Mùi thơm của táo thanh ngọt, ngọn lửa đong đưa trong bóng tối.
Anh đẩy nên thơm tới trước mặt Khương Nghênh, nói: “Chỉ tìm thấy cái này.”
Khương Nghênh chẳng hiểu vì sao, tầm mắt chuyển từ ngọn nến lên trên gương mặt Vân Hiện, ngây ngốc nhìn chằm chằm anh: “Hả?”
Vân Hiện nhếch mày ra hiệu: “Ước đi, không có nến, chỉ có cái này thôi dùng tạm.”
Khương Nghênh à một tiếng, khoảnh khắc rũ mắt xuống khóe môi nhếch lên, lẩm bẩm một câu: “Mình đang làm gì vậy.”
“Ừ….” Cô ngẫm nghĩ, dường như chẳng có nguyện vọng nào lớn quá, công việc thuận lợi, cơ thể khỏe mạnh, tìm được bạn trai.
Ước tới ước lui cũng chỉ có mấy cái này.
Bài hát đang mở đã đi tới đoạn kết, giọng nam thâm trầm khẽ hát lên____
“Goodnight dear world.
Goodnight old trees
Goodnight and goodbye.”
“Năm nào đều ước cho mình rất nhiều nguyện vọng, nhưng chẳng được mấy cái thành sự thật.” Khương Nghênh chắp tay thành hình chữ thập, nhắm mắt lại, khẽ nói: “Vậy thì quan tâm đến nhân loại đi, tôi hi vọng đêm nay, người mất ngủ đều có thể ngủ ngon.”
Âm sắc của cô rất đặc biệt, không mềm không nhõng nhẽo, âm thanh hơi trầm, giọng điệu hòa nhã, giống như rượu hoa quả trong ly thủy tinh, trong suốt lấp lánh, mùi thơm nhàn nhạt, khá giống với gương mặt điềm tĩnh trong veo của cô.
Mấy giây sau, Khương Nghênh mở mắt ra, thổi tắt ngọn nến, ngẩng đầu lên nói cảm ơn Vân Hiện: “Cảm ơn anh nhé, ông chủ Vân.”
Tầm mắt giao nhau, Vân Hiện bỗng thất thần.
Đêm mưa bầu trời nặng trĩu, ánh đèn trong phòng mờ tối, nhưng trong mắt cô tràn ngập ánh nến, giống như thu gom hết những đốm sáng trên thế gian này, âm thầm bùng cháy trong đêm đen.
Rất hiếm khi nhìn thấy mắt một mí có thể to như thế này, ngập nước, rất có linh khí.
Ngủ một giấc ngon lành.
Đối với người mất ngủ mà nói, câu nói này quá yếu ớt.
Người xung quanh không cách nào hiểu được đau khổ khi cơ thể đã vô cùng mệt mỏi nhưng không tài nào ngủ được, trằn chọc trăn trở, thần kinh yếu ớt mẫn cảm, rõ ràng đã cố gắng khiến bản thân bình tĩnh nhưng càng ngày càng nóng nảy, não bộ hoạt động với tốc độ cao và vô cùng hỗn loạn, giống như một cỗ máy mất khống chế, trong một giây phút quan trọng nào đó rơi vào trạng thái sụp đổ, cuối cùng mới là tê dại, trống rỗng.
Cho nên “Ngủ ngon” là câu nói mà Vân Hiện sợ hãi nhất.
Bởi vì đêm khuya của anh không cách nào yên bình, cần dựa vào thuốc cưỡng chế cơ thể ngắt máy, đợi khi ý thức chìm sâu vào một chỗ, cuối cũng mới ngã vào trong giấc mơ hỗn loạn.
Bọn họ chưa từng gặp mặt, Khương Nghênh không thể nào biết nỗi khốn đốn của người đàn ông trước mặt.
Bèo nước gặp nhau, cô dùng câu “Ngủ ngon mơ đẹp” để ước nguyện.
Nếu như là nguyện vọng, vậy thì câu nói này quá đỗi dịu dàng.
Mưa đã tạnh, đêm dài trở về tĩnh mịch.
Tâm trạng tiều tụy bất an bỗng nhiên được an ủi, Vân Hiện nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có lẽ vì cơ thể đã thả lỏng, anh sinh ra cảm giác buồn ngủ.
Vân Hiện sửa lại dây đồng hồ, mang theo chút hối hận nói: “Sớm biết là sinh nhật cô, miếng bánh này nên mời cô mới phải.”
Khương Nghênh cười rộ lên, khóe miệng cong lên lộ ra núm đồng tiền ở hai bên: “Đây được coi là khuyến mãi đặc biệt của khách hàng sao?”
Cô chỉ vào ngọn nến trên bàn: “Không sao đâu, anh đã chúc mừng tôi rồi.”
Vân Hiện vẫn muốn chữa cháy: “Thế này đi, sinh nhật năm sau tới tiệm tôi, tôi sẽ bù cho cô.”
Khương Nghênh cười nhạt đồng ý, chắp tay nói một câu “Ông chủ hào phóng”, nhưng trong lòng chỉ coi câu này là lời khách sáo mà thôi.
Nhưng Vân Hiện vô cùng nghiêm túc, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy ấy náy, anh mở ngăn kéo ra tìm mảnh giấy nhớ và bút, cúi người xuống tự chế ra một tấm phiếu khuyến mại thô ráp. Nói thô ráp đúng thật là thô ráo, trên mảnh giấy màu lam chỉ có “Phiếu sinh nhật” ba chữ và một miếng bánh kem nhỏ anh tiện tay vẽ bừa.
Vân Hiện cầm lên ngắm nghía, rồi tiếp tục viết thêm một hàng chữ nhỏ bên dưới: “Thuộc về Khương Nghênh.”
Dưới góc phải của mảnh giấy có chữ kí của anh, nét bút phóng khoáng, coi như là con dấu đảm bảo.
Anh đưa mảnh giấy nhớ đó cho Khương Nghênh, giọng nói thành khẩn: “Tôi nói thật đó, cầm lấy, năm sau tới tìm tôi để đổi.”
Khương Nghênh nhận lấy, nhìn thấy chữ viết trên mảnh giấy bỗng bị chọc cười ra tiếng: “Đổi cái gì? Anh hẹn hò với tôi cùng nhau đón sinh nhật à?”
Vân Hiện không ngờ cô lại hiểu thành thế này, trên mặt anh xẹt qua tia ngại ngùng, không tự nhiên giải thích nói: “Ý của tôi là tặng cho cô một miếng bánh sinh nhật.”
Không khí bỗng nhiên trở nên vi diệu, Vân Hiện tháo tạp dề ra xoay người về quầy tiếp tân, Khương Nghênh ho khan một tiếng, gạt lọn tóc ra sau tai rồi quay mặt nhìn sang chỗ khác.
Ngay lúc cô gấp gọn mảnh giấy bỏ vào trong ba lô, người đàn ông kia quay người trở ra.
Trong tay anh cầm chiếc tạp dề chưa gập xong, mười ngón thon dài, khớp xương rõ ràng, mu bàn tay nắm lấy mặt vải tối màu càng trở nên trắng trẻo hơn.
Khương Nghênh ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: “Sao thế?”
Vân Hiện giơ tay đẩy gọng kính trượt xuống lên, lúc này Khương Nghênh mới phát hiện dưới đuôi mắt trái của anh có một nốt ruồi, vì bị viền kính che mất nên không nhìn rõ.
Không biết nghe được ở nơi nào, người có nốt ruồi lệ thích khóc, trái tim cũng mềm mại.
Có lẽ quả thực là như vậy, vì cô nghe thấy Vân Hiện nói____
“Đón sinh nhật cũng được."
…
Khương Nghênh. 25 tuổi, một cu li thế hệ mới, sợ nhất là ông chủ và cuộc họp thường kì ngày thứ sáu.
Lúc này trong ngực cô ôm máy tính xách tay và sổ ghi chép, một tay đặt trên cánh cửa, không lập tức đẩy ra, làm công tác chuẩn bị hít sâu một hơi đã.
Hồi học cấp ba bị giáo viên chủ nhiệm gọi lên văn phòng chính là tâm trạng này, vừa kích thích vừa sợ hãi.
Trong phòng họp cô là người cuối cùng ngồi xuống.
Văn bản được in ra đã phân phát cho từng người, ngồi trên chủ vị là ông chủ Lý Chí Thành.
Khương Nghênh kéo ghế ngồi xuống, gật đầu với tổng giám kinh doanh Phương Vũ coi như chào hỏi. Cô dùng đuôi mắt liếc Lý Chí Thành một cái, mặc bộ tây trang ôm sát người, gương mặt không có bất cứ biểu cảm nào đang nghịch chiếc bút máy trên tay.
Đầu bút mạ vàng gõ lộc cộc lên mặt bàn, âm thanh vang lên không lớn, nhưng ruột gan tim phổi của những người có mặt trong này cũng run rẩy theo nhịp gõ ấy.
Các bộ phận báo cáo theo lệ thường, Lý Chí Thành hỏi từng người về tiến độ và tình trạng gần đây. Tầm mắt quét qua một vòng, cuối cùng rơi trên người Khương Nghênh, âm thanh của người đàn ông già dặn trầm thấp, mang theo uy nghiêm của người lãnh đạo: “Phương án sau khi chỉnh sửa tôi đã xem qua rồi.”
Đến lượt mình, Khương Nghênh chỉ cảm thấy thần kinh cả người bị treo lên, gian nan đợi hắn nói nốt nửa câu sau.
“Tổng thể tạm được.”
Bốn chữ đơn giản, nhưng lại khiến Khương Nghênh như được cởi bỏ trọng trách thở phào một hơi.
“Nhưng mà…..”
Cô lập tức ngồi thẳng người dậy, nín thở tập trung tinh thần.
Ngón tay của Lý Chí Thành đặt lên mặt bàn, nói: “Tôi đã nói, muốn làm game giả tưởng trên điện thoại một cách xuất sắc, cảm giác dẫn dắt người chơi rất quan trọng. Mấy người đừng tiểu thuyết hóa nó như vậy, gần gũi một chút, ngôn ngữ đối thoại cũng phải đời thường hóa một chút.”
Khương Nghênh chột dạ tiếp nhận: “Vâng, phản hồi của người chơi tôi cũng đã xem rồi, tổ chúng tôi sẽ thảo luận sửa đổi trọng điểm vấn đề này.”
Lý Chí Thành gật đầu, hỏi tiếp: “Update sever cho lần tiếp theo cô có suy nghĩ gì?”
Lúc còn đi học sợ nhất loại giáo viên nào?
Chính là loại này, phê bình sửa chữa hết toàn bộ bài tập của bạn, còn hỏi bạn có ôn tập trước tiết học tiếp theo không.
Mê mang trong thoáng chốc, Khương Nghênh hắng giọng, tư thái thong dong mở sổ ghi chép dừng ở một trang nào đó, đồng thời bộ não nhanh chóng làm việc, sau khi chọn lọc từ ngữ ngắn gọn, cô hé miệng báo cáo: “Chủ đề của đợt sau tôi nghĩ chúng ta có thể cân nhắc tới tiệm cà phê mùa xuân. Hội làm công ăn lương ngày nào cũng bận rộn, tiệm cà phê giữa các tòa nhà cao tầng chính là trạm dừng chân nghỉ ngơi của bọn họ, không gian ngập tràn mùi thơm đậm đà của cà phê, trong tủ kính bày đủ loại bánh ngọt điểm tâm đẹp đẽ, âm nhạc êm dịu khiến tâm trạng khoan khoái, ở nơi đây những dây thần kinh căng thẳng được tạm thời thả lỏng. Trước đó bộ phận thị trường đã từng làm cuộc điều tra, thực ra người dùng game mobile của chúng ta là những người đi làm độ tuổi từ 20-25 chiếm chủ yếu, tôi tin rằng chủ đều tiệm cà phê này so với những chủ đề trước kia sẽ có sức thu hút hơn cả, cảm giác dẫn dắt cũng sẽ mạnh hơn một chút.”
Lý Chí Thành chưa tỏ vẻ gì, hỏi những người khác: “Mấy người cảm thấy thế nào?”
“Tôi cảm thấy khá tốt.” Phương Vũ mở miệng tỏ vẻ ủng hộ.
“Mấy chủ đề trước đều là chiêu bài tình cảm, cốt truyện không tệ, nhưng người dùng phản hồi lại bối cảnh không đủ tỉ mỉ tinh tế, nếu là tiệm cà phê, tổ mỹ thuật của chúng ta sẽ có không gian phát huy rất lớn.”
“Quả thực càng phù hợp với sở thích của quần chúng hơn.”
Hữu kinh vô hiểm qua ải, ý tưởng nhanh trí này cũng coi như bước đầu được công nhận.
“Tổ kế hoạch tuần sau đưa ra phương án chi tiết, hôm nay tạm thời đến đây thôi.” Lý Chí Thành bắt chéo chân lên tuyên bố tan họp.
Câu này chẳng khác nào tiếng chuông tan học, Khương Nghênh nhún vai, thổi phù một hơi bay tung lọn tóc trước trán.
Trong lúc mọi người đang thu dọn đồ lục tục ra khỏi phòng họp, Lý Chí Thành nhìn Khương Nghênh một cía: “Khương Nghênh, chút nữa tới văn phòng của tôi.”
Tuyệt chiêu của giáo viên____phê bình sau giờ học.