Mở đầu là buổi sáng sớm tinh mơ, khi mà ánh đèn đường còn chưa tắt hẳn, sự sống xung quanh cũng còn đang mê man trong cơn say. Mặc kệ mọi thứ, Tinh Nhuệ đã dậy sớm vì hôm nay là thứ hai, cô còn phải trực nhật nữa.

Mang theo vẻ tỉnh táo hoàn toàn mà bước xuống nhà, thông thường khi con người ta thức dậy thì sự cám dỗ của giấc ngủ vẫn còn đó. Vậy mà Nhuệ chả hề ngáp ngủ gì cả, có thể thấy lượng thuốc ngủ cô dùng là đều đặn mỗi tuần hai viên. Do ám ảnh quá khứ mà tâm lý không ổn định, nhưng ít nhất cô vẫn còn tự chủ được bản thân.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô khoác lên mình chiếc áo trắng tinh khôi đã được ủi gọn gàng vào tối hôm qua. Kế tiếp là chiếc váy sọc xanh xen kẻ đậm nhạt. Đối với cô thì mái tóc là thứ quan trọng nhất nên nó lúc nào cũng suôn mượt, óng ánh. Dùng đôi bàn tay khéo léo đan ngón vào nhau nhẹ nhàng luồng lách qua từng sợi tóc. Vậy là đã xong đuôi cả rồi, ôi, phải thầm thán phục sao mình thắt đẹp vậy nhỉ? Tinh Nhuệ tự nghĩ tự khen rồi tự cười, nhiều lúc đó cũng là thú vui kì lạ của cô. Giờ thì xách balo lên và chào mọi người đi đến trường thôi.

Suốt dọc đường đi cô chỉ mãi mê ngắm những tán lá cây anh đào. Phải nói là chỉ có loài cây này là mang đến cảm giác bình yên cho Nhuệ mà thôi. Bỗng cô hơi lạnh sóng lưng, nghĩ là gió trời thay đổi đột ngột nên đi nhanh tới trường.

Ngôi trường Academy, dành cho giới nhà giàu, quý tộc và tài phiệt. Con ông cháu cha đếm không xuể, những người được học bổng hay thành tích xuất sắc tuyển thẳng vô trường này đều bị coi thường. Tuy nhiên hiệu trưởng là người ghê gớm nên các học sinh không làm gì được. Chỉ có thể hoạt động “ngầm” mà thôi.

......................

Tinh Nhuệ đang quét cầu thang thì có một đám con gái đi tới, mặt đứa nào cũng vênh váo, vậy là hiểu ngày đầu đến trường cô đã trở thành mục tiêu của hội bắt nạt rồi. Đôi mắt long lanh hướng về phía đám đó nhưng không kém phần sắc sảo. Một đứa trong đó lên tiếng, chắc chắn là chị đại rồi, nhìn sang hơn bốn đứa còn lại nhiều.

“Trực phần của tụi tao luôn nhé ma mới”

“Xin lỗi, nhưng tôi nghĩ cậu có tay có chân nên tự làm thì hơn”

Cô lạnh lùng đáp lại, vẻ mặt chả có gì quan tâm tới đám miệng còn hôi sữa này.

Một đứa nhướng người lên trước tính dạy dỗ cho cô một bài học.

“Mày có biết đây là ai không mà lên mặt?”

Ả cầm đầu lấy tay chặn lại, có vẻ là nóng mặt trước Tinh Nhuệ rồi. Những người đang đứng ở đó, một số thì làm ngơ, một số thì lấy điện thoại ra quay lại cảnh hấp dẫn này. Dường như đám ỏng ẹo này khá có tiếng trong trường đây, Tinh Nhuệ không thèm chấp, trực tiếp quăng cây chổi xuống trước chân của tụi nó.

“Tôi trực xong rồi, lớp cũng chỉ còn có một cây chổi, đây là cây cuối cùng. Phần trực của cậu thì chổi đấy, cầm lên mà quét”

“Mày để cho nó ngông nghênh như thế à?!”

“Mày là ma mới nên không biết, ai trong trường cũng phải nể con gái của giám đốc đấy. Mày được nói chuyện với bạn tao là diễm phúc lắm rồi”

Giang bật cười, tỏ vẻ kiêu hãnh khi được người khác khen, coi bộ mũi sắp nở cả vườn hoa rồi.

“Giờ tao hỏi lần cuối, có trực cho tao không?”

Môi cô không ngừng co giật giống như muốn xé nát mặt cái đám trước mắt vậy. Nhưng nghĩ lại đã từng đánh bạn học ở trường cũ suýt nhập viện vì tên đấy xúc phạm tới gia đình cô. Quyết định từ chối mà bỏ đi, nhưng đâu dễ dàng vậy. Ả tiểu thư kia kéo rách áo khoác bên ngoài của Nhuệ.

“Ơ kìa, sao lại xé áo bạn như vậy? Có biết là làm thế...tụi tao thích lắm không”

Bọn nó phá lên cười mà không để ý rằng thật sự đã chọc điên Tinh Nhuệ. Cô lao vào định đấm từng đứa thì bỗng chớp mắt một cái. Khung cảnh chuyển đến một bãi biển lạ.

“Chuyện gì vừa xảy ra vậy?”

Tinh Nhuệ nhìn xung quanh, rõ ràng là đang ở hành lang tầng hai, vậy mà chớp mắt cái lại ở nơi xa xôi nào đây. Cô còn đang tính xử cái đám yêu nghiệt kia mà, chả lẽ ông trời một chút công bằng cũng không muốn cô hưởng ư?.

“Thật đáng ghét!”

Cô bực tức dùng chân đá mạnh vào lon nước gần đó, trong đầu không ngừng có những lời nguyền rủa.

“Thật là...sao ta phải đi làm hộ vệ cho nhóc nhỉ?”

Nhuệ ngạc nhiên nhìn sang trái, một nam nhân với đôi cánh trắng được phủ bởi hoa hồng xung quanh, hoàn toàn giống trong giấc mơ của cô. Lông vũ rơi ra từ trên đôi cánh ấy hóa thành những bông hồng đỏ rực. Khuôn mặt thanh tú không góc chết với làn da trắng như bông tuyết. Hòa quyện cùng đôi mắt lả lơi đục ngầu không có mảnh cảm xúc. Đã vậy còn có mái tóc vàng nhẹ mượt mà rất thu hút người khác nữa. Làn gió nhẹ thổi qua mái tóc ấy, từng sợi tóc tựa như tơ vàng trong truyền thuyết đọng lại trên bờ mi. Nhiêu đó thôi cũng đủ hớp hồn Tinh Nhuệ rồi.

Mãi mê ngắm nhìn sắc đẹp ấy mà cô chợt nhận ra điều gì đó.

“Ơ sao tóc mình ướt thế này?”

“Ướt là đúng rồi, trong lúc dịch chuyển nhóc tới đây ta lỡ làm ướt”

“Anh là ai?”

“Ta là thiên sứ với nhiệm vụ đến nhân gian để bảo vệ nhóc”

Nhuệ hướng ánh mắt khó hiểu về phía Light, nhưng cô cũng hay đọc mấy cuốn tiểu thuyết về chủ đề kiểu này. Miệng thì nói không tin chứ trong lòng hồi hộp không thôi. Lần đầu cô được diện kiến một thiên sứ đẹp trai như vậy, nhìn thôi là đã trúng tiếng sét ái tính rồi. Nhuệ tò mò không nhịn được mà cất tiếng hỏi.

“Anh tên gì, những lời anh nói...là thật à?”

“Ta tên Aver Light, không có thích nói dối đâu mà suy diễn”

“Tên gì cơ, a vơ gì?”

“Là Aver Light!”

Cậu nói lớn với khuôn mặt bất mãn, trong lòng không khỏi ngạc nhiên với tài đọc tiếng anh của cô.

“Khó đọc quá à...anh có tên ở nhân giới không?”

Light gật đầu, có vẻ đây không phải là lần đầu cậu đến thế giới này.

“Nói thử xem”

“Châu Thiên Long, nhưng tôi thích gọi Light hơn”

“Nếu anh bảo vệ tôi, bảo vệ bằng cách nào? Nếu ra đường tôi gọi anh là Light thì ai cũng nghĩ anh là người ngoại quốc mất”

“Vậy gọi Long”

Light lại gần Nhuệ, áp sát vào mặt cô, mắt đối mắt khiến cô ngượng chín mặt.

“Chúng ta cần ký hiệp ước trước đã”



Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play