Kẻ Phản Diện Và Tôi Cùng Đưa Nhau Đi Trốn.

Quyển 1. Chương 1.Tôi và biên tập viên của tôi


1 tháng

trướctiếp

Ồ…

Không ngờ nơi đó lại gần đến thế.

Chà…

Bình tĩnh nhìn toàn cảnh trước mắt, nỗi niềm hưng phấn như sắp được chứng kiến điều kỳ diệu mà trước đây mình chưa từng trải qua đã khiến tôi không thể kìm được nụ cười trên khóe môi.

Có lẽ sẽ không ai hiểu được cảm xúc của tôi lúc này.

Nắm chặt tay anh trai của nam phụ Đông Phong, tôi phấn khích ngoắc ngoắc ngón tay, lớn tiếng ra lệnh cho đám vệ sĩ luôn theo sát cả hai, dọn sạch con đường mòn chật kín người dân địa phương để tóm lấy gã bắt cóc nam phụ phản diện Khải Thành.

Đúng rồi đấy, tôi biết các bạn đang nghĩ gì.

Tôi, tác giả của một cuốn tiểu thuyết tình cảm học đường, tình cờ đến với thế giới mà mình viết ra lúc nào không hay…

Chuyện phải kể đến ba ngày trước, tôi đến tòa soạn để gửi bản thảo cuốn tiểu thuyết mới của mình.

Hôm ấy là vào cuối đông, bầu trời vẫn còn âm u và xám xịt, nhưng thiết nghĩ, đến tầm chín, mười giờ, mặt trời sẽ ló dạng, những tia nắng nhẹ nhàng và ấm áp hẳn phải bao phủ khắp mọi nơi. Kiểu thời tiết ẩm ương thế ấy thường xuyên diễn ra vào thời điểm giao thoa giữa mùa đông và mùa xuân.

– Ực…

Cầm tập tài liệu, băng qua con phố nhỏ với rất nhiều hàng quán vỉa hè. Mùi thức ăn thơm lừng khiến người ta thèm thuồng lan tỏa từng ngóc ngách. Không kìm được lòng mình, âm thầm hít hà cho đã thèm rồi lặng lẽ cúi đầu nhìn chiếc đồng hồ trên tay. Lòng thầm ước ao mình còn thời gian để giải quyết tiếng sôi ùng ục đang phát ra từ chiếc bụng đói.

Hơn bảy rưỡi…

Tiếc nuối lắc đầu, tôi vội băng qua vạch trắng để sang đường, tiếp tục đến nơi làm việc.

Bỏ bữa sáng không phải là một quyết định sáng suốt vì nó sẽ làm ảnh hưởng đến sức khỏe của tôi, nhưng vì giờ đang có việc gấp nên có lẽ sẽ để sau.

Lưu luyến quay đầu nhìn khu phố ẩm thực nhộn nhịp như thể chưa từng vãn khách đang dần khuất bóng sau cây cầu vượt, tôi nghiến răng bước tiếp.

Hức…, chả giò, vịt lộn, bún đậu mắm tôm,…

Lắc đầu để những hình ảnh khiến bụng cồn cào bay ra khỏi tâm trí, tôi vội vã tăng tốc để giục mình mau rời khỏi nơi đầy quyến rũ ấy.

Một bữa ăn sẽ mất từ mười đến hai mươi phút. Không những thế, ăn vội sẽ dẫn đến đau dạ dày, ăn chậm quá sẽ trễ hẹn và còn được nghe bên ban biên tập mắng xối xả xuống đầu mình.

Nhớ lại khoảnh khắc lần đầu tiên ngủ quên nên đến muộn, da đầu tôi bỗng tê dại, gai ốc bất giác nổi lên rần rần.

Thực sự không có thời gian để nán lại và thưởng thức chúng.

Hơn nữa…

Hai tiếng…, mình mới chỉ ngủ được có hai tiếng…

Nhìn tập giấy dày cộp trên tay, tôi bất lực thở dài.

Chậc…, cũng chẳng thể trách kẻ nào, ai bảo đây là do tôi tự bê đá đập vào chân mình?

Người đăng ngày hoàn thành truyện mới lên mạng cá nhân và nhận được nhiều phản hồi tích cực từ các độc giả lâu năm là tôi. Vì lời hứa với những người đã đồng hành cùng mình, tôi đã bất chấp các vấn đề về sức khỏe, cắm đầu cắm cổ viết cật lực suốt mấy đêm ròng mà không chút ngơi nghỉ cho đến tận hạn cuối. Giờ người rối ren hơn cả tôi có khi lại là ban biên tập vì tôi đã từng tận mắt chứng kiến cả tá công đoạn hiệu đính, họp bàn về tình tiết, đặt hẹn lịch đăng ký bản quyền và sửa chữa những sai sót vẫn còn tồn đọng trên bản thảo của mình. Cuối cùng, mọi người trong bộ phận sẽ phải trình đơn lên sếp để chuẩn bị kế hoạch in ấn và phát hành.

Nỗi khổ chẳng của riêng ai…

Ôi trời! Hãy nhìn hốc mắt trũng sâu này đi!

Đang lướt ngang con phố mua sắm, tôi vô tình bắt gặp nét mặt bơ phờ và xanh xao như xác chết trôi sông của mình qua mấy tấm kính của vài cửa hàng quần áo.

Hai mươi tư mà cứ ngỡ ba mươi…

U sầu nhìn xuống mặt đường trải xi măng rồi trộm liếc nhìn xung quanh. Thấy mọi người vẫn đang chăm chú làm công việc thường ngày và chẳng có ai rỗi hơi để mà chú ý đến mình. Tôi mạnh dạn tiến lại gần tấm kính chắn gió của một cửa hàng hoa luôn mở vào lúc tám giờ để soi thật kỹ dáng vẻ khiến mình hốt hoảng.

Rưng rưng chạm vào quầng thâm dưới mắt trên chiếc áo len màu xám đơn giản được kéo quá nửa mặt, tôi càng thêm khẳng định, bộ dạng ảm đạm như đêm dông của mình thật sự rất khó coi. Nó khiến tôi bồi hồi nhớ lại mình trong dĩ vãng, hoài niệm bóng dáng về một chàng trai vô tư và luôn tràn đầy nhiệt huyết tuổi trẻ suốt những năm tháng còn là sinh viên.

Mình của ngày xưa đã đi về nơi đâu…

Lẳng lặng quay gót khi lòng vẫn còn thổn thức, tôi nhanh chóng rời khỏi cửa hàng hoa.

Có lẽ quãng thời gian thanh xuân quý giá nhất của tôi là khi còn học Đại học.

Hẳn mọi người sẽ cảm thấy, lên Đại học là lúc mình được tự do, được giao lưu và kết bạn với rất nhiều người. Thỉnh thoảng, vào ngày nghỉ còn được rượu chè với đám bạn, ăn uống linh đình hay có những cuộc tình đẹp đẽ khiến lòng người xốn xang đến nỗi, khi về già cũng sẽ có một vài kỷ niệm để nhớ đến rồi lại tự cười ngây ngô một mình vì những hành động ngốc nghếch của mình trong quá khứ.

Tưởng tượng đẹp đấy nhưng ngôi trường mà mình từng theo học thì chẳng vậy đâu.

Đã là văn thì phải đọc nhiều, thế nên xung quanh tôi chỉ toàn nữ mọt sách. Chuyện tình cảm có khi lại trở thành vật cản cho việc các bạn ấy chạm đến mục tiêu trở thành: Cây bút tài hoa.

Cây bút tài hoa là danh hiệu thuộc về những nhà văn lớn. Người ta thường dùng nó để chỉ những người có học thức uyên thâm, viết ra những lời văn sâu sắc có thể chạm đến tận đáy lòng người đọc. Kiểu tư duy ngôn ngữ ấy còn có thể mang đến cho người đọc cảm giác như bóng dáng của họ đang ở đâu đó trong những nhân vật mà tác giả tạo ra. Với câu từ giản dị nhưng không hề tầm thường và có tính thẩm mỹ cao, nhà văn sẽ để lại ấn tượng khó phai trong lòng người đọc, khiến họ nhớ mãi ngay khi trông thấy những dòng đầu tiên. Không chỉ vậy, từ “tài hoa” còn được sử dụng để miêu tả những cây bút cứng cáp có thể truyền tải những lời hay ý đẹp, những thông điệp ý nghĩa về cuộc sống, con người một cách mạch lạc và tự nhiên.

Chà, có lẽ phải viết và trải nghiệm đến mấy chục năm, có khi là cả đời mới có thể chạm đến ngưỡng ấy.

Cây bút tài hoa – thứ mà mọi tác giả đều thèm muốn.

Trong khi các bạn còn đang theo đuổi đam mê ấy thì tôi đây lại chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương…

Bỗng dưng trong lòng cứ thấy nao nao thế nào ấy.  

Theo như lời vài người bạn của tôi, thực ra cũng có nhiều cô gái từng nghĩ đến chuyện tìm bạn đời. Họ nói, việc có tình cảm với một người có thể khiến họ bay bổng và lãng mạn hơn. Nhưng cuối cùng, câu trả lời của họ thường là: Không rảnh đâu bạn ơi!

Hừ, tôi biết đây chỉ là cái cớ để họ từ chối mình thôi vì tôi đã từng nghe thấy mọi người đặt biệt danh sau lưng mình rồi.

Chuyện này kể ra thì rất dài, có lẽ nói đến sáng mai cũng không hết được.

Như mọi người đều biết, muốn có được những nguồn thông tin có độ chính xác cao thì phải tìm được một người bạn uy tín và chất lượng. Mọi tin tức mà tôi muốn biết đều đến từ người bạn thân khác giới nhưng cùng khoa. Cô nàng ấy là người rất năng động và đặc biệt luôn ở chế độ hóng hớt cực cao. Vừa được hỏi, cô ấy đã tiết lộ ngay, danh hiệu “Bé Cưng” của cả khoa vẫn thuộc về tôi và mọi người đều quý tôi lắm.

Khi tôi thắc mắc, chỉ có thế thôi sao? Cô ấy trả lời là chỉ có vậy.

Hờ…

Chả thấy cưng nhau ở chỗ nào hết! Tôi biết mình là thằng con trai duy nhất trong khoa nên họ mới nói vậy để an ủi tôi thôi!

Với điều này thì tôi có thể hiểu, nhưng…

Đừng gọi tôi là bé cưng. Tôi thấy nó sến lắm. Chí ít thì cũng là bé bự chứ cưng là cưng chỗ nào vậy?

Nếu cưng tôi, sao không ai chịu hẹn hò với tôi vậy?

Rốt cuộc, mình sai ở đâu?

Tôi đã từng tự soi gương trong phòng tắm và nghiêm túc quan sát từng đường nét trên khuôn mặt mình rồi tự vấn những điều này.

Nhớ khi xưa, anh trai tôi vốn là một chàng trai nổi tiếng trong những ngày tháng còn ngồi trên ghế nhà trường, nên tôi đã cho rằng, người là em trai như tôi đây cũng chẳng kém cạnh là bao. Mang tâm thế là em trai của anh chàng nóng bỏng nổi đình đám năm ấy, tôi đã nghiêm túc nhìn lại mình rất lâu…

Khuôn mặt của tôi cũng có góc cạnh rõ ràng. Đôi môi mỏng như cánh hoa đào với kiểu hình trên mỏng dưới đầy. Đôi mắt hai mí rất sáng và lông mi dài. Da dẻ không quá trắng vì năm nào tôi cũng tích cực nằm trên biển phơi nắng để nuôi ra một làn da nam tính nhất có thể. Nhìn nghiêng ngó ngả thế nào cũng là một chàng thanh niên khỏe khoắn và đẹp trai.

Vì sao các bạn nữ đều chỉ muốn cưng mình, nhưng lại không muốn nghĩ đến chuyện yêu đương với mình thế?

Gãi đầu tự hỏi một lúc rồi lại tiếp tục quan sát cơ thể của mình. Vì lười tập thể hình nên dáng người tôi dong dỏng cao và hơi gầy, cơ bắp nhỏ nhưng tổng thể vẫn rất cân đối, chỉ là phần bụng có ít thịt thừa…

Quay đi quẩn lại cũng chỉ đến thế mà thôi, ngoài chút mỡ bé tin hin này thì tôi vẫn không tài nào tìm ra được mình có chỗ đáng để chê trách cả!

Thật là bối rối…

Không lẽ là do tính cách của mình?

Tôi lại bắt đầu suy tư về vấn đề này một lúc lâu và tự nhận rằng, mình là một chàng trai xán lạn và hay cười. Các hoạt động trong lớp đều rất hăng hái tham gia, hòa đồng với bạn bè và rất phóng khoáng…

Tóm lại là chẳng có vấn đề gì cả!

