“ Về nhà hay không về? ”

Hai mắt của Lam Xảo Nhiên đứng yên bất động nhìn Vu Duẫn phản chiếu qua chiếc gương, nét mặt của cả hai vô cùng căng thẳng, chẳng người nào chịu thua người nào dù đã trải qua một đêm.

Sau đó, Vu Duẫn lại lên tiếng:

“ Chiều hôm đó anh Vu Cảnh, Vu Phát, Sở Thần, cả Vu Trác rủ tôi đến quán bar nhưng tôi không đi, cuối cùng do cãi nhau với em nên tôi tới đó, nhưng chỉ còn Vu Phát và Vu Trác.

- Lúc sau, Tần Điệp và Di Linh đi đến và ngồi cùng bàn, tôi với Vu Trác thấy không thoải mái nên ra về và tôi bỏ quên lại áo vest. Thế nhưng, tôi chưa muốn về nhà nên đã ghé sang nhà Đinh Tẫn Dực. Em không tin lời tôi thì cứ việc hỏi hai người họ.

- Giữa tôi và Di Linh vô cùng trong sạch, mối quan hệ của cô ấy và mẹ rất tốt nên việc đến nhà chơi là điều bình thường. Di Linh chỉ quý mến mẹ chứ không còn ý gì với tôi, người xuất sắc như cô ấy chẳng ngu xuẩn đánh mất hay hạ thấp giá trị của mình để đi làm kẻ thứ ba, trong khi người ta có rất nhiều nam nhân theo đuổi. ”

Lam Xảo Nhiên cười nhạt, vốn dĩ trong lòng đang sôi sục cơn tức, nhưng hiện tại chẳng muốn tranh cãi với Vu Duẫn. Bởi vì đối với anh, Tần Di Linh là tử tế và xuất sắc nhất, còn cô là kẻ vu khống, không hiểu chuyện.

“ Chị ta tốt thế sao anh không kết hôn, có phải bây giờ hối hận rồi đúng chứ? ”

“ Xảo Nhiên, em nói lý lẽ chút đi. Còn em, em nhắn tin với Cao Vỹ Tường, hẹn hò nhau ở quán bar và đến nhà anh ta giữa đêm khuya, thì em cho mình là đúng à? ”

Lam Xảo Nhiên tức giận đập tay xuống mặt bàn đứng dậy, xoay sang nghiêm túc nhìn Vu Duẫn, nâng giọng lên tiếng:

“ Giá trị con người của chị ta, tôi không thể sánh bằng được, tôi chẳng đủ bản lĩnh để thách thức vợ người ta.

- Vu Duẫn, dù là anh đi sang Canada thăm viếng hay chị ta thường xuyên vào văn phòng làm việc của anh, tôi chưa hề ý kiến hay có bất kỳ một thái độ nào, bởi vì tôi tin tưởng và tôn trọng anh. Thế nhưng, anh lại không làm được điều đó với tôi. ”

“ Cô ấy đã thách thức gì với em? ”

Hai chữ ‘ cô ấy ’ tác động mạnh mẽ vào trái tim của Lam Xảo Nhiên, cô vội vàng quay đi nén xuống giọt nước mắt sắp tuôn ra, sau đó uất nghẹn cất lời:

“ Vu Duẫn, anh về đi, tôi không muốn tiếp tục đôi co với anh. ”

Bị xua đuổi như thế, Vu Duẫn cũng chẳng mặt dày ở lại, vốn dĩ lòng tự trọng trong anh khá cao, lập tức xoay người bước ra khỏi căn phòng không năn nỉ lấy Lam Xảo Nhiên thêm một câu.

Xuống phòng khách, lúc này ông bà Lam đang vô cùng nóng lòng và lo lắng, thấy anh đi xuống một mình mà hai ông bà bất giác nhìn nhau.

Đứng trước ông bà Lam, sắc mặt của anh đã ôn hòa hơn nhiều, từ tốn lên tiếng:

“ Ba mẹ, cho con gửi Xảo Nhiên ở đây tới khi nào cô ấy bình tĩnh và MUỐN CON đến đón về. ”

“ Ba mẹ cũng không muốn xen vào chuyện vợ chồng riêng tư của hai đứa, nhưng hiện tại phải biết để giải quyết. ”

Vu Duẫn ngập ngừng đôi chút, sau đó cất lời:

“ Chỉ là chút mâu thuẩn thôi ạ… con có cuộc họp lúc tám giờ, con xin phép đi trước! ”

…-----------------…

Ông bà Lam bàn tính với nhau suốt cả buổi sáng và buổi trưa, sau đó ông bà quyết định thông báo cho ông bà Vu biết chuyện, rằng cả hai đang giận nhau và Xảo Nhiên đã bỏ về nhà.

Ông bà Vu vô cùng ngạc nhiên, sau khi cuộc gọi kết thúc lập tức gọi cho Vu Duẫn hỏi chuyện, nhưng câu trả lời của anh cũng giống với lúc trả lời ông bà Lam.

Buổi chiều, ông bà Vu đã có mặt ở nhà ông bà Lam, một phần chờ đợi Lam Xảo Nhiên đi làm trở về trực tiếp hỏi rõ.

Và lúc này, Lam Xảo Nhiên về nhà với tâm trạng buồn bã, nhìn thấy ông bà Vu ngồi ở sofa cô nhất thời ngây người, phải mất gần cả phút mới ổn định tinh thần bước đến.

“ Ba mẹ! ”

“ Xảo Nhiên, lại đây. ”

Nghe bà Vu bảo thế, Lam Xảo Nhiên ngoan ngoãn chậm rãi tiến lại, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh của bà.

Bà ấy lại lên tiếng:

“ Vu Duẫn chọc giận con sao? ”

“ Dạ không có! ”

Vừa dứt câu, bà ấy hỏi tiếp:

“ Thế thì sao về đây? ”

Lam Xảo Nhiên ủy khuất cúi mặt, hai dòng nước mắt lập tức chảy dài lăn xuống gò má. Thấy thế, ông bà Lam nhìn nhau đau lòng xót xa, vốn dĩ gả cô cho Vu Duẫn cũng mong cả đời của cô được sung sướng, phú quý…nhưng…

Và rồi, cô nghẹn ngào trả lời:

“ Ai cũng sẽ nói phần phải của mình, nên là ba mẹ hãy để chúng con tự giải quyết. ”

Lam Xảo Nhiên đã nói vậy, ông bà Vu cũng hiểu chuyện không gặn hỏi thêm, ở lại ăn cơm cùng ông bà Lam và cô, trò chuyện đến chín giờ tối mới xin phép ra về.

Chiếc xe di chuyển được một đoạn, lúc này ông Vu nhìn qua bà Vu, lên tiếng dặn dò:

“ Anh biết em thương và xem Di Linh như con gái, nhưng sau này có gặp nhau anh nghĩ nên ở một nơi nào đó không phải nhà mình. Dẫu sao thì Vu Duẫn và con bé từng quen nhau, bây giờ Vu Duẫn đã có gia đình, chúng ta nên hiểu cho cảm nhận của Xảo Nhiên. ”

“ Em biết và em rất thương Xảo Nhiên, em cũng hẹn Di Linh đi ăn uống ở bên ngoài, chỉ có Tịnh Thi là rủ về nhà. ”

Phận là phụ nữ bà cũng hiểu lắm chứ, nhưng Di Linh muốn đến hay Tịnh Thi rủ tới thì bà phải nói sao để cho Di Linh không buồn lòng.

Một bên là con dâu, một bên là con gái của cô bạn thân nhất, Di Linh cũng thiếu thốn tình thương cần bà quan tâm nhiều hơn.

“ Ngày mai em bảo Vu Duẫn đi đón Xảo Nhiên trở về, nó không chịu thì bảo về nhà gặp anh. ”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play