Quán Cà Phê Vân Biên (Cloudside)

Chương 4: Cloudside ngày 4


1 tháng

trướctiếp

Sảng khoái quét thẻ, điện thoại của Lý Chí Thành hiện lên tin nhắn nhắc nhở trừ tiền, nhưng lại không biết khoản tiền này rơi vào trong túi ai.

Chuẩn bị mười phần cần kha khá thời gian, hiện tại Vân Hiện có hơi hối hận vì để Triệu Tân Nhu và Tô Thừa tan làm sớm, nhưng ít nhất trong lúc bận rộn sẽ khiến anh không còn nhàm chán nữa.

Khương Nghênh cũng không vội, cô ngồi trên ghế chân cao trước quầy chống cằm nhìn động tác thành thạo của anh, trong cơn hoảng hốt lại quay về đêm mưa ấy.

“Anh bắt đầu học pha cà phê từ bao giờ vậy?”

Vân Hiện khuấy cốc cà phê Americano rồi trả lời cô: “Hai năm gần đây, thấy thú vị nên học một chút.”

Khương Nghênh khen ngợ: “Nhưng trông anh vô cùng chuyên nghiệp.”

Vân Hiện chỉ cười không nói.

Toàn bộ đồ ăn thức uống được làm xong, Vân Hiện tìm một chiếc thùng giấy đóng gói cho cô, anh cầm lên xách thử, cảm thấy khá nặng: “Có cầm được không? Hay là cô gọi đồng nghiệp tới cầm giúp?”

“Không sao, tôi cầm được.” Khương Nghênh cẩn thận ôm thùng lên, hơi mất sức, nhưng mà bưng về công ty không vấn đề gì.

“Ông chủ, tạm biệt nhé.” Nói xong Khương Nghênh quay người đi khỏi.

“Ấy, đợi đã.” Vân Hiện gọi cô lại.

Khương Nghênh tì chiếc thùng vào mép bàn, hỏi: “Sao thế?”

Vân Hiện đưa cho cô một tờ giấy nhớ, bên trên viết một dãy số: “Đây là số điện thoại của tôi, sau này muốn mua trà chiều cho công ty, thì gọi vào đây, tôi kêu nhân viên trong cửa tiệm giao đến cho cô.”

Khương Nghênh nhận lấy tờ giấy, nắm trong tay: “Được.”

Trước khi đi cô do dự vài giây, cuối cùng vẫn lấy can đảm hỏi anh: “Có tiện thêm wechat được không?”

Không đợi đối phương trả lời, cô vội vàng bổ sung một câu: “Như vậy tiện liên lạc với anh hơn một chút.”

Vân Hiện gật đầu: “Có thể.”

Nhận được cái gật đầu, Khương Nghênh ôm chiếc thùng có mười phần bánh ngọt và mười cốc cà phê nặng nề, nhưng tâm trạng lại nhẹ nhàng như đi trên mây.

Vân Hiện ra khỏi quầy tiễn cô tới trước cửa, giúp cô đẩy cảnh cửa thủy tinh: “Cẩn thận một chút, tạm biệt.”

Âm thanh của cô gái rất nhẹ nhàng: “Tạm biệt ông chủ.”

Vân Hiện duy trì độ cong nơi khóe miệng, mắt đưa theo cô ôm thùng rời khỏi, bóng lưng biến mất ở ngã rẽ.

Đợi đến khi rảnh rỗi, anh quay người nhìn sảnh lớn trống không, đột nhiên cảm thấy hơi nhàm chán.

Ban ngày càng ngày càng dài, nên làm gì để giết thời gian đây?

Khương Nghênh nắm chặt tờ giấy nhớ hình vuông trong tay, đợi đến công ty mới mở ra xem, tờ giấy nhớ đã bị mồ hôi trong lòng bàn tay thấm ướt, nhăn nhúm nhăn nhó, may mà dãy số bên trên không bị nhòe đi.

Cô đưa thùng giấy cho Chu Tình Tình, để cô ấy chia cho mọi người.

Vừa nghe đến ăn, chẳng cần quan tâm trên tay đang làm việc gì cũng dừng lại hết, tụm lại xung quanh hệt như cho chim bồ câu ở quảng trường ăn vậy.

Khương Nghênh lùi ra khỏi đám người, quay về chỗ ngồi của mình.

Cô mở khung tìm kiếm của wechat, nhập từng con số vào, chậm rãi và nghiêm túc.

Rất nhanh đã hiện lên thẻ tên của người kia.

Tên wechat chỉ có hai chữ “thấy núi”, ảnh đại diện là mây và trăng trong bóng đêm.

Khu vực viết là Bắc Kinh, chẳng trách nghe khẩu âm của anh không giống với người địa phương.

Dòng thời gian cũng chẳng đăng được mấy bài, có thì cũng chỉ là mấy bài chẳng liên quan đến cuộc sống thường ngày.

Đối mặt với thông tin ít ỏi đến đáng thương, Khương Nghênh nhìn đi nhìn lại hồi lâu.

Mãi đến khi Chu Tình Tình bưng bánh ngọt tới, hỏi cô: “Có phải cô mua ở Cloudside không?”

“Cloudside?” Khương Nghênh mở nắp cốc cà phê, hớp lấy một ngụm.

*Cloudside nguyên gốc là Vân Biên (Bên cạnh đám mây-nam chính họ Vân) tớ để tiếng anh cho sang chảnh.

Latte ấm nóng, hơi có vị đắng, dư vị còn lại trong khoang miệng có mùi sữa thoang thoảng.

“Chính là tiệm cà phê mới mở bên cạnh ấy, tôi đã nói với cô rồi.”

“À….” Khương Nghênh gật đầu, thì ra là Cloudside, cô tới đó hai lần, nhưng lại không để ý tới tên tiệm.

Chu Tình Tình dựa vào mép bàn ăn bánh ngọt, quang minh chính đại tám nhảm với Khương Nghênh: “Thế nào, cô có gặp được ông chủ của bọn họ không?”

“Ông chủ? Sao vậy?” Khương Nghênh ấn nút thêm bạn, đặt úp điện thoại trên mặt bàn, mở hộp bánh ngọt ra.

Chu Tình Tình chậc một tiếng: “Hiếm lắm mới gặp được người đàn ông ưu tú như vậy, cô không chú ý đến à?”

Chưa kịp đợi Khương Nghênh nói gì, Chu Tình Tình tiếp tục lẩm bẩm: “Chủ đề nói chuyện gần đây của đám phụ nữ này đều là anh ấy, hôm nay có trong tiệm không, mặc quần áo gì, tùy tiện mở group chat ra là biết liền.”

Động tác ăn bánh ngọt của Khương Nghênh ngừng lại: “Mọi người đều quen anh ấy sao?”

“Ừ, cô nghĩ xem.” Chu Tình Tình ghé sát vào Khương Nghênh, khẽ nói: “Ông chủ tiệm cà phê trẻ tuổi, tài chính tự do, thời gian tự do, vẻ ngoài cũng không tồi, trời ạ, ai mà không rung động kia chứ? Hình tượng con người này quá hoàn mĩ luôn ấy.”

Khương Nghênh dùng thìa khoét thịt xoài trên mặt bánh, trong lòng có chút không vui.

Chu Tình Tình vẫn đang lẩm bẩm không ngừng: “Mỹ nữ nhiếp ảnh gia ở phòng làm việc dưới lầu cô biết chứ? Cái người rất văn nghệ rất có khí chất ấy, nghe nói gần đây ngày nào cũng tới Cloudside tạo cảm giác tồn tại. Chà, đẳng cấp cỏ dại như tôi chẳng dám mơ tưởng đến, thưởng thức nhan sắc người ta cho no con mắt là mãn nguyện rồi.”