Chống hai tay lên bồn rửa mặt, uể oải cúi đầu nhìn xuống sàn nhà được lát đá hoa cương.

Ngay đến chuyện tiền nong cũng không thiếu, rốt cuộc là tại sao hả? Tại sao…?

Sau này, vì đã quá tuyệt vọng, tôi quyết định bỏ qua những cô gái học cùng khoa với mình và bắt đầu nuôi ý định tăm tia mấy bạn nữ khoa khác. Nhưng thật đáng buồn làm sao, những cô bạn ở các khoa và ngành khác cũng đều không có ý muốn làm bạn gái của tôi!

Tiếp tục mang theo tâm trạng rầu rĩ, ngậm ngùi than thở điều này với cô bạn thân thì bất ngờ nhận được câu trả lời: Chúng nó đồn, mấy đứa con trai học Nhân văn đều là trai cong!

Cong cái con khỉ, tôi mà cong thì đã không tìm bạn gái rồi!

Chẳng biết là đứa nào dám tung tin đồn nhảm, hại tôi đây không có lấy một mảnh tình vắt vai suốt những năm học Đại học. Tôi mà gặp được đứa kia ở đâu là tôi nguyền rủa nó cả đời không ai yêu!

Cái thứ mất nết không thể nào yêu thương nổi ấy!

Nhưng nghe nói số đông đều hưởng ứng ý kiến này, còn tôi thì chỉ có một mình nên không thể chống lại đội quân hùng hậu như thế. Vậy là lại thôi, bỏ qua tiếp vậy…

Trong cơn uất hận với đời trai tân những hai mươi tư nồi bánh chưng, tôi đã kéo lê được thân mình đến Nhà xuất bản Ong Vui Vẻ.

Nghe cái tên này, ai cũng thấy vui, nhưng một tác giả như tôi thì chẳng hề vui chút nào.

Quên đi, chuẩn bị tinh thần làm việc thôi!

Nắm chặt tay, đứng trước cửa kính một lúc để chỉnh trang lại mái tóc rối bù vì những cơn gió nghịch ngợm. Tôi kéo khóa áo khoác lên cho gọn gàng rồi hít một hơi thật sâu và thở ra một hơi dài, chuẩn bị tinh thần bàn về những thay đổi trong bản thảo của mình. Nhưng ngay khi cầm vào tay nắm cửa kính và định đẩy nó ra, một giọng nói quen thuộc chợt vang lên từ đằng sau:

– Ây! Tác giả Phong! Cậu Phong ơi!

Ủa gì, giọng nói này quen quen?

Ngơ ngác quay đầu lại nhìn, trước mắt tôi là một chàng trai trẻ cao to khoảng chừng hai bảy, hai tám tuổi đang đứng tựa vào yên xe máy phân khối lớn đắt tiền. Chiếc mũ bảo hiểm hình đầu chuột nhắt màu cam vẫn nằm trên đầu anh ta. Anh ta vừa nhìn tôi vừa phì phèo điếu thuốc, trông như cũng mới đến thì phải, có vẻ thảnh thơi gớm!

Bất mãn thầm lừ mắt liếc xéo anh ta, ngoài mặt thì cười hớn hở đáp:

– A, chào anh Dương!

Anh ta không sợ bệnh tật à? Cứ hút thuốc như vậy thì hại sức khỏe lắm!

À, nghĩ lại thì đây là việc cá nhân của người ta, làm ô nhiễm không khí là cách anh ta tự đối xử tệ bạc với bản thân, khổ hay đau cũng là anh ta chịu, chẳng liên quan gì đến mình.

Suy nghĩ này vừa thoáng qua trong đầu, cũng là lúc tôi sải bước đến gần biên tập viên Dương:

– Anh gọi em có chuyện gì thế?

Chẳng lẽ có vấn đề gì trong bản thảo trước đó?

– Dừng! Lùi xa anh một chút. Cậu chờ ở bên đó đi. Anh hút xong điếu này rồi anh với cậu cùng đến phòng làm việc.

Biên tập viên Dương nhíu mày, vội vã đưa tay lên ra hiệu ngừng chân rồi chỉ vào một góc bậc thềm trước cửa công ty và nói với tôi.

– À, vâng, em hiểu rồi!

Gật đầu, theo lời đi đến chỗ mà anh ta chỉ và chờ đợi.

Anh ta là người khá lịch sự nên lúc làm việc với anh ta, tôi đã cảm thấy rất may mắn.

Ngay từ lần đầu tiên gặp mặt, tôi đã thấy anh ta hút thuốc ở ban công tầng ba của công ty và cũng ngày hôm đó, tôi đã nói với anh ta là tôi không thích người khác hút thuốc trước mặt tôi sau khi hai bên ký kết hợp đồng xuất bản và ra về.

Không phải do tôi kỳ thị những người hút thuốc, mà là vì tôi không thể trơ mắt trước cảnh ai đó đang chậm rãi bước từng bước lên con đường tự tay tàn phá cơ thể của mình. Điều này sẽ khơi dậy những suy nghĩ tiêu cực đang tiềm ẩn trong tôi. Tôi chỉ có thể ngăn cản hành động của anh ta lúc cả hai đang làm việc với nhau mà thôi.

Quá để ý đến vấn đề sức khỏe có lẽ là đến từ gia đình.

Cha mẹ tôi là người rất quan tâm đến lối sống tích cực. Họ luôn đặt tiêu chuẩn, nếu đã được sinh ra là một con người có trí khôn thì phải biết sống sao cho xứng với đặc điểm nhận dạng cao cấp đó, nên cả anh trai và tôi đều không được phép tiếp xúc với những thứ có thể mang đến mối họa về bệnh tật và gây ô nhiễm môi trường. Nghe theo lời dạy bảo của họ, mỗi khi thấy người hút thuốc hoặc ngửi thấy mùi khói thuốc là tôi sẽ lập tức tránh ra xa. Nhiều lúc tôi cũng cảm thấy hành động của mình có hơi thái quá, bản thân tôi cũng không muốn khiến người khác và mình phải khó xử. Nhưng chẳng còn cách nào khác vì đây là thói quen mà gia đình đã luyện thành cho tôi từ nhỏ, dù muốn cũng không bỏ được.

 Truyền thống gia đình, cũng như lời dặn của cha mẹ sẽ không cho phép tôi làm những việc tự tổn hại mình và những người xung quanh.

Im lặng đứng đợi khoảng dăm ba phút thì biên tập viên Dương hút thuốc xong. Anh ta đi đến thùng rác bên lề đường để vứt tàn thuốc lá rồi tháo chiếc mũ bảo hiểm xuống và treo nó vào tay lái.

Phì…

Trông thấy chiếc mũ ngộ nghĩnh đung qua đưa lại, tôi thầm bật cười.

Có chăng, sắc cam ấm áp của nó quá mức nổi bật trong gam màu ảm đạm của buổi sớm vào mỗi cuối đông này, nên mới khiến tâm trạng mình tốt lên trông thấy?

Dào ôi, cứ coi như đây là chút hài hước cho một ngày chẳng mấy vui vẻ gì đi…

Rút chìa khóa xe máy ra và bỏ vào túi áo, chàng thanh niên trẻ nhanh chóng bước đến gần tôi:

– Đi thôi, lên trên văn phòng làm việc của anh. Anh có chuyện muốn bàn với cậu.

– Vâng!

Sao nghe ngữ điệu có vẻ nghiêm trọng vậy?

Cau mày, nhăn mũi khi ngửi thấy mùi khói thuốc vẫn còn quẩn quanh trên người biên tập viên Dương. Tôi chợt nhận ra vẻ mặt thất thố của mình đang được phản chiếu qua tấm kính sáng bóng trông không được lịch sự cho lắm nên đã lập tức giấu nó sau lớp áo len cao cổ.

– Lạnh thì vào trong đi.

Biết anh ta đã nhận ra hành động bất thường của mình, tôi mạnh dạn ngước mắt lên thì thấy người làm mình phải đấu tranh tư tưởng đã đi sâu vào trong tòa nhà từ thuở nào.

Người ta chỉ đơn giản là không thèm quan tâm ấy…

Lắc đầu tự cười nhạo mình để ý quá nhiều tiểu tiết, tôi lúng túng ôm bản thảo vào lòng, cun cút chạy theo anh ta đến trước cửa thang máy của công ty.


 


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp