quanh của vận mệnh, chẳng hạn như thời khắc này, người cứu Phương Trục Trần không phải Xuân Triều mà là ta và Bùi Huyền Tứ.

Bọn ta mời 10 thái y có thâm niên lão luyện nhất trong cung, đồng thời dùng đủ loại thuốc tốt mới tạm giữ được một mạng cho hắn.

Còn Xuân Triều, vị cứu tinh của hắn ở kiếp trước hiện đang máu me đầm đìa, đứng đối diện ta, tay chân bị trói chặt, chiếc váy đong đưa chói mắt đã bị thanh sắt nung làm cháy rụi.

Nàng nhìn vòng eo ngày một thon gọn cùng khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ của ta, nhất thời hơi thất thần: “Cô nương gầy đi hóa, ra lại xinh đẹp như vậy”, khóe mắt nàng rưng rưng.

Thực ra lòng ta cũng rối bời, không hiểu vì sao ta luôn cảm giác đã rất gần với sự thật. Xuân Triều, Bùi Hạc Hành sắp thành thân rồi. Lần đầu tiên ta thấy nàng lộ ra biểu cảm tuyệt vọng đến thế, tựa hồ đã cam chịu số phận. “Cô nương và Bùi Hạc Hành quả thực rất xứng đôi.”

“Không phải ta. Bùi Huyền Tứ báo tin tức cho ta biết, sau khi Phương Trục Trần được chữa trị khỏi, Bùi Hạc Hành chủ động cầu thân với phủ Anh Quốc công.”

Nửa tháng chịu khổ nhục, nàng đã bị tra tấn đến không thành hình người. Khi tín ngưỡng luôn kiên trì bấy lâu đột nhiên bị đánh bại, có lẽ ai cũng sẽ hóa điên.

Xuân Triều, giọt sương mùa xuân, nàng vỡ nát giữa nhân gian tăm tối, khàn giọng gào thét: “Tại sao? Nếu là ngươi, ta có thể chấp nhận. Nhưng tại sao lại là nàng ta? Rõ ràng chàng đã nói, chỉ cần ta cứu được Anh Quốc công phu nhân thì có thể tự do cùng chàng hò hẹn, không phải e dè.

Tại sao chàng không đến cứu ta?
Tại sao lại cưới người khác?
Tại sao??
Tại sao ta có dung nhan tuyệt sắc tài hoa xuất chúng lại không có thân phận cao quý?
Tại sao các ngươi đều không bằng ta, nhưng muốn gả cho ai cũng được?
Ta biết làm thơ, biết cắm hoa, ta tinh thông y thuật, ta là tài nữ, ta là tiên thơ!
Nhưng tại sao ta không thể trở thành ngươi?
Hắn lừa ta, hắn vậy mà phụ ta?
Ta sai rồi, ta nhìn lầm hắn rồi! “

Kiếp này Xuân Triều không thể treo lên lục lạc hành nghề, y càng không đến Dược Vương Cốc học tập nên chẳng có nam phụ nào âm thầm bảo vệ nàng.

Nàng trở thành công cụ của hoàng quyền giống hệt ta của kiếp trước, chỉ là nàng còn vương vấn chút ái tình với Bùi Hạc Hành, còn ta thì không hề.

Ta luôn cảm thấy chân tướng ở ngay trước mắt, nhưng không ngờ chân tướng hóa ra là như vậy. Nàng sức cùng lực kiệt co ro nơi góc tối, miệng rầm rì thút thít.

Ta chẳng lấy làm vui của kẻ chiến thắng.

Tương tự kiếp trước, Xuân Triều mặc lễ phục đăng cơ làm hoàng hậu, nàng đứng trước mặt ta cười nhạo rằng chỉ thấy bi ai.

Xuân Triều, ngươi thực sự sai rồi. Ngươi sai ở chỗ, bất kể lý do gì cũng không nên thèm muốn y phục của người khác. Nó không phải của ngươi, chung quy sẽ không vừa với ngươi. Mọi chuyện rốt cuộc cũng kết thúc.

Ta có thể kê cao gối ngủ ngon, phụ mẫu có thể sống tốt, hàng chục mạng sống của phủ thừa tướng cuối cùng đã được cứu đứng bên cạnh.

Anh Quốc công phu nhân dịu dàng ôm ta bước khỏi ngục tù tối tăm của phủ Anh Quốc công. Ngoài trời đang mưa rả rích, Bùi Huyền Tứ vừa nghịch mấy hòn đá dưới chân vừa che ô đợi ta.

Thấy ta bước ra, đôi mắt kia mở to lấp lánh, hào hứng thông báo: “Phụ hoàng đã đồng ý ban hôn, về sau ta cũng có thể gọi nàng là Su Nhi rồi. “ Hắn thích chí cười toe toét. Người người đều nói hắn tầm thường, nhưng với riêng ta hắn là điều vô giá.

Chẳng lâu sau Xuân Triều phát điên rồi. Ngôi vị thái tử của Bùi Hạc Hành cuối cùng vẫn không giữ nổi. Anh Quốc công phu nhân mang đến bản cáo trạng và chứng cứ. Phương Trục Trần cũng trình lên chứng cứ về vụ ám sát của mật vệ. Lần này hắn chạy trời không khỏi nắng.

Rốt cuộc ta đã nhìn thấu Bùi Hạc Hành. Nếu kiếp trước ta không quá ghen tị với Xuân Triều, không mù quáng trước tầng tầng lớp lớp mưu kế, rồi cứ tưởng Xuân Triều là nữ chính được ông trời lựa chọn, có lẽ sẽ không đến nông nỗi ấy.

Không ai sinh ra là vai phụ, chúng ta chỉ sa vào hơi thở phàm trần. Đợi khi tỉnh giấc, nếm qua trăm ngàn ấm lạnh, mọi thứ chung quy sẽ có hồi kết.

Kiếp này ta mặc lên bộ váy đẹp nhất thế gian, là bộ váy dành riêng cho ta. Chỉ ta mới có thể mặc ấy, chính là hỷ phục

___________________HẾT_______________

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play