Đợi đến khi một miếng thịt quả bị Khương Nghênh chọc không ra hình dáng gì, cô buông thìa xuống: “Nói đến hình tượng, hai ngày hôm nay ngoan ngoãn nghĩ xem nhân vật nam chính của chủ đề mới và đại cương cốt truyện đi, tuần sau nộp cho tôi.”

Chu Tình Tình ngậm chìa trong miệng, bỗng héo rũ trong giây lát: “Hả, nhưng hôm nay là thứ sáu rồi đó.”

Khương Nghênh vỗ lên vai Chu Tình Tình: “Vậy thì cuối tuần tăng ca, tôi tăng ca cùng cô.”

Chu Tình Tình nặn ra một nụ cười giả trân: “Được, tôi biết rồi.”

Bên tai đã yên ắng lại, Khương Nghênh thở phào một hơi, cầm điện thoại mở wechat ra.

Danh sách tin nhắn hiển thị: “Bạn đã thêm Thấy núi thành công, hiện tại có thể bắt đầu nói chuyện rồi.”

Khương Nghênh thẳng lưng dậy xoa xoa tay, bỗng nhiên vô cùng khẩn trương.

Nắm đấm siết chặt rồi thả ra, cô gõ lên bàn phím: “Xin chào tôi là Khương Nghênh” gửi đi.

Nhìn thấy dòng chữ “Đối phương đang nhập…..”, Khương Nghênh thấp thỏm hít một hơi, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.

[Thấy núi: Xin chào.]

Xin chào.

Sau đó thì sao?

Sau đó cô phải trả lời như thế nào?

Khương Nghênh đang rầu rĩ, đột nhiên nhìn thấy bánh ngọt bên tay, sức sống lập tức được phục hồi.

[Hoàng hôn màu cam: bánh ngọt hôm nay vị gì vậy? Ăn ngon lắm.]

[Thấy núi: Xoài ngàn lớp.]

[Hoàng hôn màu cam: Chẳng qua tôi vẫn thích miếng bánh ngọt kia hơn.]

[Thấy núi: Kem phô mai đúng không? Không may hôm nay đầu bếp không làm.]

[Hoàng hôn màu cam: Vậy lần sau.]

[Thấy núi: Ừ.]

Cuộc trò chuyện lại kết thúc, Khương Nghênh ngả người trên ghế, cô thực sự nên học bản lãnh kiếm chuyện của Chu Tình Tình.

Cách giờ tan làm còn hai tiếng, cô dự định sắp xếp toàn bộ công việc tuần sau trước khi tới cuối tuần, phân công nhiệm vụ xuống cho các thành viên trong tổ.

Tuy thành tích từ nhỏ của Khương Nghênh không được coi là mũi nhọn, nhưng có một ưu điểm, đó là một khi bắt đầu làm một việc nào đó sẽ dồn toàn bộ tinh thần sức lực vào trong đó.

Đồng nghiệp đều lục tục tan ca, giữa gian vách ngăn lại chỉ còn một mình cô.

Khương Nghênh gõ phím Enter cuối cùng, lưu lại file sau đó thu dọn đồ đạc.

Lúc cầm điện thoại lên phát hiện hơn năm giờ Vân Hiện có gửi tin nhắn cho cô.

[Thấy núi: Tuần sau đầu bếp sẽ làm sản phẩm mới, red velvet và khoai môn nghiền muối biển, có thể tới ăn thử.]

Đã gần tối, ánh tịch dương lộ ra màu cam máu, hòa sâu vào giữa các tòa nhà cao tầng và từng hàng cây, ngọn gió khẽ thổi qua nơi chân trời.

Tâm trạng của Khương nghênh bởi vì chiều tối và cuối tuần sắp tới mà trở nên thả lỏng vui mừng.

Đây cũng miễn cưỡng được coi như lời mời.

[Hoàng hôn màu cam: Được.]


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp