Từng chuyện được liệt kê ra, sắc mặt Phù Thần trở nên nặng nề, sờ cổ ngượng ngùng nói: “Những chuyện này không cần nhắc lại nữa.”
Khương Nghênh cố tình “À” một tiếng: “Còn có bài thi chỉ in một mặt phát tới bàn tôi, hại tôi không làm xong bài tập, sân thể dục thì lấy bóng rổ ném tôi, có lẽ cũng do anh cố ý đúng chứ? Tôi nghe thấy anh và đám nam sinh đó đang cười tôi.”
Phù Thần hắng giọng: “Ấy, Khương Nghênh, bây giờ nói mấy cái này không thú vị gì cả.”
Khương Nghênh hạ khóe miệng xuống, lạnh lùng nhìn người trước mặt: “Trước kia tôi ngậm bồ hòn làm ngọt, là cảm thấy chuyện to hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, đợi anh hết hứng thú là được rồi. Đương nhiên, cũng vì tôi chẳng có bản lĩnh chống đối anh. Những chuyện trong quá khứ không cần thiết nhắc lại nữa, tôi cũng quên anh từ lâu rồi, nhưng hiện giờ anh cứ khăng khăng chạy tới khiến tôi ghê tởm.”
Con dao trong tay kéo roẹt một đường trên đĩa sứ, vang lên âm thanh chói tai, khiến người ta nóng nảy bất an: “Hiện tại sao, tôi không sợ chọc ra chuyện đâu, nợ cũ nợ mới chúng ta tính từ từ, tính cho rạch ròi.”
Phù Thần kéo cà vạt, cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Khương Nghênh, cô như thế nào chẳng lẽ tôi không biết sao?”
Khương Nghênh bình tĩnh nhìn hắn, nghĩ tới bộ dạng yếu đuối không dám lên tiếng của mình trước kia, đồng tình gật đầu: “Quả thực, trước kia tôi là đồ hèn.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT